Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 135: Trả ơn




Edit: Ớt Hiểm

Lăng Nhã đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên cảm thấy phần bụng dưới bị trì nặng, nàng vội vàng ôm bụng bảo Mặc Ngọc đỡ mình ngồi xuống, phải mất thời gian một chén trà, cảm giác này mới dần giảm bớt. Thấy sắc mặt Lăng Nhã đã đỡ hơn, Ôn Như Ngôn mới sốt ruột hỏi: “Thuốc của Từ Thái y kê vẫn không có tác dụng gì sao?”

Lăng Nhã vuốt ve phần bụng lúp lúp của mình, lắc đầu buồn bã: “Đã tăng dược tính lên rồi, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, Từ Thái y cũng đã kiểm tra từ trên xuống dưới Tịnh Tư cư, không phát hiện bất cứ gì khả nghi, chứ đừng nói chi tới dấu vết của xạ hương, huynh ấy nói có thể đứa bé này sinh ra sẽ yếu ớt, ban đầu thì chưa có biểu hiện gì, nhưng thai càng lớn lại càng rõ ràng, nếu không tìm được nguyên nhân, e là sẽ sinh non.”

Ôn Như Ngôn nhìn được sự lo lắng hiện lên giữa ấn đường của Lăng Nhã, nàng nắm chặt tay Lăng Nhã, an ủi: “Muội cũng đừng lo quá, Từ Thái y nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử hai người bình an, lúc trước Diệp thị như vậy mà hắn còn giữ được cho tới lúc sinh, so ra tình hình của muội đâu có nghiêm trọng bằng nàng ta. Với lại dù Hoằng Thời sinh non một tháng, nhưng tới giờ vẫn khỏe mạnh bụ bẫm đó thôi, tin ta đi, nhất định không sao đâu.”

“Ừm.” Lăng Nhã gật đầu, nhưng gương mặt vẫn đượm nét u sầu, chưa hề tan biến...

Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhã đang ngồi trước gương đồng để Mặc Ngọc chải đầu giúp mình thì Lý Vệ bỗng tiến vào báo: “Chủ tử, Vân phúc tấn tới, nói là muốn gặp người.”

Mặc Ngọc vừa cài cây trâm ngọc màu xanh lên búi tóc của Lăng Nhã, vừa khinh thường nói: “Bây giờ mới chịu tới, chẳng phải là quá muộn sao? Chủ tử cứu nàng ta một mạng mà nàng ta lại xem như không có việc gì, suốt nửa tháng trời không thấy bóng dáng đâu, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

“Không được nói năng lung tung.” Lăng Nhã liếc Mặc Ngọc, mắng nhẹ một câu xong nói với Lý Vệ: “Mời nàng ta vào đi.”

Qua Nhĩ Giai thị mặc một bộ y phục màu xanh lam thêu hình cây tử đằng, cổ áo và tay áo được viền lông thượng hạng, mềm mại rực rỡ, nàng xách theo một cái giỏ mây, trong giỏ là một đống cỏ xanh hình bầu dục lớn nhỏ khác nhau, nhìn qua chắc cũng hơn trăm lá.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Nhã, Qua Nhĩ Giai thị đặt giỏ mây lên bàn, giọng hơi mất tự nhiên: “Có phải ngươi thường cảm thấy bụng bị trì nặng không?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, nàng chỉ ngón tay vào số cỏ trong giỏ: “Đây là thảo dược được trồng ở quê nhà của ta, chuyên trị thai động bất thường, gọi là cỏ mẫu tử, rất hiệu quả. Mỗi lần mười lá, ba chén nước nấu thành một chén, uống liên tục trong bảy ngày, hẳn là sẽ tốt cho ngươi”

Thái độ Mặc Ngọc đầy ngờ vực: “Cỏ mẫu tử này mới nhìn sao giống với cỏ nhà nô tỳ hay cho thỏ ăn vậy? Mà nếu loại cỏ này có công dụng tốt như vậy, sao trước giờ không nghe Từ Thái y nhắc tới?”

Qua Nhĩ Giai thị ngẩn ra trong chốc lát rồi cười lạnh: “Dù y thuật của Từ Thái y rất cao, nhưng cũng không thể biết hết mọi loại thảo dược trong thiên hạ, nhất là những phương thuốc cổ truyền, ngài ấy không nhắc tới cũng chẳng có gì là lạ.” Nói đến đây, nàng liếc qua Lăng Nhã nãy giờ chưa lên tiếng: “Ngươi tin ta hay quyết định đem chúng đi cho thỏ ăn thì tùy ngươi, tóm lại ân tình lần trước ta đã trả rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, trước thế nào thì giờ như thế đấy.”

Dứt lời, Qua Nhĩ Giai thị phất tay áo tính rời đi, ngờ đâu Lăng Nhã đã lên tiếng gọi lại: “Tỷ tỷ tới sớm như vậy chắc vẫn chưa ăn sáng, hay là ở lại dùng bữa với ta đi? Tiểu Lộ Tử đã tới phòng bếp lấy thức ăn rồi, sẽ về nhanh thôi.” Ngay sau đó, nàng quay qua nói với Mặc Ngọc: “Đem giỏ cỏ mẫu tử này tời phòng bếp, theo đúng lời Vân phúc tấn sắc thuốc cho ta.”

Mặc Ngọc trố mắt ngạc nhiên, đồng thời lén liếc nhìn Qua Nhĩ Giai thị cũng đang ngạc nhiên không kém, không yên tâm lên tiếng: “Chủ tử, không đợi Từ Thái y kiểm tra trước sao?” Nàng không bao giờ tin vị Qua Nhĩ Giai thị này lại có lòng tìm thuốc để chủ tử dưỡng thai, trước đây nàng ta không phải chưa từng hại chủ tử.

Lăng Nhã cười nhẹ, phất tay dứt khoát: “Không cần, đem đi đi.” Thấy nàng đã quyết, Mặc Ngọc dù ôm một bụng nghi ngờ nhưng cũng đành tuân theo.

Đợi Mặc Ngọc lui rồi, Qua Nhĩ Giai thị mới nhìn Lăng Nhã bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?”

Lăng Nhã cài lại cây trâm đã hơi lỏng ra, trả lời một câu mà có nằm mơ Qua Nhĩ Giai thị cũng không nghĩ được: “Ta tin tỷ tỷ.”

“Ngốc!” Sau một thoáng sững người, Qua Nhĩ Giai thị đè nén cảm giác khác lạ vào lòng, cười lạnh: “Xem ra hôm nay ta đưa cỏ mẫu tử này tới đây thật sự thừa thãi rồi, ngươi khờ dại ngốc nghếch như vậy, dù có thần tiên cũng không giữ được đứa nhỏ này.”

Lời nói châm biếm, nhưng vào tai Lăng Nhã lại nhẹ nhàng ấm áp, nàng lắc đầu cười: “Không phải ngốc nghếch, mà tay của tỷ tỷ đã nói cho ta biết sự thật.” Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Qua Nhĩ Giai thị, nàng tiếp: “Ta và tỷ tỷ tuy không thân thiết, nhưng ta biết tỷ tỷ là một người rất coi trọng dung mạo, hai bàn tay xưa nay luôn được chăm chút gọn gàng sạch sẽ, nhưng hiện tại, trong móng tay tỷ tỷ lại có chút bùn đất. Nhớ lại số cỏ kia rõ ràng là mới được nhổ từ đất lên, nhưng rễ lại sạch vô cùng, chứng tỏ là đã có người rửa chúng. Nếu tỷ tỷ muốn hại ta, cần gì phải gạt bỏ thân phận phúc tấn để tự tay rửa sạch bùn đất chứ?” Nói đến đây, nàng nhìn Qua Nhĩ Giai thị, khó khăn khom người hành đại lễ: “Ta thay mặt hài nhi cảm ơn tỷ tỷ đã thương xót nó.”

Qua Nhĩ Giai thị không ngờ Lăng Nhã có thể từ đôi tay chưa rửa sạch vết bùn của mình mà đoán ra chân tướng, nhất thời không biết phải nói gì. Sau khi được Lăng Nhã cứu giúp, trong lòng nàng luôn đấu tranh, từ lúc bắt đầu liên minh với Lăng Nhã, trong đầu nàng luôn nuôi ý đồ lợi dụng, chưa từng có một chút chân tình nào, điều này Lăng Nhã cũng hiểu rất rõ, nên nàng vốn không ngờ được, trong hoàn cảnh đó, vậy mà Lăng Nhã lại cứu nàng, giúp nàng tránh được một kiếp gần như là chết, cũng để nàng phải nợ lại một mạng, chuyện này khiến một người quen tính kế và bị tính kế như nàng vô cùng khó chịu.

Suy nghĩ rất lâu, nàng quyết định trả phần ân tình này cho Lăng Nhã, chỉ có như vậy nàng mới thoát khỏi vướng mắc vô tung vô ảnh đang quấn chặt lấy nàng, biến nàng trở thành Qua Nhĩ Giai Vân Duyệt của trước đây, không nợ không nần.

Nàng biết hài tử trong bụng Lăng Nhã không được ổn định, dù ngày nào cũng dùng thuốc của Từ Thái y, nhưng hiệu quả không nhiều, nếu đã có món nợ phải trả, cách tốt nhất là giúp Lăng Nhã giữ cho được đứa nhỏ.

Cỏ mẫu tử, đúng như lời Mặc Ngọc nói, ở quê nàng vốn là một loại cỏ cho thỏ ăn, nhưng sau đó có một thầy lang ngao du tới đây, vô tình phát hiện ra cỏ này dùng để an thai cực tốt, thậm chí còn hiệu quả hơn vài loại dược liệu quý, nên mới đặt tên chúng là cỏ mẫu tử, rất nhiều bá tánh dân thường nghèo khổ phát hiện thai tượng bất ổn mà không có bạc mời đại phu, liền dùng loại thảo dược này để an thai.

Nàng biết loại thảo dược này đã lâu nhưng vẫn chưa từng nhắc tới, trước đây vì giải độc nên nàng buộc phải đồng ý bảo vệ Lăng Nhã mười tháng bình an, thậm chí nói luôn sự thật về hoa sen bị rắc xạ hương cho Lăng Nhã biết, nhưng tận sâu trong lòng, nàng vẫn không muốn Lăng Nhã bình yên sinh hạ.

Nàng không thể ra khỏi phủ, chỉ đành phải họa lại hình dạng của cỏ mẫu tử lên giấy, cho tâm phúc của mình là Trường Quý ra vùng ngoại ô ngoài kinh thành tìm kiếm, loại cỏ này sinh trưởng ở vùng đầm lầy ẩm ướt, Trường Quý phải tìm rất lâu, còn suýt nữa bị rơi xuống vách núi, mới nhổ được một giỏ. Sau khi nhận lấy, Qua Nhĩ Giai thị đích thân rửa sạch bùn đất rồi mới đem qua Tịnh Tư cư, nàng cũng từng nghĩ người ở Tịnh Tư cư sẽ không tin mình, dù gì mình cũng đã từng hãm hại Lăng Nhã, nên tính tới đưa xong sẽ đi ngay, ai ngờ Lăng Nhã nhìn vào móng tay còn dính chút đất bẩn của nàng mà tin tưởng nàng, trong khoảnh khắc Lăng Nhã hành đại lễ với nàng, đôi mắt nàng dường như đã nhòe đi.