Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 31: Tỏ Rõ Thái Độ






Trong lúc Vương Chi Lăng cùng với mẫu thân chuyện trò ở hoa viên, thì Thân Giang Kiệt và Vương Tể tướng lại cùng nhau luận chính sự.
Vương Tể tướng đưa Thân Giang Kiệt đến thư phòng, trong đó treo đầy những bút tích nổi danh trong Thiên Quốc, cùng rất nhiều sách cổ hiếm có, khó tìm.

Thân Giang Kiệt đứng trầm ngâm một hồi lâu, nhìn những bức hoành sinh động treo ở thư phòng, trong lòng không khỏi cảm khái, Vương gia ba đời làm Tể tướng Thiên Quốc, đứng đầu ngôn quan, đích thực không phải chỉ là hư danh.
Vương Tể tướng nhìn dáng vẻ trầm ngâm, suy tư của Thân Giang Kiệt, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Ông vừa thấy ngỡ ngàng khi hắn – một hiền tế danh chính ngôn thuận – lại chưa từng yêu thương, sủng ái nhi nữ của ông, nay lại bằng lòng chiều ý nàng, để nàng trở về nhà thăm phụ mẫu.

Đó là chưa nói, Thân Giang Kiệt còn là Hoàng đế, xưa nay hắn luôn lạnh nhạt Vương Chi Lăng đã đành, hiện tại lại có thể sủng ái nàng đến mức cùng nàng ra khỏi hoàng cung, đi thăm ngoại thích.
Vương Tể tướng đối với ý đồ của Thân Giang Kiệt càng lúc càng không tài nào hiểu được.
- Tướng gia ở trước mặt trẫm không cần mất tự nhiên.
Thân Giang Kiệt đột nhiên nói một câu, lại khiến cho Vương Tể tướng sửng sốt mà nhìn hắn không chớp mắt.

Thân Giang Kiệt xoay người lại đối diện ông, nở một nụ cười bình thản:
- Tướng gia không cần phải hoài nghi, trẫm đến phủ Tể tướng hoàn toàn là vì muốn để Chi Lăng về thăm phu phụ hai người, thỏa lòng mong nhớ của nàng, tuyệt không có ý đồ gì khác.
Vương Tể tướng phút chốc mướt mồ hôi trán, không nghĩ đến ông nghĩ gì trong đầu đều bị Thân Giang Kiệt nhìn thấu.


Thân Giang Kiệt trái lại vô cùng nhàn nhã thưởng trà, ngắm nhìn những bức hoành vô giá treo trong thư phòng, tấm tắc khen:
- Nhạc phụ đại nhân quả nhiên có mắt hơn người, những bức hoành này giá trị liên thành.
Vương Tể tướng nghe thấy bốn chữ “Nhạc phụ đại nhân” liền lấy ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, chớp chớp mắt nói:
- Hồi Bệ hạ, những bức hoành trân quý này đều là Tiên đế ban tặng cho Vương gia.
Thân Giang Kiệt hài lòng gật đầu, ngắm nghía mấy bức hoành một lúc, trong lòng lại cảm thấy tiếc rẻ.

Một gia tộc lớn như Vương gia, đời đời đứng đầu ngôn quan, hiện tại lại để Thôi gia thao túng, thực sự là điều đáng tiếc.

Chỉ có điều, Thôi gia là mẫu tộc của hắn, hắn dù muốn dù không cũng không thể quá bài xích bọn họ.
Hậu thuẫn của Thôi gia đối với Thân Giang Kiệt không phải là không tốt.

Thôi gia vừa nắm giữ nhiều vị trí chủ chốt trong phe ngôn quan, cũng có một đội quân riêng nằm ở vùng biên giới phía Tây Thiên Quốc, do cửu cửu của Thân Giang Kiệt là Thôi Thiệu nắm binh phù.

Đội quân của Thôi Thiệu tuy không đông, nhưng bao lâu nay vẫn không bị Mậu gia thu phục, chắc chắn cũng phải có bản lĩnh hơn người.

Thân Giang Kiệt nhiều lần nghĩ muốn trưng dụng số binh lính dưới tay Thôi Thiệu, nhưng Thôi gia xưa nay đối với hắn đều muốn nắm trong lòng bàn tay, ngay cả Thôi Thái hậu cũng nhiều lần can dự triều chính, hắn vốn muốn bức ra khói cái xiềng xích của bọn họ từ lâu.
Vương gia nếu có thể chủ động đứng về phía hắn, cùng hắn chiêu mộ nhân tài, có thể thoát được sự kèm cặp của Thôi gia, nhất định sẽ giúp hắn củng cố quyền lực không ít.

Có điều, mỗi khi nhìn thấy nụ cười thanh thuần của Vương Chi Lăng, toàn bộ ý niệm này của Thân Giang Kiệt đều tan biến.
Thân Giang Kiệt cùng với nhạc phụ chuyện trò một chút thư họa, thoáng chốc cũng đến giờ cơm tối.

Vương Chi Lăng từ chiều đã cùng mẫu thân vào bếp nấu vài món ăn ngon miệng, đẹp mắt, bận rộn suốt một buổi.

Đợi Vương Tể tướng và Thân Giang Kiệt ngồi vào bàn ăn thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Thân Giang Kiệt nhìn thấy Vương Chi Lăng đầu đầy mồ hôi, liền đứng dậy đón nàng ngay cửa ra vào, tiện tay lau lau trán nàng.

Trong suốt bữa ăn nọ, nếu không phải là hắn gắp thức ăn cho nàng, thì cũng là nàng gắp thức ăn cho hắn.

Một cách rất tự nhiên, Đế Hậu hai người rất nhanh chóng quen thuộc với cung cách của bá tánh thường dân.
Không khí bữa dạ thiện có chút căng thẳng hơn thường ngày, vì hôm nay có Thân Giang Kiệt tham gia, khiến cho Vương gia phu phụ không dám thoải mái như mọi ngày.

Thân Giang Kiệt cũng không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ chuyên chú gắp thức ăn cho Vương Chi Lăng.
Đợi dạ thiện kết thúc, Vương Tể tướng quay về thư phòng làm chút chính sự, Vương Chi Lăng liền để Thân Giang Kiệt một mình trong tẩm phòng, đến thư phòng tìm phụ thân.
Vương Tể tướng nhìn thấy Vương Chi Lăng xuất hiện ở cửa, tay cầm thực hạp, biết tỏng nhi nữ đang muốn xin xỏ chuyện gì đó, nên dùng chút công phu nấu nướng để mà lấy lòng ông.

Từ nhỏ Vương Chi Lăng đã rất thích làm bánh, đều là những món điểm tâm, tráng miệng mà Vương Tể tướng thích ăn.


Vương Tể tướng nhìn nàng mặc thường phục, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tiểu Chi Lăng mười một mười hai tuổi, đầu đầy mồ hôi nhào bột làm bánh trong thiện phòng.
- Chi Lăng, con tìm phụ thân có việc gì không? – Vương Tể tướng đón lấy thực hạp trên tay Vương Chi Lăng, nhẹ giọng hỏi.
- Phụ thân ăn chút bánh, uống trà đi, bánh này vừa mới ra lò, còn nóng ăn mới ngon.
Vương Chi Lăng kéo phụ thân ngồi xuống bàn, tay mở thực hạp, bày ra dĩa bánh thơm nức, đẹp mắt.

Nàng dùng đũa gắp một miếng đưa cho Vương Tể tướng, ngắm nhìn phụ thân ăn ngon miệng đến mức hạnh phúc ngập tràn khuôn mặt.
- Phụ thân vẫn thích ăn đồ ngọt.
Vương Chi Lăng dịu dàng nói, vừa dùng khăn lau đi vụn bánh rơi trên râu của Vương Tể tướng.

Vương Tể tướng thưởng thức xong miếng bánh, liền gặng hỏi Vương Chi Lăng:
- Con có điều gì muốn nói với phụ thân, đúng không?
Vương Chi Lăng không ngần ngại gật đầu, nàng dời mắt đi nơi khác, dường như có chút khó xử mà đáp lời:
- Bệ hạ sắp tổ chức trưng binh, có thể trong nay mai sẽ cải tổ lại triều cương, chính sách cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Hiện tại trong triều, ai ai cũng biết La Thái Hầu đang lạm dụng binh quyền lôi kéo bá quan văn võ, nhằm thao túng tiền triều, phá bỏ liên minh của Thôi gia và Vương gia.

Nhi nữ không hiểu nhiều chuyện triều chính, chỉ cảm thấy nếu Mậu gia ngày càng lớn mạnh, nhân mạch sâu rộng, sẽ sớm nắm trong tay cả thực quyền lẫn sự tín nhiệm của bá quan, e là đối với Vương gia lẫn Bệ hạ đều không phải chuyện tốt lành.
Vương Tể tướng trầm mặc nhìn Vương Chi Lăng một lúc lâu, nhớ lại ngày nhận được thánh dụ đem gả Vương Chi Lăng cho Thân Giang Kiệt.

Từ ngày hôm đó, ông đã biết sớm hay muộn, Vương Chi Lăng cũng sẽ trở thành công cụ để Thôi Thái hậu thao túng Vương gia, thao túng Thân Giang Kiệt.

- Vậy ý của con là…
Vương Tể tướng ngập ngừng nói.

Vương Chi Lăng mạnh dạn nhìn sâu vào mắt phụ thân cảm thán:
- Phụ thân, suốt mấy năm qua vì ân nghĩa của Thôi gia đối với người mà Vương gia chúng ta phải chịu cúi đầu để Thôi gia thao túng.

Năm đó, nếu không phải vì Thôi gia không có nữ tử nào, có lẽ nhi nữ cũng sẽ không bị gả vào hoàng thất.

Chúng ta vì Thôi gia đã bỏ ra không ít tâm sức, nhi nữ biết trong lòng phụ thân chưa bao giờ cảm thấy an yên.
Vương Tể tướng nhìn Vương Chi Lăng một chút, cảm thấy ở trong khoảng thời gian mà ông không thể cùng nàng trải qua, nàng đã trưởng thành lên không ít.

Vương Tể tướng thở dài một hơi, dời mắt đi nơi khác nói:
- Chi Lăng, bao nhiêu năm qua phụ thân vì chuyện này mà không thể làm một Tể tướng cho ra dáng Tể tướng, thực sự có lỗi với bá tánh muôn dân.


Ta vì sợ Thôi gia an bài, ở trên triều giả ngây giả ngốc, con vì chuyện này mà tránh sủng suốt bao năm, thiệt thòi không kể siết.

Vương gia chúng ta nợ con quá nhiều, nếu con cảm thấy việc gì nên làm để tốt cho bản thân con, thì con cứ tự chủ mà tính toán.
Vương Chi Lăng lắc đầu, nắm tay Vương Tể tướng, nhìn ông bằng một ánh mắt kiên định, không ngại đưa ra chính kiến:
- Phụ thân, triều cục hiện nay người đã nắm rõ rồi.

Thôi gia không thể dựa vào, Mậu gia lại đang bành trướng, nếu chúng ta không chọn lựa một chỗ dựa vững chắc, chỉ e trên dưới Vương gia trăm mạng người đều không được yên thân.
- Ý của con là… - Vương Tể tướng chần chừ.
- Đứng về phía Bệ hạ, tìm cách củng cố binh quyền cho chàng, dùng uy tín của Vương gia lôi kéo đám ngôn quan.
Lời nói của Vương Chi Lăng kiên quyết như đinh đóng cột, tâm thế nàng vô cùng vững vàng, khiến cho Vương Tể tướng không thể nào thẳng thừng bàn lui.

Ông cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy lời Vương Chi Lăng không phải không có lí.

Vương Tể tướng ngẫm nghĩ một lúc, rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này không phải vi phụ chưa từng nghĩ qua, có điều, con nay là Hoàng hậu, lại còn được Thái hậu nâng đỡ, không thể để Thái hậu cho rằng con quay lưng với Thôi gia.

Thái hậu là người tâm cơ khó dò, vi phụ chỉ sợ chính mình tỏ rõ thái độ, lại khiến con ở hậu cung chịu khổ sở.
- Phụ thân yên tâm! – Vương Chi Lăng nhẹ giọng an ủi Vương tể tướng – Hiện tại nhi nữ đang đắc sủng, cũng không biết được Bệ hạ sẽ sủng ái nhi nữ bao lâu, nhưng lúc này chính là thời cơ tốt nhất để Vương gia chúng ta có được tín nhiệm của Bệ hạ, cũng xem như mở ra cho chính mình một đường lùi.

Về phía Thôi gia, thân là Hoàng hậu, nhi nữ cũng xem như có chút thực quyền, cũng còn nhiều lợi ích đối với Thôi Thái hậu, nên nhất định sẽ không bị người ta làm khó dễ.

Chỉ cần Bệ hạ còn sủng ái nhi nữ, nhi nữ nhất định tìm cách bảo hộ Vương gia an toàn, cũng sẽ dốc sức khiến cho Thôi Thái hậu dần dần buông tay.

Nhưng ở trên tiền triều, phụ thân cũng phải biểu đạt thái độ ủng hộ Bệ hạ.
Vương Tể tướng nghĩ ngợi một lúc, rồi lại gật đầu.

Tình hình tiền triều biến đổi khó lường, Thân Giang Kiệt cũng ngày một trưởng thành, có chính kiến, Vương Chi Lăng lại hết lòng vì phu quân, Vương Tể tướng thầm nghĩ, tương tai của Vương gia sau này, không thể không dựa vào nhi nữ yếu đuối của mình.