Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 71-2: Mê hồn hương (hạ)




Edit: Ớt Hiểm

“Ta… ta không biết.” Vương Bảo rụt cổ lại, lo lắng đáp.

Lăng Nhã thừa biết loại người này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, liền bảo Lý Vệ đi mời Dận Chân, thấy Lý Vệ dợm bước rời đi, Vương Bảo sợ tới mức nhảy chồm lên, ngã lộn nhào với theo túm góc áo của Lý Vệ kéo lại, miệng không ngừng: “Ta nói! Ta nói!” Hắn thật sự sợ hình phạt lăng trì gì đó, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

“Là… là Qua Nhĩ Giai phúc tấn!” Vương Bảo phun ra cái tên này qua kẽ răng: “Sau khi Tiểu Tứ chết một ngày, ta nhớ trước đó hắn có khai  là đã giấu ba mươi lượng bạc dưới gầm giường nên nổi lòng tham, tính tới lấy để trả bớt nợ đánh bạc, ai ngờ đâu bị Vân phúc tấn bắt gặp, nàng ta nói chỉ cần ta làm việc cho nàng ta, thì chuyện hôm nay nàng ta xem như chưa thấy, thậm chí còn cho ta thêm một trăm lượng nữa, nếu vậy không những ta trả hết nợ mà còn thừa một ít để cưới thê tử, lúc đó nô tài cũng đã cùng đường, nên liền đồng ý. Sau đó, nàng ta giao cho nô tài một bịch phấn hương, bảo nô tài rắc nó vào trong ngân thán mà người ở Tịnh Tư cư tới nhận, còn việc bột phấn đó là hương gì thì nô tài thật sự không biết, cầu xin phúc tấn đại nhân đại lượng, bỏ qua cho mạng chó của nô tài.”

Đối với cái tên Qua Nhĩ Giai thị được phun ra từ miệng Vương Bảo, Lăng Nhã không mấy ngạc nhiên, sau chuyện ở Thanh Âm các, nàng đã nhìn rõ Qua Nhĩ Giai thị, tuy bề ngoài có vẻ đơn thuần, nhưng tồn tại được trong Vương phủ này, có ai là người bình thường đâu chứ, điều duy nhất khiến nàng ngạc nhiên, chính là nàng không ngờ Qua Nhĩ Giai thị sẽ tiếp tục động thủ sớm như vậy.

“Qua Nhĩ Giai thị!” Khóe môi Lăng Nhã hơi nhếch lên, hận thù hiện trong đáy mắt lạnh lẽo, nàng ta bức bách mình, nếu mình cứ lùi bước nhường nhịn thì cuối cùng chỉ khiến bản thân không còn đường sống mà thôi.

“Vương Bảo, ta có thể giữ lại tính mạng của ngươi, nhưng có một điều kiện, ngươi phải tới trước mặt Bối lặc gia, lặp lại những gì ngươi vừa nói một lần nữa, nếu không, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi chịu hết mọi nỗi khổ thiên đao vạn quả.” Lăng Nhã nói, chân thành đáng tin.

Vương Bảo gật đầu như giã tỏi, với hắn mà nói, giữ mạng mới là quan trọng nhất, huống hồ chi hắn chỉ là bị tiền mê hoặc, chứ cũng chẳng phải trung thành gì với Qua Nhĩ Giai thị. Giờ này Dận Chân vẫn chưa hồi phủ nên Lăng Nhã ra hiệu nhốt hắn lại trước rồi quay qua nhìn bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, lắc đầu nói: “Đem xuống đi, ta không muốn ăn!” 

Mặc Ngọc múc một chén súp trân châu, nhỏ giọng nói: “Cả ngày hôm nay chủ tử chưa có gì trong bụng, dù không muốn ăn nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, với lại lát nữa còn uống thuốc mà Từ Thái y kê, để bụng rỗng sao được.”

Lăng Nhã bỏ lò sưởi đã hơi nguội trên tay xuống, nhận chén nhỏ từ tay Mặc Ngọc, chậm rãi múc một muỗng súp trắng lẫn mấy hạt trân châu trong suốt đưa vào miệng, rõ ràng là rất ngọt, nhưng nuốt vào thật vô vị, nàng rũ mắt nhẹ nhàng nói: “Hổ vô ý đả thương người, người lại rắp tâm giết hổ. Muốn bình bình lặng lặng sống trong phủ này cả đời quả thật là còn khó hơn cả lên trời.

“Đây vốn là thói đời người ăn thịt người.” Ở bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn, Lý Vệ bước tới đóng cửa sổ lại để tránh mưa tạt vào: “Chỉ cần được sủng ái một chút thì đã phải chịu biết bao nhiêu ganh ghét, nhân từ nương tay với người khác cũng chỉ hại bản thân mình mà thôi, chủ tử nên quen với cảm giác này đi là vừa.”

Lăng Nhã lại thở dài, chẳng nói gì, miễn cưỡng ăn hết chén súp trân châu rồi lau tay đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta đến gặp vị Vân phúc tấn này một lần xem.”

Duyệt Cẩm các là chỗ ở của Qua Nhĩ Giai thị, lúc này nàng vừa mới dùng xong bữa tối, đang uống trà, nghe hạ nhân báo có Lăng Nhã cầu kiến thì hơi sững sờ một chút, khẽ chau mày lại suy nghĩ, sau chuyện ở Thanh Âm các, coi như là nàng đã lộ mặt trước Lăng Nhã, sao giờ nàng ta lại tới đây, lại tới vào một đêm mưa thế này? Nghĩ vậy, nàng liền phân phó cho thị nữ Như Ý: “Ngươi đi tìm Vương Bảo ở than phòng, nếu gặp hắn thì ngươi biết phải nên làm gì rồi chứ?”

Như Ý lui ra không bao lâu thì Qua Nhĩ Giai thị nghênh tiếp Lăng Nhã từ từ bước vào, nàng thân thiết vươn tay ra cười nói: “Ngoài trời mưa to gió lớn mà sao muội muội lại tới đây, thật là hiếm thấy, mau ngồi xuống, Tòng Tường, pha trà đi.”

Lăng Nhã thờ ơ rụt tay lại, cũng cười nói: “Nhập phủ lâu rồi mà vẫn chưa từng tới thỉnh an tỷ tỷ, thật là hổ thẹn, mong tỷ tỷ thứ lỗi.”

Qua Nhĩ Giai thị làm như chưa nghe, nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới rồi nói: “Nghe nói mấy hôm nay muội muội bị ma quỷ quấy nhiễu, hàng ngày ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần sa sút, nhưng giờ xem ra mọi thứ vẫn bình thường, chắc chỉ là tin đồn nhảm mà thôi.”

Lăng Nhã cởi áo choàng hơi ướt của mình ra đưa cho Lý Vệ theo hầu bên cạnh, nhướn mày nói: “Chẳng phải trước giờ tỷ tỷ luôn tin tưởng quỷ thần sao? Sao hôm nay lại bảo là tin đồn nhảm?”

“Chỉ là ta cảm thấy muội muội phúc trạch thâm hậu, tuy quỷ thần là có thật nhưng gặp muội cũng phải tránh đi, sao dám sấn tới quấy nhiễu chứ.” Qua Nhĩ Giai thị là người phương Nam, là nữ nhân dịu dàng khéo léo hiếm thấy trong kinh thành, cộng thêm châu ngọc lung linh trên tóc càng khiến nàng kiều diễm hơn, tựa như một đóa hoa tao nhã, một đóa Kiến Huyết Phong Hầu* kịch độc.

(*Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na- Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là “tiễn độc mộc” [cây có chất độc để tẩm vào mũi tên]. Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến Huyết Phong Hầu” [thấy máu đóng yết hầu].)

“Nếu tỷ tỷ đã tin vào quỷ thần, thì nhân tiện cũng nên ghi nhớ câu này: Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.” Lăng Nhã ý tứ sâu xa nói.

“Vậy đợi báo ứng tới rồi hẵng nói.” Qua Nhĩ Giai thị nhàn nhạt trả lời.

Tòng Tường rất nhanh đã pha trà xong, hai tay dâng cho Lăng Nhã vừa mới ngồi xuống ghế, kính cẩn nói: “Mời Lăng phúc tấn dùng trà.”

“Thơm quá.” Lăng Nhã hé nắp chén trà, hít một hơi rồi khẽ cười nói: “Trà ở chỗ tỷ tỷ thật thơm, không đã biết bỏ thêm gì trong đó?”

“Muội muội hỏi kỳ, nước trà thì thêm lá trà chứ còn có thể thêm gì nữa?” Nụ cười ẩn hiện trên môi Qua Nhĩ Giai thị, nếu ai không hiểu chắc chắc sẽ tưởng rằng các nàng là tỷ muội thật tốt.

Lăng Nhã chớp mắt, ra vẻ vô tình nói: “Ví dụ như... Mê Hồn hương chẳng hạn.”

Qua Nhĩ Giai thị thầm rùng mình, quả nhiên nàng ta đến đây vì chuyện này, thật đáng tiếc... Nếu để lâu hơn một chút, với công hiệu của Mê Hồn hương, dù Nữu Hỗ Lộc thị không chết thì cũng trở nên nửa tỉnh nửa điên rồi.

“Hôm nay muội muội nói chuyện tỷ tỷ không hiểu gì hết, Mê Hồn hương là cái gì?” Nàng cố tình tỏ ra khó hiểu.

Lăng Nhã đặt chén trà còn nguyên lên bàn, ánh mắt sâu thăm thẳm như giếng cổ, trầm giọng nói: “Trước mặt người sáng mắt không nói chuyện mờ ám, việc tỷ tỷ mua chuộc Vương Bảo để hắn trộn Mê Hồn hương vào trong ngân thán của ta đã bại lộ rồi, hôm nay ta tới đây là để hỏi tỷ tỷ một câu, từ lúc nhập phủ tới nay, ta chưa từng làm gì đắc tội với tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ lại hại ta nhiều lần như vậy?”

Qua Nhĩ Giai thị cười ha hả, lấy một cành lan Hồ Điệp từ trong bình hoa đưa lên mũi, nhắm mắt lại thưởng thức: “Muội muội, người làm tỷ tỷ này khuyên ngươi một câu, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy được, ta có từng làm gì hại ngươi đâu.”

“Vương Bảo đã khai hết rồi, chỉ cần lôi hắn và sọt ngân thán có trộn Mê Hồn hương kia ra trước mặt Bối lặc gia thì dù lưỡi tỷ tỷ có nở đầy hoa sen cũng vô dụng mà thôi.”

“Nếu vậy thì ngươi cần gì phải tới đây?” Hương hoa giúp trấn an tâm trạng bồn chồn của Qua Nhĩ Giai thị, thái độ của nàng dần bình tĩnh lại, đôi mắt không tự giác được mà nhìn ra cửa, có khi nào Như Ý không quay lại nữa không...