Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 85-2: Hãm hại (hạ)




Edit: Ớt Hiểm

Nghe tới vật nhỏ bé trong bụng kia động đậy, trái tim Lăng Nhã giống như chạm phải điều gì, trở nên cực kỳ mềm mại, cảnh giác dành cho Lý thị cũng giảm đi vài phần, nàng không kìm được, hỏi: “Nó ở trong đó sẽ động đậy sao?”

“Dĩ nhiên là động.” Lý thị cười dịu dàng: “Muội muội chưa từng mang thai nên không biết đó thôi, từ tháng thứ tư trở đi, hài tử bắt đầu thường xuyên cựa tới cựa lui trong bụng, có khi đang ngủ nó cũng quậy không ngừng, đúng là nghịch ngợm.”

Lăng Nhã vui vẻ nói: “Có câu nam hài hiếu động nữ hài trầm tĩnh, còn ở trong bụng mà nó đã nghịch ngợm như vậy, chứng tỏ nó chắc chắn là nam hài rồi.”

“Ta cũng mong như thế, nếu có nhi có nữ, cũng xem như viên mãn rồi.” Lý thị nói, sau đó trò chuyện với Lăng Nhã thêm một lúc nữa, đến khi uống hết chén trà mới đứng dậy cáo từ.

Thấy Lý thị sắp rời đi, Lăng Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm, sau chuyện xảy ra ở Thanh Âm các vào đêm hôm đó, nàng sợ nhất là dính líu tới Diệp thị và Lý thị, không phải lần nào cũng sẽ may mắn có được quý nhân tương trợ như vậy.

“Thiếp thân đưa người ra ngoài.” Lăng Nhã đỡ Lý thị đứng lên, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cổng Tịnh Tư cư, mặt Lý thị bỗng dưng biến sắc, gập người ôm bụng, miệng rên rỉ đầy đau đớn.

Lăng Nhã thấy tình huống bất thường, vội vàng hỏi: “Phúc tấn, người sao vậy?”

“Ta không biết, tự nhiên ta thấy đau bụng quá, Tình Dung... Tình Dung...” Lý thị nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, giống như đang phải chịu đựng sự đau đớn tột độ, dù được Lăng Nhã đỡ nhưng cơ thể vẫn không trụ nổi, từ từ khụy xuống.

“Nô tỳ đây.” Tình Dung vẫn luôn đi sau Lý thị, nghe nàng gọi thì vội vàng tiến lên đỡ lấy, đồng thời đưa ngón tay đặt lên cổ tay Lý thị, vừa mới đặt lên thì gương mặt liền biến sắc, buột miệng thốt lên: “Sao mạch tượng của chủ tử lại có dấu hiệu sinh non thế này?”

“Sinh non?” Lý thị bỗng ngước đầu lên, vẻ mặt đầy kinh hãi, nắm chặt lấy đôi tay của Tình Dung: “Tại sao? Tại sao đang yên đang lành lại sinh non? Tại sao?”

Tình Dung cũng rất hoảng sợ: “Nô tỳ không biết, lúc chủ tử tới đây vẫn còn rất bình thường mà, nãy giờ cũng chỉ uống có một miếng trà thôi...” Nói tới đây nàng bỗng sực nhớ, chỉ tay vào Lăng Nhã, tức giận nói: “Ta biết rồi, nhất định là ngươi đã hạ độc vào trong trà.”

“Ta không có.” Lăng Nhã vội vã lắc đầu, muốn thanh minh cho chính bản thân mình, nhưng trong lòng nàng lại trầm xuống, chuyện nàng lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra.

“Nếu không, chủ tử nhà ta đang êm đẹp sao tự dưng lại đau bụng chứ, còn có dấu hiệu sinh non nữa, trước đó cũng chỉ uống mỗi chén trà của ngươi thôi, Nữu Hỗ Lộc thị ngươi dám mưu hại Hoàng tự, tâm địa quả là độc ác.” Tình Dung tức giận tới cực độ, giọng nói trở nên sắc bén như đao kiếm.

Mặc Ngọc nghe vậy thì vội vàng biện hộ giúp cho chủ tử của mình: “Chén trà đó là do nô tỳ pha, ngoài hoa lài ra thì không có thêm bất cứ thứ gì, các người đừng có vu oan cho chủ tử.”

“Ngươi là nô tài của nàng ta, thất nhiên là phải nói hộ nàng ta rồi.” Tình Dung lạnh lùng liếc Mặc Ngọc, đứng dậy nhanh chóng bước tới lấy chén trà mà Lý thị đã uống, trong chén còn lại một ít nước trà, nàng đưa đầu lưỡi nếm thử xong thì giận dữ hét lên: “Còn dám nói là không hạ độc sao, trong trà này rõ ràng là có mùi hoa hồng.”

Lý thị nén đau ngước đầu lên, sắc mặt xám như trò tàn nhìn Lăng Nhã nói: “Muội muội, sao muội lại làm như vậy? Ta tự thấy bản thân mình chưa từng làm gì có lỗi với muội, vì cớ gì mà muội không tha cho hài tử của ta?”

“Ta không có mà.” Giọng nói khô khan như nặn từng từ trong cổ họng, ngoài câu phủ định yếu ớt này ra, Lăng Nhã không biết nói gì khác, nàng không hiểu tại sao trong trà lại có hoa hồng, nhưng nàng tin chắc chắn Mặc Ngọc không làm như vậy, chưa kể, trong Tịnh Tư cư vốn cũng chẳng có hoa hồng. 

Ánh mắt Lý thị đầy đau đớn và thất vọng: “Vương gia thương ngươi như vậy, đối xử với ngươi như ngọc như ngà, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm mưu hại cả hài tử chưa kịp chào đời của ngài, quả là độc địa như rắn rết.”

Lăng Nhã vẫn chưa kịp mở miệng nói gì thì Lý thị vốn chịu đựng nãy giờ bỗng hét lên thất thanh, nàng nhìn chằm chằm vào cái bụng to đùng của mình, ánh mắt đầy sợ hãi: “Có cái gì đó đang chảy ra, có phải là máu hay không, Tình Dung? Có phải ta đang chảy máu hay không?”

Tình Dung nghe vậy thì vội vàng vén váy của Lý thị lên nhìn, quả nhiên là ướt đẫm, nhưng không phải là màu đỏ của máu, mà trong như nước, thế nhưng thái độ của Tình Dung lại càng căng thẳng hơn: “Không phải máu, là nước ối.”

Nước ối xuất hiện nghĩa là màng thai đã bị phá vỡ, không thể giữ hài tử lại trong bụng được nữa, chỉ còn cách sinh ra, nhưng Lý thị mang thai chỉ mới hơn bảy tháng, nếu bây giờ chào đời thì cơ hội sống sót cũng không nhiều, mà kéo dài càng lâu thì lại càng nguy hiểm.

Tình hình cấp bách, Tình Dung không đắn đo thêm nữa, nàng vừa lệnh cho Tiểu Đường Tử đi thông báo cho đích phúc tấn, vừa gọi mấy tên hạ nhân lại, nói: “Các ngươi mau giúp ta đỡ phúc tấn về Linh Lung cư.” Nói đến đây, nàng dữ tợn liếc qua Lăng Nhã: “Chắc chắn ta phải báo việc này lên Vương gia và đích phúc tấn, bắt ngươi phải bị báo ứng.”

“Khoan đã.” Thấy bọn họ chuẩn bị nâng Lý thị đang rên rỉ không ngừng lên để rời đi, Lăng Nhã vội vã đuổi theo, không ngờ đế giày thêu hoa lại dẫm phải tà váy, khiến nàng lảo đảo ngã nhào về phía trước, trong lúc hoảng loạn, tay nàng vô tình chạm trúng bụng của Lý thị.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Mặt Lý thị bất chợt hoảng hốt, lúc nãy thì đau tới không nói nổi, còn giờ lại đủ sức hất mạnh tay của Lăng Nhã ra.

Tuy chỉ vô tình chạm vào trong nháy mắt, nhưng Lăng Nhã vẫn nhận ra có gì đó kỳ lạ, bụng của Lý thị sao lại mềm như bông thế này, tuy rằng nàng chưa từng mang thai, nhưng cũng biết bụng của thai phụ rất trương cứng, chứ không thể mềm rỗng như vậy được, trừ phi...

Ánh mắt Lăng Nhã chớt lóe lên, nàng  đứng vững lại trước gương mặt đầy hoảng sợ của Lý thị, phát ra một tia cười lạnh lẽo: “Phúc tấn tính toán thật là hoàn hảo!”

Lý thị nghe vậy thì đồng tử chợt co lại, ra hiệu bảo những người không liên quan lui ra, đợi đến lúc chỉ còn lại vài người, nàng mới kìm lại sự hoảng hốt, bình tĩnh đứng lên, thản nhiên nói: “Không ngờ vậy mà cũng bị ngươi phát hiện, thật là ngoài dự tính của ta.” Lúc này, trên mặt nàng chẳng còn nét nào là đang đau đớn cả.

“Không phải ngoài tự tính, mà là ý trời.” Lăng Nhã chán ghét nhìn Lý thị: “Trăm ngàn lần ta cũng không tưởng tượng nổi, phúc tấn ngươi vậy mà cũng dám giả mang thai, còn có ý đồ...” Có ý đồ gì, Lăng Nhã nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới một khả năng còn kinh khủng hơn gấm ngàn lần. Lý thị giả mang thai, vào lúc thai chỉ mới hơn bảy tháng lại mượn tay nàng để sinh non, lựa đúng thời điểm Diệp Tú chuẩn bị lâm bồn, chuyện này không thể nói là trùng hợp, lẽ nào...

Lăng Nhã mở to hai mắt, nhìn trừng trừng vào gương lặng lạnh như băng của Lý thị, gằn từng chữ: “Ngươi muốn cướp hài tử của Diệp Tú?”

“Có thể đoán được ý đồ của ta nhanh như vậy, ngươi thông minh hơn ta tưởng nhiều.” Lý thị cười, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng người càng thông mình thì ta càng chán ghét!” Hộ giáp vàng bén nhọn xẹt qua làn da không chút tì vết trên mặt của Lăng Nhã: “Đã vậy ngươi còn có một dung nhan quá xinh đẹp, tuy xuất thân không cao nhưng lại khiến Vương gia mê đắm, thậm chí còn đưa ngươi ra khỏi phủ du ngoạn, ngươi nói đi, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được chứ?”

Ánh mặt trời phủ lên toàn cơ thể, nhưng Lăng Nhã không cảm nhận được chút hơi ấm nào, chỉ có sự lạnh lẽo tới thấu xương, khiến nàng giống như đang chìm mình trong một hầm băng. Nữ nhân đang ở trước mặt mình quá mức đáng sợ, sở dĩ nàng ta tới đây, là vì muốn mượn tay mình để sinh non, mình chẳng qua chỉ là một bước trong tính toán của nàng ta, ngay từ lúc Diệp Tú mang thai, nàng ta đã vạch ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cho tới tận hôm nay.

Việc Lý thị mượn tay mình cũng chỉ là một phần, từ lâu nàng đã chẳng ưa gì mình, hận không thể diệt trừ cho đỡ khuất mắt, chỉ có điều không tìm được cơ hội, nên mới nhẫn nại chờ.

Lăng Nhã lùi về sau mấy bước, né tránh chuyển động lạnh lẽo trên gò má, ánh mắt quắc lên nhìn Lý thị: “May mà trời cao có mắt, để cho ta nắm được gian kế của ngươi.”

“Ngươi muốn đi nói cho Vương gia biết sao?” Lý thị mỉm cười xinh đẹp, vỗ vỗ lên váy hoa thêu trăm loại chỉ, thần sắc không có chút nào là vội vàng nôn nóng: “Nếu việc này bị vạch trần, ta tất nhiên khó thoát, nhưng Từ Thái y thì sao, ngươi có nghĩ tới hắn không? Hắn thân là Thái y, bắt mạch cho ta suốt mấy tháng trời cũng không hề phát hiện ra ta không có thai, ngươi nghĩ lúc đó hắn có thể bình yên thoát thân sao?”