Mã Tướng quân run run nhìn đạo mật chỉ trên tay mình, đó là bút tích của Tiên đế, còn có long ấn đóng bên trên, không thể nào là giả mạo.
Hai mắt Mã Tướng quân lập tức nóng lên, ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thân Giang Kiệt, chỉ thấy thân ảnh cùng bóng lưng hắn trưởng thành và vững chãi, không khác gì phong thái năm xưa của Tiên đế.
Mã Tướng quân ở trong lòng mình tự hiểu rõ, từ ngày Thân Giang Kiệt ngồi lên hoàng vị, hắn trị quốc anh minh, nhân đạo, văn võ bá quan, đại thần lưỡng triều ai nấy đều như hùm như báo, nhưng đều bị hắn khéo léo áp chế.
Tổ chế Thiên Quốc, binh quyền giao cho Mậu gia, Vương gia đứng đầu ngôn quan.
Thân Giang Kiệt thế nhưng lại dám tự mình trưng binh, tuyển chọn tướng tài, trị quân nghiêm ngặt nhưng không tàn bạo.
Những điều này, Mã Tướng quân trong lòng minh bạch, chỉ là không cách nào chấp nhận được việc Thân Giang Kiệt đoạt lấy hoàng vị từ tay Tam Hoàng tử.
Thế nhưng hôm nay nhìn đạo mật chỉ mà hắn cất giấu bao nhiêu năm, Mã Tướng quân mới cảm thấy bản thân mình đã bị chấp niệm năm đó che mờ hai mắt.
Năm đó, Tam Hoàng tử cùng với Thân Giang Kiệt lớn lên bên nhau, thủ túc tình thâm, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Tam Hoàng tử văn võ song toàn, trí tuệ hơn người, luôn được dự đoán sẽ trở thành minh quân trong tương lai.
Tiên đế đối với Tam hoàng tử cũng vô cùng hài lòng và ưu ái.
Mà Thân Giang Kiệt, trái lại, không có ưu điểm nào nổi bật, càng không có nhân mạch ở tiền triều, hậu cung.
Tiên đế rõ ràng chiếu viết, lập Thân Giang Kiệt làm Thái tử, tin tức đồn ra ngoài lại trở thành Tam Hoàng tử.
Chuyện này không ai hiểu rõ vì sao, nhưng trong lòng Mã Tướng quân dần sáng tỏ, tin đồn năm đó từ trong điện Thái Hòa truyền ra ngoài, mới khiến cho Đại Hoàng tử tức giận đem binh vào hoàng cung, bức Phụ hoàng thoái vi, giết hại trữ quân.
Y ngàn vạn lần không thể ngờ, người được lập làm trữ quân thực chất lại là Thất Hoàng tử không có gì nổi bật, cũng không có gì đáng đề phòng.
Thân Giang Kiệt nhìn biểu cảm khó tin xen lẫn xót xa, hoài niệm của Mã Tướng quân, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:
- Tam Hoàng huynh muốn che chở cho trẫm, không muốn Đại Hoàng huynh làm hại đến trẫm, nên mới tung tin đồn kia ra ngoài, dẫn dụ Đại Hoàng huynh nóng lòng tạo phản, vạn kiếp bất phục.
Trẫm truy phong Tam Hoàng huynh làm Hoàng Thái tử, đem di chiếu lập Thái tử này giấu đi, chính là muốn Thiên Quốc đời đời nhớ đến công lao cùng tình nghĩa của huynh ấy.
Mã Tướng quân bần thần một lúc lâu, rồi nhìn chăm chăm vào Thân Giang Kiệt.
Thân Giang Kiệt cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài, đỡ tay Vương Chi Lăng đi về phía cổng nhà Mã Tướng quân.
Vương Chi Lăng miễn cưỡng đứng lên, nàng hiểu rõ biểu hiện của Thân Giang Kiệt lúc này chính là không muốn cưỡng cầu Mã Tướng quân.
Vương Chi Lăng đi phía sau Thân Giang Kiệt, được vài bước, nàng lại ngoái đầu lại nhìn Mã Tướng quân đang thất thần đứng trước hiên nhà.
Vương Chi Lăng nghĩ nghĩ một lát, rồi nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:
- Mã thúc thúc, thời gian qua, con sống rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc.
Mã Tướng quân thoáng chút giật mình, ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, một anh minh thần võ, một thục đức hiền lương, vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Đợi xe ngựa của Thân Giang Kiệt ra khỏi cổng làng Lăng Xá, Mã Tướng quân mới quỳ xuống trước hiên nhà, trong mắt ông đầy tâm sự phức tạp.
Tối hôm đó, Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng quay về hành cung Quyến Châu, cùng nhau xem sách, vẽ tranh.
Thân Giang Kiệt quyết định sẽ buông bỏ chấp niệm với Mã Tướng quân, không cưỡng cầu ông, để ông an hưởng tuổi già.
Bao nhiêu năm qua, hắn cất giấu bí mật về di chiếu lập Thái tử, chỉ mong thiên hạ luôn nhớ đến Tam Hoàng huynh của hắn.
Sự thật năm đó không ai biết rõ, lời đồn Tam Hoàng tử được kế thừa đại nghiệp rốt cuộc vì sao lại lan truyền rộng rãi, trong khi sự thực Thân Giang Kiệt mới là người được lập làm trữ quân.
Lúc Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đang dùng bữa tối, thì Đào Dung hớt hải chạy vào bẩm báo:
- Bệ hạ, Bệ hạ, bên ngoài có… có Mã Tướng quân mang theo binh phù, muốn vào diện kiến Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt mở to mắt, lập tức buông đũa đứng lên, Vương Chi Lăng cũng vô cùng ngạc nhiên, xen lẫn hạnh phúc bất ngờ.
Thân Giang Kiệt kéo tay nàng, hai người cùng bước ra chính điện.
Đào Tổng quản nhanh chân mời Mã Tướng quân vào hành cung.
Thân Giang Kiệt nhìn Mã Tướng quân một thân áo giáp, bên hông đeo trường gươm, đầu đội thiết khôi, toàn thân phát ra anh khí bức người.
Dáng vẻ anh dùng vô song ngày nào trên chiến trường không hề bị bào mòn đi.
Vương Chi Lăng cũng xúc động nhìn Mã Tướng quân, đây mới chính là Mã Tướng quân vẫn luôn tồn tại trong ký ức của nàng.
Mã Tướng quân đối mặt với Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, ánh mắt vừa xúc động lại có sự quyết tâm mãnh liệt.
Ngay trong chiều hôm ấy, Mã Tướng quân đã từ biệt mẫu thân cùng thê tử, mang theo binh phù vào hành cung dâng lên cho Thân Giang Kiệt.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
Mã Tướng quân quỳ xuống, hướng Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng hành đại lễ ngũ bái tam khấu.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng, vui mừng vô hạn, liền đưa tay đỡ lấy Mã Tướng quân.
- Mã ái khanh không cần đa lễ.
Mã Tướng quân đứng thẳng người, mang theo binh phù giao cho Thân Giang Kiệt, cúi đầu thưa:
- Bệ hạ, binh phù này lẽ ra vi thần phải giao lại cho Tiên đế trước khi cáo lão hồi hương, nhưng vi thần không làm trọn chức trách, làm trái quốc pháp.
Mong Bệ hạ trách phạt!
Thân Giang Kiệt mỉm cười, rũ mắt nhìn binh phù trong tay.
Thiên Mã quân từng là đội quân hùng mạnh nhất Thiên Quốc, nay Mã Tướng quân đem binh phù này giao lại cho hắn, chứng tỏ ông đã hoàn toàn buông bỏ chấp niệm trong lòng mình, một lòng xem hắn là minh chủ mà phò tá.
Thân Giang Kiệt hài lòng gật đầu, đem binh phù đặt lên thư án, điềm nhiên nói với Mã Tướng quân:
- Mã ái khanh từng cáo lão hồi hương sao? Trẫm không biết có chuyện này.
Nếu ái khanh đã trở về, vậy tập hợp Thiên Mã quân, hợp cùng đội quân của trẫm, ngay ngày mai sẽ tiến hành thao luyện.
Mã Tướng quân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, quỳ xuống nhận lệnh.
Thân Giang Kiệt trầm ngâm nhìn binh phù của Thiên Mã quân trong tay, mỉm cười trìu mến nhìn Vương Chi Lăng:
- Cảm ơn nàng.
Vương Chi Lăng mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Nàng tựa đầu vào vai Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói:
- Chúc mừng Bệ hạ.
Không lâu sau đó, tin tức Mã Tướng quân quay về đầu quân cho Thân Giang Kiệt, còn đem binh phù Thiên Mã quân giao cho hắn lan rộng ra khắp Quyến Châu, truyền đến tận kinh thành.
Mà nội tình sự việc này không ít người biết rõ, Vương Chi Lăng có dính líu rất sâu.
Thượng Thư lệnh ở Kinh thành là người đầu tiên nắm được tin tức Vương Chi Lăng can chính, nhiều lần đem chuyện tiền triều bàn bạc ở chốn hậu cung, còn cùng Thân Giang Kiệt đến tận làng Lăng Xá thu phục Mã Tướng quân.
Thượng Thư lệnh vốn là một lão già cứng đầu cứng cổ, lại thêm thành kiến cố hữu với Vương Chi Lăng, sao có thể bỏ qua được chuyện này?
Vài ngày sau đó, khi Thân Giang Kiệt còn chưa di giá rời khỏi Quyến Châu, hàng loạt tấu thư đã đặt trên thư án của hắn, trong đó quá nửa là đề nghị hắn phế truất Vương Chi Lăng, lập tức đưa nàng về kinh chịu phạt.
- Một đám lão già quá phận!
Thân Giang Kiệt lật mở tấu chương, lướt mắt đọc đôi ba câu đã tức giận ném hết xuống đất.
Vương Chi Lăng cũng vừa liếc mắt nhìn thấy lời lẽ hùng hồn của quan lại trọng thần, trong lòng vừa thấp thỏm lo sợ, lại vừa buồn bã khó xử.
Vương Chi Lăng rời khỏi thư án, cúi người nhặt lấy đống tấu chương bị rơi vung vãi dưới đất lên, sắp xếp ngay ngắn, đặt lên bàn.
Nàng nhỏ giọng nói với Thân Giang Kiệt:
- Bệ hạ, lần này thực sự là thần thiếp quá phận.
Hậu cung không được can chính, đây là tổ huấn từ thời khai quốc, thần thiếp biết pháp phạm pháp, là thần thiếp sai.
Thân Giang Kiệt làm sao nỡ lòng xử phạt Vương Chi Lăng? Thường ngày trách mắng nàng một câu hắn còn không nỡ, sao có thể nhẫn tâm phế truất nàng? Huống gì, Vương Chi Lăng liều mình can chính không phải là vì hắn sao?
- Chi Lăng ngoan, đừng sợ, trẫm sẽ bảo vệ nàng, không để mấy lão hồ ly kia động đến một sợi tóc của nàng.
Vương Chi Lăng biết Thân Giang Kiệt sẽ bảo bọc, che chở nàng, nhưng điều nàng sợ nhất cũng chính là như thế.
Vương Chi Lăng ôm vai Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Thật ra, thiếp hoàn toàn không lưu luyến phụng vị, càng không ham vinh hoa phú quý, thần thiếp chỉ mong có thể cùng Bệ hạ an yên ở bên nhau, thế là đủ rồi.
Thần thiếp cam nguyện chịu phạt, để Bệ hạ không phải khó xử.
- Chi Lăng, nhưng mà trẫm…
Vương Chi Lăng đặt tay lên môi Thân Giang Kiệt, rồi chủ động hôn lên mắt hắn.
Một khoảng lặng lặng lẽ chen vào giữa hai người.
Không ai biết được đêm hôm đó, Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đã nói với nhau những gì, suy tính với nhau điều gì.
Vài ngày sau, tấu chương phế hậu cứ lần lượt truyền đến tay Thân Giang Kiệt.
Đám lão thần hết người này đến người khác đem tổ huấn của Thiên Quốc bức ép hắn.
Thượng Thư lệnh cùng đám ngôn quan dưới quyền La Thái Hầu còn đích thân đến tận hành cung Quyến Châu xa xôi, trực tiếp dâng tấu hạch tội Vương Chi Lăng, ép buộc Thân Giang Kiệt phải phế truất nàng.
Tối hôm đó, Thân Giang Kiệt mở tiệc khao quân ở Quyến Châu, hắn mượn rượu giải sầu, uống mới ba chén đã ngà ngà say.
Đào Tổng quản lo lắng đỡ lấy Thân Giang Kiệt trở về tẩm phòng, Vương Chi Lăng cũng hướng mắt nhìn theo, rồi nàng cúi đầu như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Nửa đêm, Thân Giang Kiệt đang mơ mơ màng màng chuẩn bị nhập mộng, đột nhiên cánh cửa tẩm phòng hắn mở ra.
Bên ngoài là bóng dáng nhỏ nhắn, yêu kiều vô cùng quen mắt.
Thân Giang Kiệt bật người ngồi dậy, thấy Vương Chi Lăng ngồi ở bên giường, ánh mắt và nụ cười vẫn rất dịu dàng, điềm đạm đáng yêu.
Nàng ôm vai Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, nhẫn nhịn nhất thời! Thiếp đã hứa sẽ mãi mãi ở bên chàng, chàng còn nhớ không?.