Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 150: Phong hậu




Thấy Đại công chúa ảm đạm rời đi, Trần Mạn Nhu cũng có chút buồn bực. Chính là, đại điển phong hậu cũng không còn vài ngày, Trần Mạn Nhu căn bản không có bao nhiêu thời gian để nghĩ chuyện này. Hoàng thượng đã hạ lệnh cho các nha môn chuẩn bị, kim sách kim bảo cũng chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày phong hậu đó.

Ngày hai mươi tháng mười hai, Hoàng thượng để cho quan viên Tông Nhân phủ tế thiên cùng Thái Miếu, còn mình lại đến Phụng Tiên điện tế bái, thuận tiện báo cho tổ tông chuyện muốn phong hậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, nữ quan Lễ bộ mang theo cát phục đến đây, chờ Trần Mạn Nhu trang điểm xong, mới dùng kiệu đem người đưa đến Thái Hòa điện. Ngoài Thái Hòa điện có trải thảm bạc. Từ bậc thềm cho đến cửa cung, Hoàng hậu vừa bước lên thảm bạc. Đa nhạc thự ở bên điện chuẩn bị sẵn sàng, chờ thời điểm giờ lành, bắt đầu diễn tấu lễ nhạc.

Giữa nội chính trong Thái Hòa điện có một án thư xoay về hướng nam, bên trái án thư hướng về phía tây, đối diện thiết ngọc án, phía trên đặt phượng ấn, kim sách bảo ấn, cùng với sách văn bảo văn.

Quan viên lễ bộ tuyên lễ, có người tuyên đọc sách văn cùng bảo văn, vừa hành đại lễ xong, Trần Mạn Nhu tiến lên nâng phượng ấn.

Đây là điển lễ sắc phong hoàng hậu, cùng thời điểm Hoàng thượng đăng cơ sắc phong nguyên hậu tự nhiên là không đồng dạng. Bất quá, cũng tuyệt đối so với lúc trước thời điểm điển lễ Trần Mạn Nhu được sắc phong thành quý phi thì long trọng hơn rất nhiều. Bởi vì sau đó, còn có hoàng tử công chúa trong hậu cung hạ bái, cùng với tần phi hậu cung triều bái.

Trần Mạn Nhu theo quan viên Lễ bộ đi Phụng Tiên điện tế bái tổ tông trước, sau đó lại lên phượng liễn đi Từ An cung bái kiến Từ An thái hậu. Ngày hôm nay, cho dù là Từ An lại mất hứng, cũng phải lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng không thể chèn ép Trần Mạn Nhu, chỉ có thể là ban thưởng một đống đồ vật xuống, rồi cho Trần Mạn Nhu đi trở về.

Kế tiếp là mệnh phụ triều đình, Trần Mạn Nhu lại vòng trở lại Thái Hòa điện, lúc này Thái Hòa điện đã thu thập không sai biệt lắm. Chính giữa là ghế, Trần Mạn Nhu tiến lên ngồi, có quan viên Lễ bộ thông truyền bắt đầu triều bái.

Vào đầu tiên là một đám vương phi tôn thất, tiếp theo dựa theo phẩm chất cao thấp, nhóm mệnh phụ triều đình nhất nhất bát bát, dựa theo thứ tự vào cửa triều bái. Hành đại lễ tam quy cửu khấu, Trần Mạn Nhu lại bảo trì tươi cười nói miễn lễ, lại mở miệng nói chuyện phiếm vài câu.

Mãi cho đến khi qua ngọ thiện một canh giờ, mới xem như lục tục tiếp kiến xong. Bất quá, cái này cũng chưa tính là hoàn thành, bởi vì người trong hậu cung còn chưa gặp.

Tiếp theo quay lại Chung Túy cung, đầu tiên là hoàng tử hoàng nữ, lại đến phi tần hậu cung, chờ đến thời điểm Chung Túy cung an tĩnh lại, Trần Mạn Nhu cảm thấy, mặt mình cũng sắp cứng lại rồi. Lập Xuân vội vàng đến đây xoa bóp cho nàng, hơn nữa ngày, Trần Mạn Nhu mới cảm thấy quai hàm mình không đau nữa.

"Tiểu tứ đâu?" Vừa để cho Lập Hạ đến đây đem mũ phượng trên đầu nàng tháo xuống, Trần Mạn Nhu vừa quay đầu hỏi: "Còn có Ngũ công chúa, hôm nay cũng khỏe đi?"

"Hồi nương nương, Tứ điện hạ cùng Ngũ công chúa đều thực nhu thuận. Lúc sớm Ngũ công chúa tỉnh lại không thấy ngài, vốn khóc nháo lên, sau đó Tứ điện hạ đi qua cùng Ngũ công chúa, Ngũ công chúa cũng không khóc náo loạn nữa. Nương nương, Tứ điện hạ cùng Ngũ công chúa cảm tình thật tốt." Lập Hạ cười khanh khách nói, nàng vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có người kêu mẫu hậu.

Đảo mắt liền thấy bóng dáng nho nhỏ của Tiểu tứ phác tiến vào, trực tiếp bổ nhào vào bên người Trần Mạn Nhu, ôm chân Trần Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Nhu: "Mẫu hậu, đại điển phong hậu xong rồi, ngươi về sau có phải chính là hoàng hậu hay không?"

"Đúng vậy, Tiểu tứ mất hứng sao?" Trần Mạn Nhu đã thay đổi y phục xong, đưa tay bế Tiểu tứ lên, sau đó trêu tức nhéo khuôn mặt hắn một phen: "Tiểu tứ cao hơn, cũng nặng hơn rất nhiều, nương có chút ôm không nổi."

"Thật sự cao hơn?" Tiểu tứ lập tức cao hứng lên, Trần Mạn Nhu gật đầu: "Đương nhiên là thật, nương có khi nào lừa gạt ngươi? Không tin, chúng ta liền đo thử?"

"Hảo." Tiểu tứ lúc này cao hứng giãy dụa xuống dưới, kéo Trần Mạn Nhu đến bên trụ giường nội thất, dựa lưng vào trụ giường đứng vững, sau đó kêu Trần Mạn Nhu: "Mẫu hậu nhanh đo thử cho ta, xem ta cao hơn bao nhiêu."

Trần Mạn Nhu cười đi qua, ở trên cây cột khoa tay múa chân một chút: "Tốt lắm, ngươi có thể ly khai." Tiểu tứ vội vàng xoay người, cẩn thận nhìn chằm chằm dấu vết Trần Mạn Nhu vừa mới vạch xuống, nhìn một hồi lâu chu miệng nói: "Mới cao một chút như vậy."

"Về sau ngươi ăn cơm nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, khẳng định có thể rất cao. Tốt lắm, hiện tại nói cho mẫu hậu, vừa rồi vì sao ngươi mất hứng?" Trần Mạn Nhu đưa tay kéo hắn ra nội thất, để cho hắn ngồi bên người mình hỏi.

Tiểu tứ mím môi, hơn nữa ngày mới lầm bầm than thở nang nói: "Ta nghe thấy có người nói, nương làm hoàng hậu, về sau ta cũng sẽ giống Đại hoàng huynh..."

Sắc mặt Trần Mạn Nhu nháy mắt liền lạnh xuống, giống Đại hoàng tử? Đại hoàng tử có kết cục gì? Đây là nguyền rủa Tiểu tứ của nàng hay là đến châm ngòi quan hệ của nàng cùng Tiểu tứ? Làm cho Tiểu tứ nghĩ đến mình thầm nghĩ làm hoàng hậu mà không đem tính mạng của hắn coi ra gì, hay là làm cho Tiểu tứ nghĩ mình muốn hoàng hậu cho nên cũng ngầm xuống tay với Đại hoàng tử? Hoặc là thị uy? Cũng hoặc là cảnh cáo? Lại hoặc là, là lợi dụng chuyện hoàng hậu năm đó hắt nước bẩn lên người mình?

Những ý niệm này đồng loạt xoay cuồng trong lòng, Trần Mạn Nhu lại lập tức thu liễm thần sắc trên mặt, thay tươi cười ôm sát Tiểu tứ: "Tiểu tứ, chuyện Đại hoàng huynh ngươi năm đó, là vì Từ Ninh thái hậu."

Nàng sắc phong hoàng hậu, sang năm Tiểu tứ sẽ đi học, lúc này, nàng hẳn nên bắt đầu giảng một ít chuyện hậu cung cho Tiểu tứ. Đương nhiên, mục đích không phải là làm cho Tiểu tứ học được thủ đoạn âm ngoan gì, mà là làm cho Tiểu tứ biết tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không.

Tiểu tứ nghe ngốc lăng lăng: "Hoàng tổ mẫu không thích hài tử của phụ hoàng? Mẫu phi Nhị hoàng huynh muốn hại chết Đại Hoàng huynh, sau đó để cho Nhị hoàng huynh thay thế vị trí Đại hoàng huynh?"

"Là, thân phận địa vị của Đại hoàng huynh ngươi nhất định sẽ bị người khác lúc nào cũng thời thời khắc khắc tính kế. Hiện tại, Đại hoàng huynh ngươi gặp phải bất hạnh, nhưng là hiện tại ngươi biến thành đích tử, chỉ sợ ngày sau, cũng sẽ có người bất lợi với ngươi. Ngươi nhớ kỹ lời mẫu hậu, mặc kệ lúc nào, không cần tùy ý ăn đồ người khác đưa, cũng không cần tùy ý nhận đồ người khác cho, lại càng không được tùy ý đáp ứng lời mời của người khác."

Trần Mạn Nhu âm trầm thấp giọng nói, sắc mặt Tiểu tứ trắng bệch, tuy rằng hắn thông minh, nhưng là dù sao cũng mới sáu tuổi, lần đầu tiên Trần Mạn Nhu giảng cho hắn chuyện trong cung, còn vừa giảng thì giảng một án tử lớn, tự nhiên là bị dọa.

"Ngươi yên tâm, bây giờ ngươi còn nhỏ, cho nên có một số việc có thể nghĩ không chu toàn toàn, nương sẽ vẫn bảo vệ ngươi, nhưng là nếu nương không ở bên cạnh ngươi, ngươi nên học được tự mình bảo hộ mình." Trần Mạn Nhu nói xong còn phải an ủi Tiểu tứ, phí nửa ngày công phu mới dỗ cho Tiểu tứ thay đổi sắc mặt.

Lúc này Lập Đông tiến vào bẩm báo: "Nương nương, thời gian không còn sớm, phỏng chừng một hồi Hoàng thượng sẽ đến đây, người xem có chuẩn bị bữa tối trước hay không?"

"Uh, chuẩn bị bữa tối phong phú một chút, mặt khác chuẩn bị nước ấm, bản cung muốn tắm rửa." Trần Mạn Nhu đáp, lại quay đầu hôn Tiểu tứ một cái: "Về sau, không cần tùy tiện nghe lời người khác, trong cung này cũng không có chuyện trùng hợp. Ngươi ngẫm lại, vì sao ngươi mới vừa đi đến bên cạnh núi giả, liền truyền ra thanh âm nói chuyện? Còn vừa vặn cho ngươi nghe được từ đầu đến đuôi? Ngươi còn nghĩ, vì sao ta vừa được sắc phong thành hoàng hậu, còn có người nhắc tới chuyện lúc trước?"

Sắc mặt Tiểu tứ cũng ngưng trọng lên, cúi đầu suy nghĩ hơn nữa ngày, mới tựa vào trên người Trần Mạn Nhu nói: "Nương, ta đã biết, các nàng khẳng định là cố ý nói cho ta nghe, trước khi ta đi qua, các nàng không nói chuyện, vừa vặn ta đi qua, các nàng mới bắt đầu nói."

"Uh, cho nên là bọn họ tính kế ngươi. Lần sau ngươi gặp loại chuyện này, cũng đừng nghe các nàng nói cái gì, trực tiếp đem người nói chuyện bắt lấy, trong cung không cho phép nói nhàn thoại về chủ tử, ngươi cho người đưa bọn họ đưa đến Thận Hình tư đi."

Trực tiếp đánh chết gì đó, đó là không có khả năng. Trần Mạn Nhu là muốn đem Tiểu tứ bồi dưỡng thành nhân quân, tuyệt đối không đồng ý cho Tiểu tứ còn tuổi nhỏ sẽ để cho người khác bắt được nhược điểm, ngày sau lại truyền ra Tiểu tứ bạo ngược.

Tiểu tứ được Trần Mạn Nhu giáo dục nửa ngày, cảm giác sâu sắc mình trước kia thật sự là rất xuẩn, chuyện gì cũng chỉ nhìn mặt ngoài.

Trần Mạn Nhu nhìn hắn uể oải, đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Được rồi, ngươi còn nhỏ tuổi, hôm nay gặp loại chuyện này, không có trực tiếp nhảy ra chỉ trích hai người kia, mà là trở về nói cùng nương, đã là làm thực không tệ, chờ về sau ngươi hiểu biết hơn, cũng biết giải quyết như thế nào. Đi xuống rửa mặt chải đầu một chút trước, đợi lát nữa phụ hoàng ngươi trở về, để phụ hoàng ngươi chỉ đạo công khóa của ngươi một chút."

"Hảo, ta đi rửa mặt trước." Tiểu tứ nhu thuận gật đầu, tự mình xuống nhuyễn tháp, hữu mô hữu dạng hành lễ với Trần Mạn Nhu, lúc này mới xuất môn đi đến hậu điện.

Trần Mạn Nhu cũng vội vàng đi tắm rửa, vừa tẩy vừa nghĩ chuyện Tiểu tứ. Hoàng tử đến sáu tuổi sẽ đến Sùng Văn quán học bài, tám tuổi chuyển ra khỏi cung điện của mẫu phi tìm chỗ khác ở. Năm đó Đại hoàng tử cũng là thời điểm tám tuổi chuyển ra ngoài, thời điểm đến phiên Tiểu tứ của mình, là muốn chuyển đến nơi nào đây?

Dục Khánh cung không được, địa phương kia có điềm xấu. Thanh triều phế thái tử, cùng với Đại hoàng tử lúc trước, đều là ở Dục Khánh cung. Địa phương Nam Tam sở kia đủ lớn, không hề thiếu cung điện, nhưng là khoảng cách đến hậu cung lại khá xa, nhưng là hậu cung lại không có cung điện khác.

Càng nghĩ, cũng chỉ có Nam Tam sở tương đối thích hợp, dù sao cung điện hậu cung cũng có phi tần ở, ngày sau nếu Tiểu tứ không chuyển ra hậu cung, cũng có thể cho người giữ lại nhược điểm. Nếu không, sửa chữa cung điện Nam Tam sở trước một chút?

Hơn nữa, tuổi Nhị hoàng tử cũng không sai biệt lắm, là thời điểm chuyển ra ngoài. Nếu Nhị hoàng tử xếp nhân thủ vào Nam Tam sở trước, nói không chừng Tiểu tứ sẽ nguy hiểm.

"Lập Đông." Nghĩ đến đây, Trần Mạn Nhu vội vàng hô, Lập Đông ở một bên lên tiếng trả lời: "Nương nương, có cái gì phân phó?"

"Chọn vài tiểu thái giám, bồi dưỡng một chút, qua một đoạn thời gian xếp vào Nam Tam sở." Trần Mạn Nhu thấp giọng nói, Lập Đông lập tức ứng tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Có muốn chọn vài cung nữ?"

Cung điện hoàng tử cũng cần không ít cung nữ, như phòng trà nước, phòng châm tuyến, đây đều là không thiếu được. Hiện tại bên người Tiểu tứ, đã xuất hiện trạng thái khuyết thiếu nghiêm trọng, lần sau phải bổ sung nhân thủ cho Tiểu tứ mới được.

"Uh, chuẩn bị vài người, bất quá trước năm mới không nên cử động, chờ năm sau lại động, cần phải im ắng." Trần Mạn Nhu nói thêm, Lập Đông nhất nhất đều ứng xuống dưới.

Tẩy tốt lắm, Trần Mạn Nhu thay đổi y phục đi ra. Chia một nửa tóc vấn lên, một nửa thả xuống, chỉ cắm một cây bạch ngọc trâm trắng trong thuần khiết, bên cạnh mang thêm châu hoa hồng nhạt, sắc mặt phấn nhuận thủy nộn, đôi mắt quang ba lưu chuyển, dáng người nhẹ nhàng mạn diệu.

Thời điểm Hoàng thượng vào, thấy Trần Mạn Nhu đứng dưới mái hiên, là một bức tranh xinh đẹp như thế.

"Thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Thanh âm thanh thúy uyển chuyển, mang theo vài phần e lệ cùng không khí vui mừng, còn có vài phần chờ đợi, Hoàng thượng thấy trong lòng nóng lên, sải bước lại đây đỡ Trần Mạn Nhu đứng dậy: "Thời tiết rét lạnh, tại sao mặc đơn bạc như vậy?"

"Nghe thấy thông báo, thiếp muốn nhìn thấy Hoàng thượng sớm một chút, cho nên mới vội vàng đi ra." Trần Mạn Nhu tùy ý Hoàng thượng lôi kéo tay nàng, hai người một trước một sau vào cửa. Hoàng thượng xoa bóp lòng bàn tay Trần Mạn Nhu: "Trẫm cũng sẽ không chạy trốn, lần sau ngươi có thể mặc y phục trước."

"Là, đa tạ Hoàng thượng quan tâm." Sắc mặt Trần Mạn Nhu ửng đỏ, trộm nhìn hai mắt Hoàng thượng nói, vẻ mặt kia, mười phần mười là tiểu tức phụ vừa qua cửa, muốn mang niềm vui cho phu quân, lại mang theo vài phần xấu hổ.

Lúc giật mình, khiến cho Hoàng thượng cảm thấy, tình cảnh này, giống như đại hôn. Còn nghĩ đến hôm nay vừa sắc phong hoàng hậu, trong lòng lại cao hứng vài phần. Trên mặt, cũng mang ra vài phần thoải mái nhu hòa, đưa tay ôm Trần Mạn Nhu vào trong ngực: "Ngươi là thê tử của trẫm, trẫm không quan tâm ngươi thì quan tâm ai?"

Hoàng thượng đã một năm không tiến vào hậu cung, mỹ nhân trong ngực, xúc giác mềm mại nóng nóng trước ngực như một mảnh lửa nóng. Mùi thơm trên người mỹ nhân lại quanh quẩn ở chóp mũi, làm khí nóng trong cơ thể nhịn không được mở ra.

"Hoàng thượng ~" Trần Mạn Nhu nhận thấy biến hóa trên người Hoàng thượng, hờn dỗi một tiếng, hơi hơi đẩy Hoàng thượng ra, ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh tay Hoàng thượng: "Ngài mệt mỏi một ngày, có dùng bữa trước hay không? Thiếp cho người chuẩn bị canh bổ."

"Hảo, dùng bữa trước." Hoàng thượng bình ổn nhiệt lưu trong lòng, nắm tay Trần Mạn Nhu đi đến chính thất. Lập Xuân đã dẫn người dọn xong đồ vật, mỗi một món thức ăn, đều là tỉ mỉ chuẩn bị, sắc hương vị câu toàn. Khiến cho người nhìn đại khai khẩu vị, Trần Mạn Nhu lại rót cho Hoàng thượng một chung rược hoa mai, thuần hương cam liệt, hậu vị mười phần.

Chờ Tiểu tứ đến đây thỉnh an, vài người mới cùng nhau ngồi xuống. Một bên Hoàng thượng là Trần Mạn Nhu, bên kia là Tứ hoàng tử.

Mỹ nhân săn sóc ôn nhu, con trai nhu thuận đáng yêu, một bữa cơm Hoàng thượng đều cười toe tóet. Cơm nước xong, Hoàng thượng như cũ khảo sát công khóa của Tiểu tứ trước, sau đó phân phó vú nương dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi.

"Mạn Nhu, thời gian không còn sớm, chúng ta có nên ngủ hay không?" Thấy vẻ mặt Trần Mạn Nhu có vài phần khẩn trương, trong lòng Hoàng thượng buồn cười, nhưng cũng có vài phần chờ đợi cùng xúc động, đưa tay kéo Trần Mạn Nhu vào lòng, cúi đầu tại cánh môi phấn nhuận hôn hai cái.

Sắc mặt Trần Mạn Nhu lại ngượng ngùng, thanh âm nhẹ như muỗi kêu: "Thiếp tới hầu hạ Hoàng thượng."

Hoàng thượng cười ha ha hai tiếng, xoay người bế Trần Mạn Nhu, sải bước vào nội thất. Phòng trong đốt nến đỏ long phượng, trên giường trải chăn uyên ương hí thủy, bên trong nơi nơi là màu đỏ diễm lệ. Nhìn thế nào, đều là cảnh tượng tân hôn, đem không khí tiêm nhiễm thêm lửa nóng.

"Mạn Nhu hôm nay thật là xinh đẹp." Hoàng thượng cười ở bên má Trần Mạn Nhu hôn hai cái, Trần Mạn Nhu xấu hổ ngay cả cổ cũng đỏ, càng làm cho người khác muốn nhìn một chút, thân mình bị che khuất, có phải cũng hồng hồng ngon miệng giống nhau hay không?

Trần Mạn Nhu đưa tay cởi áo cho Hoàng thượng, hai tay Hoàng thượng ở trên người Trần Mạn Nhu dao động đốt lửa. Không đợi thoát y phục xong, hai người liền cùng nhau ngã xuống giường, màn che đỏ thẫm hạ xuống, che lấp một mảnh xuân quang màu hồng