Edit: Ớt Hiểm
“Bậy bạ, có ai lại tự trù mình rơi xuống nước bao giờ.” Dận Chân nắm lấy cả hai tay của Đồng Giai thị, nhớ lại vẫn còn sợ: “Nàng có biết lúc nghe thấy nàng rơi xuống hồ ta lo lắng biết bao nhiêu không, may mà nàng không sao.” Hắn đã mất Mi Nhi, nhất định không thể tiếp tục mất đi người giống hệt Mi Nhi từ dung mạo tới tính tình này được.
“Để Tứ gia lo lắng, thiếp thân thật đáng muôn chết.” Đồng Giai thị cúi đầu, nét mặt đau thương lọt vào mắt Dận Chân, hắn đau lòng hỏi: “Nói cho ta biết, sao nàng lại rơi xuống hồ?”
Đồng Giai thị né tránh ánh mắt của Dận Chân, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không tại sao cả, do thiếp thân không cẩn thận trượt chân thôi.”
“Trước đây nàng từng xém chết đuối một lần rồi, nên vẫn luôn sợ nước, dù có đi ngang qua Kiêm Gia trì cũng luôn cách khá xa, sao lại có chuyện không cẩn thận ở đây, nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hắn tra hỏi, lúc nắm chặt đôi tay của Đồng Giai thị, hắn phát hiện tay trái của nàng vẫn luôn nắm mãi không buông: “Trong đó là gì?”
“Không, không có gì cả.” Nàng muốn giấu tay ra sau lưng nhưng đã bị Dận Chân giữ lại, mở từng ngón tay ra, khi thấy chiếc bông tai dạ minh châu nằm trong lòng bàn tay của Đồng Giai thị, ánh mắt hắn liền co chặt lại, nhìn chằm chằm vào nó, rất lâu sau mới thốt lên một câu lạnh như băng tuyết ngoài trời: “Tại sao bông tai của Lăng Nhã lại ở trong tay nàng?”
Đồng Giai thì dùng sức rút tay ra khỏi tay hắn, nét mặt đau đớn: “Tứ gia đừng hỏi nữa, thiếp thân không biết gì hết.”
Dận Chân liếc mắt nhìn nàng xong quay qua hỏi Hàm Hương nãy giờ cứ chực nói lại thôi: “Chủ tử ngươi không chịu nói thì ngươi nói đi.” Không đợi Hàm Hương lên tiếng, hắn lại tiếp: “Nếu để ta biết ngươi có nửa lời lừa dối, lập tức tống đi làm khổ dịch.”
Hàm Hương nghe vậy thì lật đật quỳ xuống, kể lại tỉ mỉ những gì đã diễn ra, khi nàng nói xong, mặt Dận Chân đã xanh mét, trán nổi từng đường gân xanh, hắn cắn răng rít lên: “Thật không?”
“Nô tỳ sao dám dối gạt Vương gia, hiện tại Y Lan tiểu thư còn đang ở Lan Hinh quán, nếu Vương gia không tin lời nô tỳ, có thể gọi nàng ta tới đối chứng.” Hàm Hương thận trọng từng lời.
“Không cần đâu.” Sau khi ném xong một câu tức giận, Dận Chân đứng bật dậy, không màng tới lời can ngăn của Đồng Giai thị, phất tay áo rời đi, mặt mày hầm hầm. Cẩu Nhi vội vã theo sau.
Từ Kiêm Gia trì trở về, Lăng Nhã vẫn luôn một mình ngồi tĩnh lặng ở đại sảnh, không nói không rằng, khiến mọi người cảm thấy rất khó hiểu, đã vậy còn không thấy Y Lan theo về, hỏi Lý Vệ Lý Vệ cũng nín thinh không nói, chỉ mập mờ Tịnh Tư cư đang có đại họa giáng xuống đầu.
Chẳng bao lâu sau, việc Đồng Giai thị rơi xuống nước đã được truyền đi khắp nơi, kinh động cả Ung Quận vương phủ, ai nghe tin cũng thầm suy đoán nguyên nhân tại sao nàng lại rơi xuống nước giữa ngày đông lạnh lẽo như thế.
Khi Mặc Ngọc thở hổn hển chạy vào báo tin này cho Lăng Nhã, Lăng Nhã chỉ im lặng đứng lên đi ra đình viện, chân vừa mới bước tới mái hiên đã cảm thấy da mặt thoáng lạnh, ngay sau đó, những tia nước bắn vào, ngày càng nhiều.
Trời mưa sao? Nàng ngước lên nhìn bầu trời đen như mực, những bông tuyết bay bay hòa lẫn vào màn đêm trước mắt nàng, dai dẳng không ngừng.
Thì ra là tuyết... Năm nay, tuyết rơi sớm như vậy...
“Chủ tử, sao người không khoác thêm áo mà đã ra ngoài rồi, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây?” Mặc Ngọc bước nhanh tới phủi tuyết rơi trên vai Lăng Nhã, sau đó khoác cho nàng áo choàng màu hồng gấm.
“Không sao đâu...” Lăng Nhã liếc nhìn bông tuyết vẫn chưa tan hết trong lòng bàn tay, mỉm cười rất nhẹ, nàng cũng không hiểu tại sao biết rõ đại họa sắp đến mà mình còn có thể mỉm cười.
Sau tối nay, không biết mình sẽ ra sao?
“Mặc Ngọc, ta nhớ chỉ còn một năm nữa là khế ước bán thân của ngươi hết hạn phải không?” Lăng Nhã bỗng hỏi.
Mặc Ngọc vừa buộc dây áo choàng giúp Lăng Nhã, vừa thuận miệng trả lời: “Dạ đúng vậy, chủ tử không nhớ sao, nô tỳ vào phủ trước người một tháng, tháng Chín năm sau là nô tỳ có thể rời phủ rồi.”
“Tháng Chín năm sau...” Lăng Nhã lẩm bẩm nhắc lại một lần, rồi đột nhiên nói: “Lát nữa ta bảo Lý Vệ đưa khế ước của ngươi tới đây, ngay ngày mai ngươi rời phủ liền đi, nhân lúc tuổi còn trẻ, tìm một gia đình tốt gả qua, đừng tơ tưởng tới Thập Tam gia nữa, yên yên ổn ổn sống cuộc đời thuộc về ngươi. Bạc, ta sẽ bảo Lý Vệ chuẩn bị đủ cho ngươi, xem như thù lao mấy năm nay ngươi tận tụy hầu hạ cho ta.”
Mặc Ngọc thất kinh, vội quỳ xuống: “Chủ tử, có phải nô tỳ đã làm gì khiến người phật lòng hay không, nên mới đuổi nô tỳ đi?”
“Không phải.” Lăng Nhã đỡ Mặc Ngọc đang lo lắng tới mức thở không nổi lên, nét mặt buồn buồn: “Ta chỉ sợ sau đêm nay, ta không còn quan tâm tới các ngươi được nữa.”
Mặc Ngọc có ngốc đến đâu cũng cảm nhận được có chuyện bất thường, nàng liền hỏi tới tấp: “Chủ tử, thật ra là có chuyện gì?”
Lăng Nhã không trả lời, chỉ nhìn mông lung ra cổng của Tịnh Tư cư, ở đó không biết từ lúc nào đã có một bóng người, gương mặt chìm trong bóng tối, mờ ảo nhìn không rõ, nhưng đối với Lăng Nhã, bấy nhiêu cũng quá đủ rồi.
Xem ra... ngay cả đêm nay nàng cũng không qua được, cái gì tới, cũng đã tới...
“Là ai?” Tiểu Lộ Tử đang canh giữ dưới mái hiên thấy có người liền đưa đèn qua xem, khi thấy rõ là ai, Tiểu Lộ Tử vội vàng hành lễ: “Nô tài... thỉnh... thỉnh an Vương gia.”
Dận Chân không thèm đoái hoài tới hắn, lập tức đi tới chỗ của Lăng Nhã, mỗi bước đi như nặng ngàn cân, ánh mắt còn lạnh hơn trời đông thấu xương.
Bốn mắt nhìn nhau, lặng thinh không tiếng động, chỉ có tiếng tuyết rơi rất nhỏ xung quanh, rót nhẹ vào tai. Rất lâu sau, giọng nói của Dận Chân mới vang lên, phá vỡ không khí nặng nề tới không thở nổi: “Nhã nhi, bắt đầu từ lúc nào nàng lại trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy?”
Dù đã biết kết quả sẽ thế này, nhưng khi nghe chính miệng Dận Chân thốt ra, tim nàng vẫn co thắt lại, hai tay lặng lẽ nắm chặt trong tay áo, khẽ khàng nói: “Thiếp thân chưa từng thay đổi, người thay đổi là Tứ gia.”
“Vậy sao?” Dận Chân bật cười, nhưng khi nụ cười dừng lại, chút ấm áp cuối cùng trong đáy mắt cũng biến mất vô tung vô ảnh, những lời trách cứ cũng theo đó mà ùn ùn kéo đến: “Nếu chưa từng thay đổi, sao nàng lại nhân lúc Kiêm Gia trì không có ai đẩy Lê Lạc xuống nước? Nếu chưa từng thay đổi, sao nàng lại muốn lấy mạng của Lê Lạc? Nhã nhi, ta sủng ái Lê Lạc khiến nàng hận đến mức đó sao?” Trong câu nói cuối cùng, giọng hắn hơi xót xa.
Lăng Nhã liếc nhìn Dận Chân, lẳng lặng trút bỏ những lời chưa bao giờ nói với hắn: “Chẳng có bất cứ nữ nhân nào muốn tận mắt nhìn thấy trượng phu của mình yêu thương một nữ nhân khác cả, thiếp thân cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, sao có thể thoát khỏi điều đó được; nhưng vậy cũng không có nghĩa là thiếp thân sẽ hại người. Thiếp thân xin thề với trời, thiếp thân chưa từng làm gì tổn hại tới một sợi tóc của Đồng Giai Lê Lạc.” Không đợi Dận Chân lên tiếng, nàng khẽ cười, ẩn trong nụ cười xinh đẹp là sự tuyệt vọng bi thương: “Nhưng mà... Tứ gia cũng sẽ không tin, đúng không?”
Cả đời không nghi...
Lời hứa này, rốt cuộc chỉ là một câu nói đùa, hay là từ lúc đầu nàng đã không nên tin tưởng, thế gian này, lấy đâu ra hai chữ ‘không nghi’?
“Lúc đó ở Kiêm Gia trì chỉ có ba người là nàng, Đồng Giai Lê Lạc và Lý Vệ, Lý Vệ là một nô tài, dĩ nhiên sẽ nghe theo lệnh của nàng. Vậy nàng nói đi, Nhã nhi, nàng hãy nói cho ta biết, ngoài nàng thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ Lê Lạc tự mình nhảy xuống nước hay sao?” Nói đến đây, cơn giận trong hắn không còn kìm được, như một cơn sóng dữ, muốn nhấn chìm Lăng Nhã.
Lăng Nhã hít một hơi rất sâu, muốn mượn nó để giảm bớt đau đớn trong lòng: “Thật sự là Đồng Giai Lê Lạc tự mình nhảy xuống nước rồi vu oan cho thiếp thân, nhưng Tứ gia vừa tới đây, việc đầu tiên đã là hưng sư vấn tội, ngài chưa từng hỏi thiếp thân một câu, cũng chưa từng cho thiếp thân một cơ hội để giải thích.”