Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 2 - Chương 6: Ý nan bình




Sáng sớm ngày hôm sau, bên bàn trang điểm, Hoán Bích tỉ mỉ giúp tôi chải chuốt búi tóc. Thấy muội ta định chọn cây trâm bằng trân châu, tôi liền lắc đầu: “Cây trâm này phải là quý tần trở lên mới có thể dùng. Lần trước hoàng thượng ban thưởng cho ta đã là phá lệ rồi, hôm nay mà đeo đến dự yến thì đúng là quá phô trương. Mặc dù hoàng thượng sủng ái ta, nhưng cũng không thể đi quá giới hạn.”

Hoán Bích đành buông xuống, lấy trâm cài có cành hoa liễu lên và nói: “Tiểu thư cũng quá cẩn thận rồi. Hoàng thượng chiếu cố An mỹ nhân không bằng tiểu thư, vậy mà An mỹ nhân suốt ngày trang điểm lộng lẫy, châu ngọc đầy đầu còn gì.”

Tôi để ý thần sắc của Hoán Bích qua gương, mỉm cười giải thích: “An mỹ nhân châu ngọc đầy đầu nhưng cũng không làm quá bổn phận của muội ta, ngẫu nhiên trang sức hoa lệ chút cũng coi như không sao.” Dứt lời, tôi hơi ngưng cười: “Đừng nói điều này nữa, kẻo những kẻ thích gây thị phi mà nghe được còn tưởng ta không muốn Lăng Dung được sủng ái thì phiền.”

Hoán Bích mặc dù miệng thưa “vâng”, nhưng ngẫm lại chung quy vẫn không phục liền nhỏ giọng nói: “Nàng ta chẳng xinh đẹp gì, gia thế cũng coi như không được tốt, vậy mà sao hoàng thượng lại thích nàng ta như vậy, chỉ vì nàng ta hát hay sao?”

Tôi lắng nghe muội ta nói xong mới từ từ giải thích: “Được thừa sủng hay không không phải nhờ dung mạo, cũng không phải nhờ gia thế, mà là do ý hoàng thượng. Nếu không vừa lòng người thì cũng uổng công.” Nói xong liếc muội ta một cái và tiếp tục: “Sao hôm nay ngươi lại nói chuyện lỗ mãng như vậy cơ chứ. Bình thường ngươi ăn nói cẩn thận, biết nhìn trước sau lắm mà.”

Hoán Bích cúi đầu hé miệng cười, không hề nói tiếp, chỉ đáp: “Hoàng thượng đã dặn dò sẽ tới đây dùng đồ ăn sáng cùng tiểu thư. Tiểu thư cũng nên cho trang điểm rực rỡ một chút mới được.”

Tôi quay đầu lại đánh giá muội ta vài lần, thấy muội ta mặc áo lụa hồng mềm mại, dùng lụa trắng ngà làm cổ áo, váy màu hồng, đôi giầy mau xanh hơi lộ ra ngoài ống quần, trên đầu cũng là ngân sức châu hoa điểm thêm màu xanh biếc, tạo điểm nhấn cho mái tóc đen óng cùng gương mặt xinh đẹp khiến cho muội ta đã thanh tú lại càng thêm phần kiều diễm. Nhìn kỹ muội ta, tôi thấy không được thỏa đáng cho lắm, đã cố ý không nhắc nhở mà không được, đành yếu ớt cười với thanh sắc bất động: “Hôm nay ngươi có vẻ rực rỡ hơn thường ngày.”

Hoán Bích cười: “Tiểu thư đã quên rồi sao? Tính đến hôm nay là tiểu thư đã vào cung một năm, cho nên nô tỳ ăn mặc đẹp hơn một chút.” Rồi lại nói: “Xiêm y này đều là tiểu thư vì nô tỳ mà cho sửa lại, rất là vừa với nô tỳ.”

Nghe vậy tôi mới giật mình nhớ lại rằng bản thân đã vào cung một năm. Thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt tôi đã từ một quý nhân không có tiếng tăm gì trở thành sủng phi bên cạnh hoàng đế.

Thời gian thì cứ lặng lẽ trôi đi, còn việc được vua sủng ái cũng đã mang theo vô số rắc rối, trong lòng như có gai nhọn. Tính tình bình thản, không tranh giành trước đây của tôi sớm đã không còn nữa.

Tôi lặng lẽ thở dài.

Lưu Chu ở một bên tiếp lời: “Chả trách Hoàng Thượng sáng sớm đã muốn tới đây dùng bữa sáng cùng tiểu thư, thì ra hôm nay là ngày tiểu thư vào cung một năm. Không khéo cả bữa trưa lẫn bữa tối đều đến chỗ chúng ta.”

Tôi nói: “Dùng bữa cũng thế. Chỉ sợ…”

“Tiểu thư chỉ sợ cái gì?” Lưu Chu hỏi.

“Không có gì.” Tôi không muốn nói thêm gì đi nữa, chỉ bảo: “Đi xem phòng bếp làm đồ ăn sáng thế nào, dặn bọn họ bỏ thêm nhiều tâm tư một chút.”

Trong khi nói chuyện, Huyền Lăng đã đến và nói: “Mới hạ triều xong. Trẫm cũng đói bụng rồi, hôm nay có cầy hương hun khói loại tốt nhất, trẫm đã ra lệnh cho bọn cung nhân đưa đến phòng bếp chỗ nàng. Đợi bọn chúng làm xong, chúng ta sẽ cùng ăn.”

Cận Tịch liền dẫn người tới dọn bàn, còn tôi hầu Huyền Lăng uống một chén sữa đậu nành rồi mới cùng chàng ngồi xuống. Một lúc sau, phòng bếp đem bát cháo hoa tới, có 8 món ăn, thập cẩm chay, thịt gà, trứng chim cút, hoàng qua ướp muối, gan ngỗng, nem rán, củ cải, cầy hương hun khói, đậu hũ hoa mai, chồi non cẩu kỷ sào, gọi là điểm tâm nhưng hoá ra lại đầy một bàn.

Huyền Lăng nhìn đồ ăn tán thưởng: “Rất đẹp, nhìn thấy là ngon rồi.”

Tôi điềm tĩnh mỉm cười: “Hoàng thượng thích là tốt rồi.”

Thấy tâm trạng của chàng không tệ, khẩu vị cũng tốt, gắp không ít thức ăn trên bàn tôi bèn cười nói: “Xem ra tâm trạng của hoàng thượng tốt lắm, không lẽ có việc gì vui sao?”

Chàng hơi sửng sốt một chốc rồi cười nói: “Chiến sự ở tây nam liên tục báo cáo thắng trận, Nhữ Nam vương dẫn quân đại phá quân địch, Mộ Dung gia đã xuất lực không ít.”

Khóe miệng tôi khẽ nở nụ cười, cảm thấy điều chàng muốn nói không chỉ có thế này, nhất định là có liên quan tới Hoa phi. Vì thế, tôi vờ vui sướng giơ bát lên chúc: “Hoàng Thượng anh minh ngút trời, bày mưu tính kế. Quả nhiên là mừng. Thần thiếp lấy tạm cháo thay rượu để chúc hạ tướng.” Nói xong, tôi làm bộ uống chúc mừng rồi nhìn chàng cười rạng rỡ.

Chàng kéo tay của tôi, nhịn không được cười: “Này tiểu quỷ, tưởng vậy là thoát không phải uống rượu sao?”

Tôi tươi cười đón chào một cách nhạt nhẽo, nói nhỏ: “Nhưng không cho hoàng thượng ép buộc nha.”

Trò chuyện một lúc, quả nhiên chàng nói tới điều muốn nói, câu nói lúc nãy đích thị là để thăm dò thần sắc của tôi. Chàng chớp chớp hai mắt, có qua một tia không đành lòng cùng áy náy: “Bây giờ trở về tử cấm thành, lại sắp đến trung thu nên trong cung nhiều việc, chỉ sợ hoàng hậu lo toan không xuể. Trẫm muốn cho Hoa phi giúp đỡ hoàng hậu, nàng cảm thấy thế nào?” Trong lời chàng nói có khinh mà hoãn, như là sợ kinh đến tôi, nhưng vẫn đâm vào lòng tôi, nhẹ nhàng mà lại hung hăng lợi hại.

Tôi nao nao, không thể tin được. Chuyện của Ôn Nghi công chúa mới qua vài ngày, chàng biết rõ Hoa phi như vậy và đã có hiềm nghi, thế nhưng lại đến nói với tôi rằng sẽ giao trọng trách cho cô ta giải quyết lục cung.

Không phải tôi không thông cảm cho chàng phải lo toan triều chính, mà là toan tính của chàng làm tôi có phần thất vọng.

Chàng muốn thấy được thần sắc trắng trong thuần khiết, không tìm được một nửa phần hờn giận cùng phẫn nộ của tôi. Tôi cực lực khắc chế nét mặt như vậy không để sơ hở, một hai chỉ mỉm cười, như thể còn thật sự lắng nghe lời chàng nói. Trong lòng thầm nghĩ, ngay cả tôi cũng thấy giận hờn và khiếp sợ, không biết hoàng hậu nghe xong sẽ còn thấy thế nào nữa.

Ánh mắt sắc bén của tôi vừa đảo qua đảo qua trên mặt chàng, nhưng trong giây lát tôi đã lại quay đi, điều hoà lại hô hấp, cũng đem theo ý tứ kinh sợ cùng nhẫn hạ, cười với chàng: “Vậy ý của hoàng hậu nương nương thế nào?”

Giọng điệu của Huyền Lăng có chút ngưng trệ: “Trẫm còn chưa nói với hoàng hậu, muốn hỏi ý nàng trước.”

Tôi cười yếu ớt và đáp: “Hoàng Thượng thương xót nương nương, điều này không có gì không tốt.”

Chàng vội hỏi: “Nhiều khi Hoa phi làm việc nóng nảy nên trẫm vốn định giao cho nàng, nhưng nàng lại vào cung chưa lâu, lý lịch còn thấp. Đoan phi thì ốm yếu, Thành phi lại tầm thường kém cỏi nên suy đi tính lại chỉ còn Hoa phi là còn có thể tương trợ cho hoàng hậu.” Ánh mắt của Huyền Lăng khẽ chìm xuống, hàm chứa một chút xin lỗi.

Khuôn mặt tôi do đang mỉm cười nên đã khéo léo che giấu được sự uỷ khuất cùng oán khí đang bốc lên mãnh liệt. Tôi hé miệng cân nhắc một lát mới chậm rãi nói: “Tâm ý của hoàng thượng tốt như vậy, chắc chắn nương nương sẽ không phản đối. Nhưng hoàng thượng chưa nghĩ tới chuyện Mộ Dung gia vừa thắng trận trên tiền tuyến mà hoàng thượng đã lập tức khôi phục quyền quản lý hậu cung cho Hoa phi, chỉ sợ người ta cho rằng hoàng thượng thiên vị công thần, không biết phân biệt công tư và nói hoàng thượng phải dựa vào Mộ Dung gia mới thắng trận, cho nên mới trọng dụng Hoa phi để lung lạc.” Với tâm cao khí ngạo, người làm hoàng đế sợ nhất là bị người khác nói mình vô dụng, càng sợ thần tử công cao chấn chủ. Chiêu này đâm xuống lực đạo mặc dù hơi hiểm, nhưng lại hữu dụng. Tôi cẩn thận quan sát thần sắc của chàng đang biến đổi, tiếp tục thưa: “Nhưng đó cũng chỉ là lời nói của những kẻ hồ đồ, hoàng thượng cũng đừng để trong lòng.” Tôi lựa chỗ dừng lại, thấy trong mắt chàng có tia giận dữ lại tiếp tục nói: “Nhưng cũng vậy cả thôi. Nhữ Nam vương lập được chiến công, giờ này hiển nhiên là vui vô cùng nhưng nếu hoàng thượng giờ phút này trao quyền cho Hoa phi, e rằng Nhữ Nam vương nhất thời sẽ vui quá mà quên bổn phận.”

Hai mắt chàng khép hờ, sắc mặt trầm tĩnh như nước, cố gắng giấu giếm nét kinh hoảng. Thấy sắc mặt chàng, tôi hiểu được lời này vẫn lọt tai chàng và quỳ xuống, rơi lệ nói: “Thần thiếp nhất thời hồ đồ, dám bàn đến chuyện triều chính, thỉnh hoàng thượng thứ tội.” Nói xong cúi đầu. Thấy tôi quỳ, cung nữ nội giam trong khắp phòng nhất nhất đều quỳ theo.

Tiếng “tí tách” đồng đều đánh trong lòng, nghe thời gian chảy qua một chút ở bên tai. Bốn bề lặng im không tiếng động.

Chàng nâng tôi dậy và nói: “Không sao. Trẫm đã từng nói là cho nàng được cùng trẫm thảo luận chính sự.” Tiện đà cảm thán: “Chỉ sợ trong cung này trừ nàng ra không còn ai dám phân tích lợi hại gọn gàng và dứt khoát như vậy với trẫm.”

Tôi nhân thể để nước mắt chảy tới hốc mắt chứ nhất quyết không chịu để chảy xuống, nước mắt đọng lại trên mắt và thưa: “Việc thần thiếp nói hôm nay không phải là vì đố kỵ với Hoa phi nương nương mà là hy vọng hoàng thượng có thể cân nhắc lại, tạm hoãn việc trao quyền quản lý lục cung cho nương nương. Một là tránh để tránh lời dị nghị, hai là để không tổn hại tới thiên uy của hoàng thượng, ba là chờ đến lễ lớn mới gia phong, lúc đó danh chính ngôn thuận để lục cung cùng chúc mừng.”

Tôi đã sớm tính toán rõ ràng, lễ quốc thành là lễ lớn. Trung thu đã qua rồi, kế tiếp đó sẽ đến giao thừa, nhưng năm mới không tiện gia phong nên sẽ phải đợi đến Nguyên tiêu. Không cần biết đến lúc đó thế nào, trước hết cứ tránh được lúc này đã.

Huyền Lăng nhìn tôi, có nét thản nhiên mà dịu dàng, cân nhắc giây lát mới nói: “Nàng phải nghĩ chu toàn như vậy, đúng là làm khó nàng rồi. Nhưng thế cũng tốt, cái chính là hoàng hậu phải vất vả rồi.”

Tôi nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng đến hoàng hậu. Hoàng hậu quản lý lục cung đã quen, hơn nữa còn có nữ quan tương trợ, chắc chắn sẽ không có gì sơ xuất. Hoàng thượng yên tâm.” Thấy chàng lên tiếng tỏ vẻ đồng ý, tôi lại lần nữa thử chàng: “Kỳ thật lúc trước đây, hoàng thượng rất vừa lòng với My tỷ tỷ nên cố tình để cho tỷ ấy học sự vụ lục cung để sau này có thể giúp hoàng hậu chu toàn việc vặt. Nhưng đáng tiếc là hiện giờ…”

Nhắc tới tỷ ấy, Huyền Lăng tựa hồ có chút không vui, chỉ nói: “Trước hết cứ để cho nàng ta tĩnh tâm tu đức đã.”

Tôi không tiện nói thêm gì đi nữa, thấy một lúc lâu mà chàng không có thái độ vui lên nên đang muốn sai Bội Nhi mang trà hạnh nhân đến, không ngờ Hoán Bích đã nhanh tay mau mắt đặt chén trà nhỏ trước mặt Huyền Lăng, nhẹ giọng nói: “Mời hoàng thượng dùng trà.”

Trong lòng tôi thoáng hoang mang, quả nhiên là muội ta đang làm tới. Trông đôi tay nâng chén ngọc bằng men xanh của Hoán Bích lại càng tôn lên vẻ trắng ngần, Huyền Lăng không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Hoán Bích mắt một cái và cười ra tiếng: “Mặt mũi tuy dễ nhìn nhưng quần hồng đi giày xanh trông có vẻ tầm thường.”

Hoán Bích nghe thế thì quẫn bách, sắc mặt ngơ ngác ửng hồng nói: “Nô tỳ tên là Hoán Bích nên đi giày xanh.”

Lòng tôi đương nhiên hiểu được rằng Hoán Bích muốn được Huyền Lăng chú ý nên mặc quần áo đẹp, lại cố ý đi giày xanh để tạo ấn tượng với Huyền Lăng, thế nhưng quên mất rằng hai màu hồng xanh không hợp với nhau. Tôi hơi hơi tự đắc, vì thế ôn hòa nói: “Thôi. Hôm qua ta mới chọn được một gấm xanh Hồ Bắc, ngươi cầm lấy may một bộ tự thưởng thay cho cái quần hồng này đi.” Nói xong lại nói với mọi người: “Hôm nay phòng bếp làm đồ ăn tốt lắm, các ngươi cũng cầm phần ăn đi.”

Trong khi mọi người liền cúi đầu tạ ơn thì Hoán Bích đỏ mặt khom người lui ra. Huyền Lăng không hề nhìn muội ta mà chỉ nói: “Nàng đối xử với hạ nhân tốt thật.”

“Ở trong cung, các nàng cũng đã vì thần thiếp vất vả, nếu thần thiếp không đối tốt với các nàng thì họ thật sự đáng thương. Một khi nô tài lòng có oán hận thì sẽ không làm tốt việc được chủ tử giao, lúc đó thì không có lợi cho mình.” Tôi cười khanh khách nói ra ý của chính mình: “Huống chi chỉ là một tấm vải thôi mà. Hoán Bích là a hoàn hồi môn của thần thiếp, tương lai còn muốn kiếm một mối hôn nhân tốt cho nàng ta. Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?”

Huyền Lăng nói: “Thị nữ của nàng thì phải hầu hạ nàng là đúng rồi mà nàng còn phải săn sóc chúng nữa.” Chàng mỉm cười, mắt hướng về phía tôi và nói: “Nhìn nàng khoan dung hiểu được bề tôi như vậy, phải cho nàng cai quản lục cung mới phải.”

Tôi vẫn chỉ khéo mỉm cười và thưa: “Thần thiếp tư lịch nông cạn, sao có thể phục chúng, hoàng thượng nói đùa rồi.” Nói xong nhấp lấy một ngụm, thấp giọng ghé vào lỗ tai chàng cười: “Săn sóc chúng, lời này nghe buồn nôn quá, chẳng lẽ thần thiếp săn sóc hoàng thượng chưa đủ sao?” Nói xong, trong lòng hơi hơi lên men, cố chống đỡ tươi cười nói: “Nhà ngoại Mộ Dung gia của Hoa phi có công, Hoàng Thượng cũng phải chăm sóc nàng ta nhiều hơn mới đúng.”

Chàng đáp: “Muốn khen cũng khó. Tuy chiến sự báo cáo thắng trận nhưng còn có rất nhiều nơi thế sự yếu, chỉ sợ cả ngày trẫm chỉ có thể ở trong ngự thư phòng.”

Trong lòng tôi hơi thương cảm liền nói: “Hoàng Thượng lao khổ quốc sự, nhất định phải giữ gìn long thể.”

Tôi ăn cơm có chút khổ sở, gan ngỗng ăn trên miệng cũng là cảm thấy vô vị vì không thể mất thần sắc trước mặt Huyền Lăng, bằng không cho dù trù tính cái gì cũng không tiện làm việc chu toàn, quyết không thể nhân nhất thời tức giận mà chuyện bé xé ra to. Một mặt hiện ra thần sắc hiền lành ôn lương, chia thức ăn cho chàng, cùng chàng nói giỡn thì trong lòng mới biết hai chữ “hiền lành” khó thực hiện như thế nào ở trong cung cấm này, vì để bảo toàn tính mạng mà ngay cả một phần khổ sở cũng không thể nói, không thể để lộ ra ngoài. Tôi rất cảm khái, không khỏi bội phục bản lĩnh của hoàng hậu, lúc nào ở bên cạnh Hoa phi cũng bị cô ta nói móc, nhưng bất kể thắng thua cô ấy không hề biểu hiện trên gương mặt, luôn luôn mang một bộ dáng bình tĩnh. Mà dưới sự bình tĩnh này là sự bi ai cùng chua xót như thế nào, nhất định là ngày nào cũng đều phải tỏ ra kiên định, đạm bạc cùng ung dung…

Đang mải suy nghĩ, Huyền Lăng gắp vào bát tôi mấy cọng cẩu kỷ non sào và ôn nhu cười: “Món này ngon lắm, nàng cũng nếm thử đi.”

Tôi mỉm cười tạ ơn và nhìn mấy cọng rau, nhất thời cảm thấy rùng mình, như khó chịu không nói nên lời. Cảm thấy chính mình là mấy cọng rau cẩu kỷ kia, phải gắp lên mấy lần mới thấy mùi vị, bị an bài ở bức tranh hoa tinh tế khắc điểu thú hoa cỏ văn này, cánh hoa sen trong chén sứ men xanh, bày ra một bộ tư thái này.

Vất vả lắm mới ăn sáng xong, đúng lúc Lý Trường đến bẩm báo rằng các tướng thần đã có mặt ở ngự thư phòng trong Nghi Nguyên điện. Thấy chàng vội vàng đi, tôi mới bình tĩnh trở lại Oánh Tâm đường, chậm rãi vào phòng trong.

Cận Tịch hiểu được tôi mất hứng nên cho những người khác lui, sau đó bưng tới một ly trà nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ uống chút trà để bình tĩnh lại…”

Tôi cắn răng một cái, định trút giận lên chén trà nhưng nghĩ thế nào lại nhịn xuống, đem nó đặt mạnh lên bàn khiến tràn cả nước trà ra ngoài. Tôi cả giận nói: “Được lắm. Cả một đám đều cưỡi trên đầu ta!”

Cận Tịch cười nói: “Khó trách tiểu chủ giận dữ. Chuyện Ôn Nghi công chúa qua chưa bao lâu mà nay hoàng thượng đã lại trao quyền quản lý lục cung cho Hoa phi nương nương, không khỏi khiến lòng người thất vọng.”

Tôi hít vào thật sâu, trong lòng mang theo thê lương và ủy khuất cùng kinh sợ, lại có một loại bi thương khác: Đế vương vốn là như vậy, sao tôi còn hy vọng ở chàng làm gì.

Tôi không lên tiếng một lúc lâu vì đang suy nghĩ, ngón áp út cùng còn út trên tay phải gõ lên mặt bàn gỗ hoa lê, thản nhiên lưu lại dấu vết màu trắng. Bỗng nhiên tôi gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chẳng trách hoàng thượng lại vì chuyện này mà khó xử. Gia thế Hoa phi hùng hậu, lại có quân công, tuyệt đối không thể khinh thường. Trước mắt cứ tạm thời đối phó, chỉ sợ trong tương lai còn muốn nhắc lại chuyện xưa.” Tôi oán hận: “Bây giờ lại còn dám vu oan ta hãm hại công chúa, sau này có quyền cai quản lục cung trong tay sẽ còn không biết thế nào nữa, e là muốn chết cũng không có chỗ chôn.”

Đôi mắt Cận Tịch cụp xuống đất, nói: “Chiến sự ở tây nam đã thắng, chỉ sợ chuyện này càng lợi hại. Đây là chuyện sớm hay muộn, tiểu chủ mau chóng phòng bị để đề phòng hậu hoạ.” Cận tịch thần sắc kính cẩn đáp: “Lúc Mi Trang tiểu chủ từng được hoàng thượng có ý làm cho học lục cung sự vụ cũng đã bị Hoa phi nương nương áp chế, giờ thêm một Mi Trang tiểu chủ thứ hai cũng không có gì lạ.”

Tôi gắt gao mân miệng nghe cô ấy nói xong mới nói: “Mi Trang tỷ là người đầu tiên được sủng ái trong tất cả chúng ta, đương nhiên là hoàng thượng vài phần quý trọng. Đáng tiếc là ta hồi đó không muốn tranh sủng, Lăng Dung không thể dùng đến, xuất thân lại không tốt. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy đó, nghe giọng điệu của hoàng thượng như là vẫn chưa muốn thả Mi Trang tỷ ra…”

Cận Tịch yên lặng suy tư nói: “Giặc ngoài cũng không sao, chỉ sợ giặc nhà khó phòng. Tiểu chủ đừng trách nô tỳ lắm lời, sáng nay Hoán Bích cô nương có chút hơi nhanh nhẹn quá rồi.”

Tôi mắt lạnh nhìn nàng, hỏi: “Cô cô cũng nhìn ra sao?”

Cận Tịch gật đầu: “Có lẽ là nô tỳ do nô tỳ nghĩ nhiều rồi.”

Tôi kinh ngạc ra nghĩ lại, rốt cục mang trà lên bát hạp khẩu trà, chậm rãi nói: “Cũng không phải là cô cô đa tâm, nhưng cô cô quả thật là tinh mắt, như người khác có khi vẫn chưa hay biết gì.” Đáy lòng tôi muốn nổi giận mà không nổi, lạnh lùng cười, ánh mặt trời mùa thu ấm áp dễ chịu chiếu lên người nên cũng không thể nói là rét lạnh cùng khổ sở. Dĩ nhiên là muội ấy, Hoán Bích, tốn nhiều tâm tư như vậy. Tôi đối xử với muội ấy tốt như thế, như tỷ muội, thế nhưng muội ấy lại kiềm chế không được, đối đãi với tôi như vậy!

Cận Tịch suy nghĩ một hồi, dè chừng thưa: “Vậy vải lụa xanh kia tiểu chủ còn muốn thưởng cho Hoán Bích cô nương sao?”

Tôi giận dữ cười: “Thưởng. Đương nhiên là phải thưởng rồi. Ngươi đem cả vòng cô trân châu kia của ta tặng cho cô ấy. Hoàng thượng không để cô ấy trong mắt, để ta xem cô ấy còn gây ra chuyện gì!”

Cận Tịch khom người nói: “Vâng”

Tôi lại nói: “Ta nghi việc Tào Cầm Mặc sinh sự ở Nam Huân điện, có hơn nửa tin tức ra do cô ấy tiết lộ, chỉ sợ ngay cả chuyện Ôn Nghi công chúa cũng có sự can hệ của nàng ta. Không phải bột sắn kia cũng là nàng ta tự ý mang tới sao?”

Cận Tịch cúi đầu yên lặng thở dài: “Thật sự là lòng người khó dò, tiểu chủ đối tốt với Hoán Bích cô nương như vậy, mà Hoán Bích cô nương lại là a hoàn hồi môn của tiểu chủ, cùng ở với tiểu chủ từ nhỏ, không ngờ lại như vậy. Chỉ không biết là cô ấy trao đổi với Tào tiệp dư hay là với Hoa phi đây?”

Tôi ngạo mạn chậm rãi vuốt ve chén trà, suy nghĩ một lát nói: “Ta nghĩ Hoa phi không trực tiếp gặp cô ấy, hơn phân nửa là thông qua Tào tiệp dư. Dù sao Tào tiệp dư chưa đến nỗi có thù hằn gì với ta.” Tôi kín đáo nhìn bầu trời xanh cao ngoài cửa sổ, nhưng lại giống với ngày tôi vào cung, ngay cả chim nhạn đang bay về phía nam kia cũng vẫn là chim nhạn của ngày nào. “Nha đầu kia… vốn cũng là oan nghiệt, chỉ là nàng ta vọng tưởng quá cao, uổng công ta lo toan cho cô ấy.” Dừng một chút lại dặn: “Lúc cô cô đi đưa đồ cho cô ấy đừng để lộ biểu hiện, chúng ta lấy tĩnh chế động.”

Cận Tịch nói: “Nô tỳ hiểu được, tiểu chủ còn nể tình Hoán Bích cô nương, tiểu chủ không khỏi chịu đựng vất vả rồi.”

Tôi nhìn trên song sa hiện lên ánh mặt trời rực rỡ, không khỏi nói: “Vất vả? Chỉ sợ sau này còn vất vả hơn.” Ánh nắng gần như chói mắt, tôi cố gắng nụ cười ủy khuất, rốt cục hai hàng lệ ở đâu rơi xuống, bốc hơi lượn lờ ở trên như làn khói đàn hương nhẹ.

Ánh nắng đầu thu không còn gay gắt như ngày hè, nên chỉ cần một lớp rèm che cửa sổ. Ánh sáng ngược như nước, tâm sự lượn lờ như khói, phía trước đã sắp có mưa gió tranh đấu, mát lạnh giống như trà xanh, chợt nhìn đến Huyền Thanh cười một cách vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ), hắn vẫn như cũ, chỉ vào một gốc cây nho nhỏ có hoa tịch nhan nở rồi cười hỏi: “Ngươi không biết đây là hoa gì sao?” Lòng tôi vẫn nhớ rõ, gợn sóng nho nhỏ nhộn nhạo kia trôi nổi trong lòng tôi. Một thiếu niên như ngọc ở dưới trời đêm, thấy được sự đau thương tịch mịch đã che giấu của tôi.

※※※※※

Huyền Lăng chiếu cố lục quả nhiên là thật. Chiến sự tây nam trở thành chuyện quan trọng nhất đối với chàng, cả lương thảo quân dụng chàng cũng cho an bài vận chuyện đến đó. Sắc mặt chàng luôn mệt mỏi, tuy có mệt mỏi nhưng cũng thấy vui sướng.

Tôi vẫn đi Nghi Nguyên điện thỉnh an như thường, lại nhìn thấy Điềm quý nhân lộ ra sắc mặt cô đơn ở ngoài điện, thấy tôi đi tới vẫn dữ thái độ thản nhiên. Bỗng nhiên, cô ta thoáng nhìn thấy Lưu Chu bưng hộp đồ ăn phía sau tôi thì hai tròng mắt khẽ nhoáng lên một cái, đạm cười nói: “Tiệp dư tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần tới đây, Hoàng Thượng có việc không muốn gặp ai.”

Tôi thản nhiên “ừ” một tiếng, mỉm cười nói: “Làm phiền Điềm muội muội báo cho người biết.” Tôi bước chầm chậm nhưng lại chưa dừng lại, vạt áo nhẹ nhàng, vẫn thẳng hướng Nghi Nguyên điện mà đi, bỏ lại Điềm quý nhân đang kinh ngạc nhìn theo.

Cũng là Lý Trường tự mình bước ra nghênh tiếp: “Tiểu chủ đến đây. Hoàng Thượng đang ở chờ tiểu chủ.” Tôi vô đột dưng muốn biết Điềm quý nhân phía sau đang phản ứng như thế nào. Nhân tình như tôi cũng biết là không thể chu toàn mọi người, tôi chỉ có thể chu toàn cho bản thân.

Tôi cũng không đi quấy rầy chàng, yên lặng vặt lá cây hải đường cạnh hương ấn, đặt thếp vàng vào giữa lư hương, sau đó châm lên, khói trắng nhẹ thoát ra đem theo mùi hương thoang thoảng, hàm súc mà không đàng hoàng. Chàng thích ở nơi thanh u như vậy để giải quyết quốc sự phiền phức. Tôi cũng thích. Nay tôi đã có thể ra vào ngự thư phòng để thỉnh an.

Chàng cho tôi đặc quyền như vậy làm cho những nữ tử khác đứng sau địa vị của tôi càng thêm tôn sùng.

Sau giờ, ánh mặt trời đã bớt gay gắt, mỏng giống như đám mây, nổi lên trên mặt, ẩn núp như trong mộng. Tôi đem lư hương đến phía trước cửa sổ, còn Huyền Lăng vẫn vùi đầu vào án thư, ngửi thấy mùi hương liền ngẩng đầu, thấy tôi đến thì mỉm cười, rồi lại cúi đầu xuống.

Nhưng mà lòng tôi hiểu được ủy khuất cùng oán khí vì việc của Hoa phi vẫn chưa nhanh chóng biến mất như vậy. Do tôi mỉm cười, khéo che dấu, cũng không biểu lộ cảm xúc ở trước mặt chàng, mà cười tươi như hoa, dịu dàng chân thật. Chàng thích tôi như vậy nhất.

Mà tôi như vậy sẽ được thời gian yên tĩnh, tôi bình tĩnh đem theo phong vân sấm dậy trong hậu cung, cho dịu dàng, kinh sợ cùng áp chế địch nhân của tôi.

Giờ phút này, chàng vỗ về chỉ vào bản đồ được vẽ ra, sơn xuyên giang hà, ranh giới sương khói, chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt dừng lại trên vùng tây nam, trong nháy mắt, ánh mắt đã trở nên sắc bén như ưng. Chàng lẳng lặng nói: “Trẫm sẽ thu phục tây nam. Huyên Huyên, …” Ánh mắt chàng chuyên chú vào tôi, giọng càng thêm hào hùng: “Tổ phụ để mất đi ranh giới trong tay, rốt cục trẫm phải đoạt lại.”

Tôi ngừng tay lại, tươi cười như hoa xuân mới nở, vui thích vô hạn: “Huyên Huyên được tứ lang làm cho phấn chấn quá.”

Chàng nắm tay của tôi ngày càng chặt, nhấn mạnh từng chữ: “Ngoài tây nam ra còn có những nước khác nhòm ngó vào nước ta như hổ rình mồi, hàng năm đều có ý đồ xâm chiếm, cũng là tâm phúc họa lớn. Trẫm nhất định phải dẹp hoạ này, để con cháu được sống trong cảnh thái bình.”

Tôi bất giác chấn động, vì một Huyền Lăng như vậy tôi chưa bao giờ thấy qua. Nhưng cũng vì chàng lòng dạ sắt đá nên cầm tay chàng, mỉm cười nói: “Huyên Huyên hy vọng có thể cùng tứ lang trải qua tới khi thái bình thịnh thế.”

Chàng ngóng nhìn tôi thật sâu gật đầu, trong mắt có thần sắc kiên nghị: “Huyên Huyên, trẫm muốn nàng luôn luôn phải ở bên cạnh trẫm, nàng nhất định phải luôn luôn ở bên cạnh. Trẫm sống trong cảnh thiên hạ thái bình không thể không có nàng.” Ánh mắt chàng quá sâu, tôi hơi hơi có chút sợ hãi, nhưng cũng là cảm động, ngẩng đầu lại nhìn thật sâu vào ánh mắt tựa hồ giống hình cung, giây lát đã không còn thấy.

Tôi tưởng mình nhìn lầm, vẻ mặt như vậy không nên xuất hiện lúc này, tôi tự dưng mê hoặc đứng lên, trong lòng xuất hiện hàng trăm thắc mắc không thể lý giải. Có lẽ thật là tôi đã nhìn lầm rồi.

Im lặng một lúc, tôi cảm thấy trong lòng có sự vui mừng đan xen cùng hoang mang.

Ánh nắng bị song cửa sổ khắc hoa thản nhiên che mất, được bao bọc bởi tấm “Lục hợp đồng xuân” màu nhạt, khi ánh mắt chàng nhìn tôi, gương mặt sắc bén kiên cường kia nhất thời dịu lại, tự dưng thêm vài phần ôn nhu.

Tôi chỉ ôn nhu nói: “Hoàng thượng phê duyệt tấu chương đã lâu, giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Nói xong lấy từ hộp đồ ăn ra bốn món điểm tâm cho chàng dùng bữa.

Chàng đỡ tôi vào trong, giọng nói cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ từng đợt từng đợt ở bên tai: “Tối nay ở lại đây được không?”

Tôi mỉm cười ra tiếng: “Được. Còn đỡ được một chuyến xe phượng loan xuân ân, Hoàng thượng tính kỹ thật.” Tôi dám trêu đùa như vậy với chàng chẳng qua là ỷ vào sự sủng ái cùng thương yêu của chàng. Mà trong mắt chàng, lời nói và việc làm của tôi đều đáng yêu.

Tôi nhẹ nhàng vùi đầu vào lòng chàng, sắc mặt chậm rãi đạm mạc nhìn xuống dưới.

Rốt cuộc nguyện vọng khó khăn cũng được yên ổn.