Huyền Lăng ở trong Thận hình ty một ngày
một đêm mới ra ngoài, tôi và Đoan Quý phi cũng quỳ trong Thông Minh điện trọn
một ngày một đêm. Trong thời gian này, Đoan Quý phi cứ cách ba canh giờ lại cầm
đàn tì bà lên gảy, gửi vào đó muôn vàn nỗi ưu thương, mãi tới khi hai bờ môi đã
tím tái vẫn không chịu rời đi. Tôi không biết nàng ta đang tưởng niệm Thuần
Nguyên Hoàng hậu đã đích thân dạy nàng ta gảy đàn tì bà hay là nghĩ tới vị tiểu
Hoàng tử còn chưa ra đời thì đã chết kia, chỉ thấy nỗi ưu thương của nàng ta
sâu đậm vô cùng, tôi không cách nào sinh lòng đồng cảm.
Cuối cùng Ôn Nghi Công chúa phải tới quỳ
với nàng ta thêm một thời gian, thế rồi nàng ta mới chịu về cung nghỉ ngơi.
Huyền Lăng sau khi từ trong Thận hình ty
trở ra thì không tới cung của tôi. Giữa đêm dài tịch mịch, tôi nhắm mắt lại
muốn đi vào giấc ngủ, thế nhưng đầu lại rấm rứt đau, trong cơn mơ màng dường
như nghe thấy âm thanh phát ra từ đồng hồ nước tiếng sau dài hơn tiếng trước, trái
tim thì cứ treo lơ lửng mãi vẫn chẳng thể buông xuống.
Bên ngoài bức màn có người đứng buông tay
kính cẩn, rồi giọng nói của Cận Tịch vang lên: “Nương nương, Hoàng thượng cho
triệu người tới Nghi Nguyên điện.”
Tôi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Dạ, là giờ Tuất ba khắc.” Hơi dừng một
chút, nàng ta lại nói tiếp: “Trang Mẫn Phu nhân đã vâng chỉ tới đó rồi.”
Hóa ra không phải là ý chỉ gọi tới thị tẩm,
tôi mở choàng mắt ra, cất tiếng dặn dò: “Thay áo.”
Đường đi tới Nghi Nguyên điện đã vô cùng
quen thuộc, bước đi của các thái giám cũng hết sức vững vàng, giữa làn gió đêm
vi vút, chiếc kiệu cứ thế tiến đi không nghỉ.
Hôm nay là mùng Chín tháng Hai, trời vẫn
còn rất lạnh, từng làn gió đêm luồn qua khe cửa sổ không ngừng thổi vào làm mấy
lọn tóc mai của Hoàng hậu lất phất bay, khuôn mặt không được tô son điểm phấn
lộ rõ nếp nhăn dưới ánh nến đỏ hồng. Vì là tấm thân mang tội nên toàn bộ những
thứ đồ trang sức châu ngọc trên người nàng ta đều đã bị gỡ bỏ, chỉ còn lại cặp
vòng ngọc phỉ thúy nặng nề đeo trên cổ tay. Mái tóc của nàng ta được búi gọn
lại một cách đơn giản và cố định chắc chắn bằng hai sợi dây màu bạc, chẳng được
tự do. Trên người vận một bộ cung trang màu đỏ viền đen thêu hoa văn hình gợn
sóng, nàng ta cứ thế quỳ trên mặt đất không nói năng gì, cặp xương quai xanh
gầy guộc lồ lộ hiện ra phía sau cổ áo.
Hồ Uẩn Dung đứng lặng lẽ bên cạnh Huyền
Lăng, bên khóe môi thấp thoáng một nụ cười lạnh lẽo, không nói một lời.
Huyền Lăng khép hờ hai mắt, chỉ tay vào Tú
Hạ và Hội Xuân quỳ phía sau Hoàng hậu, hờ hững nói: “Bọn họ đều đã khai nhận
rồi, nàng còn có gì để nói nữa không?”
Hoàng hậu ngoảnh đầu lại nhìn hai thị nữ
thân tín vừa phải chịu đủ mọi cực hình kia, rồi chỉ tay vào những chiếc móng
tay đã bị kim đâm thủng của Hội Xuân, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Hội Xuân
và Tú Hạ đều bị tra tấn dã man như thế, lời khai của họ chẳng lẽ có thể tin
được ư?”
Huyền Lăng lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn hai
con người mình đầy thương tích đó. “Những vết thương trên người bọn họ đều là
do trẫm trừng phạt sau khi khai báo, bởi hai kẻ này đã dám nối giáo cho giặc.
Lời khai của cả hai vô cùng rõ ràng, nếu là bị nhục hình truy bức mà khai thì
trước sau lại có thể thống nhất được đến thế sao?” Nói đến đây, bên khóe môi y
lộ ra một tia giận dữ. “Nàng cứ yên tâm, nếu không tự mình thẩm vấn, trẫm thực
chẳng dám tin rằng vị Hoàng hậu hiền thục vốn bầu bạn bên trẫm bao năm qua lại
là một con người có lòng dạ tàn độc đến như vậy.”
Hoàng hậu cất giọng hờ hững: “Hoàng thượng
giờ đã tin rồi, vậy còn triệu thần thiếp tới hỏi làm gì nữa?”
Huyền Lăng nhắm hai mắt lại, nói giọng đầy
vẻ chán ghét: “Nếu không bởi vì muốn đợi nàng chính miệng thừa nhận, nàng nghĩ
trẫm còn muốn nhìn thấy khuôn mặt này của nàng nữa sao?”
“Thần thiếp tuổi già sắc phai, tất nhiên
khó có thể làm Hoàng thượng vừa mắt được rồi. Có điều thần thiếp thật sự rất tò
mò, nếu tỷ tỷ vẫn còn tại thế, liệu Hoàng thượng có yêu tấm dung nhan đã trở
nên già nua của tỷ ấy không đây? Thần thiếp hối hận quá, lẽ ra nên để Hoàng
thượng nhìn thấy tỷ tỷ của ngày hôm nay mới phải, như thế chắc Hoàng thượng sẽ
không còn hận thần thiếp nữa.”
“Lòng hiền từ thì dung mạo sẽ xinh đẹp,
Uyển Uyển dù có già nua đến mấy thì nhất định cũng hơn nàng muôn vạn lần.”
Hoàng hậu cười khẩy một tiếng, để lộ ra mấy
nét hững hờ, đoạn nàng ta cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve cặp vòng ngọc phỉ thúy sáng
lấp lánh trên cổ tay. “Nhớ ngày thần thiếp vào cung, Hoàng thượng đã tự tay đeo
cặp vòng ngọc này cho thần thiếp, nói là nguyện như vòng này, sớm tối bên nhau.
Nhưng bây giờ, nếu không phải Hoàng thượng cho rằng thần thiếp phạm phải lỗi
lầm, có lẽ đã chẳng muốn gặp lại thần thiếp nữa.” Hơi dừng một chút, giọng của
nàng ta càng lúc càng trầm xuống: “Năm xưa Hoàng thượng còn từng cầm chiếc vòng
này mà nói với thần thiếp, chỉ cần sinh được hoàng tử, ngôi hoàng hậu sẽ là của
thần thiếp. Nhưng khi thần thiếp sinh được hoàng tử thì người đã cưới tỷ tỷ của
thần thiếp làm hoàng hậu rồi, ngay đến con của thần thiếp cũng vì thế mà trở
thành con thứ như thần thiếp vậy, vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân phận
này.”
Huyền Lăng bất giác nhíu chặt đôi mày.
“Nàng biết là trẫm không để tâm tới chuyện đích thứ mà. Mẫu hậu kỳ thực cũng
không để tâm bởi bà là con dòng thứ, và trẫm cũng vậy.”
“Hoàng thượng có biết nỗi ấm ức của những
nữ tử xuất thân dòng thứ không? Thần thiếp từ nhỏ đã phải chịu đủ ấm ức rồi,
trong mắt cha chỉ có mình tỷ tỷ thôi, bởi thần thiếp là con dòng thứ, thần
thiếp và mẫu thân của thần thiếp chưa bao giờ được coi trọng. Điều này Hoàng
thượng dựa vào cái gì mà hiểu được đây?”
“Trẫm hiểu chứ.” Huyền Lăng đột ngột mở mắt
ra nhìn chằm chằm vào nàng ta. “Chính bởi vì trẫm hiểu nên sau khi nàng vào
cung trẫm mới đặc biệt hậu đãi nàng, cho dù về sau trẫm lập Uyển Uyển làm hoàng
hậu duy nhất thì nàng cũng được làm Hiền Quý phi có địa vị chỉ kém nàng ấy
thôi. Nhưng nàng vĩnh viễn không biết thế nào là đủ cả!”
Hoàng hậu cất giọng lạnh tựa băng sương:
“Ngôi hoàng hậu đó vốn thuộc về thần thiếp, thế mà mới thoáng đó đã bị tỷ tỷ
cướp đi, ngôi thái tử vốn cũng thuộc về con của thần thiếp, thế mà cuối cùng nó
lại chỉ có thể làm con thứ. Thần thiếp từ nhỏ đã phải sống dưới vầng hào quang
của tỷ tỷ rồi, sau khi vào cung lại phải vĩnh viễn ở dưới tỷ ấy nữa, thậm chí
tỷ ấy còn đoạt mất mọi sự sủng ái của phu quân. Thần thiếp rất muốn tự thỏa
mãn, thế nhưng lại khó lòng làm được.”
Huyền Lăng khẽ thở ra một hơi. “Nhưng nàng
quả thực không bằng Uyển Uyển.”
“Cho nên thần thiếp phải chấp nhận thất
bại, vĩnh viễn ở dưới người khác ư?”
Huyền Lăng thình lình vỗ mạnh một cái xuống
bàn, chén trà sứ men xanh trên bàn bất giác nảy lên, nước trà xanh biếc trong
chén bắn ra tung tóe, kèm theo đó là những làn hơi nóng bốc lên nghi ngút cùng
hương trà thanh đạm. Vẻ mặt Huyền Lăng lúc này đã trở nên hơi méo mó. “Uyển
Uyển là tỷ tỷ ruột của nàng.”
Hồ Uẩn Dung đưa tay nắm lấy bàn tay Huyền
Lăng, cất giọng dịu dàng: “Biểu ca, Chu thị là hạng nữ nhân lòng như rắn rết,
không đáng để huynh tức giận đâu! Nếu huynh thật sự giận, cứ phế bỏ ngôi hậu
của nàng ta là được rồi.”
Hai mắt Hoàng hậu sáng rực lên, thấp thoáng
để lộ ra những tia ngạo nghễ, khi nhìn về phía Hồ Uẩn Dung liền tỏ rõ vẻ khinh
miệt và xem thường. “Hồ Uẩn Dung, ngươi muốn lắm lời thì hãy chờ ngồi lên được
bảo tọa hoàng hậu đã! Trước khi Hoàng thượng phế bỏ ngôi vị của bản cung thì
bản cung vẫn là hoàng hậu, đế hậu nói chuyện, một con phi tần nhỏ bé như ngươi
không xứng nói chen vào.”
Hồ Uẩn Dung cười khẩy một tiếng, cất giọng
giễu cợt: “Ta thế này gọi là có sao học vậy, có người đã dám mưu hại tiên Hoàng
hậu để cướp ngôi rồi, ta chẳng qua chỉ chen miệng vào nói mấy câu mà thôi, hãy
còn chưa thể tính là tội ác tày trời được!”
Hoàng hậu cười lạnh, nói: “Dù ngươi có muốn
giành ngôi của bản cung thì cũng chớ nên nôn nóng như thế, thật là chẳng có nửa
phần thận trọng, có trao ngôi hậu cho ngươi thì ngươi cũng chẳng ngồi nổi mấy
ngày!” Đoạn nàng ta liếc mắt qua phía tôi, lạnh lùng nói tiếp: “Bên trên vẫn
còn Quý phi và Thục phi, thế mà ngươi đã sốt ruột trước rồi!”
Tôi hơi khom người hành lễ. “Hoàng hậu
nương nương đề cao thần thiếp quá rồi, thần thiếp không dám nhòm ngó ngôi hậu.”
“Không dám?” Nàng ta trầm mặt xuống, nói
giọng khinh miệt. “Có dám hay không thì ngươi cũng đã làm rồi, còn có gì để nói
nữa? Ngươi có dám thề là sự thất thế của bản cung hôm nay không phải do ngươi
một tay tạo thành không?”
“Không phải.” Tôi thản nhiên nhìn lại nàng
ta. “Thần thiếp tin là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, đã phạm phải lỗi
lầm thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt thôi.”
Vừa khéo lúc này một làn gió lạnh thổi vào
từ ngoài cửa sổ làm ánh nến trong điện không ngớt đung đưa, ngay sau đó Huyền
Lăng cất giọng vừa bi thương vừa giận dữ: “Chẳng lẽ nàng không sợ bị báo ứng ư?
Những lúc nửa đêm nằm mộng nàng không sợ Uyển Uyển và đứa bé kia hiện hồn về
đòi mạng ư?”
“Nếu tỷ ấy có thể làm được như vậy thì cứ
việc tới Chiêu Dương điện mà ơn đền oán trả, đỡ cho thần thiếp đêm đêm phải nằm
mơ thấy đứa con chết yểu của mình khóc mãi không thôi.” Dưới ánh nến bập bềnh
xao động, khuôn mặt Hoàng hậu trở nên mơ hồ, hai hàng lệ nóng chậm rãi chảy ra
từ trong đôi mắt trống rỗng vốn tưởng đã cạn khô, khiến ai nhìn thấy cũng không
kìm được sinh lòng cảm khái. “Khi con của thần thiếp mắc bệnh rồi qua đời thì
tỷ tỷ đang mang thai. Hoàng thượng, khi ấy người chỉ biết vui mừng vì tỷ tỷ có
thai thôi, đâu có nhớ rằng mình còn có một đứa con trưởng nữa! Hoàng thượng,
con của thần thiếp chết đáng thương lắm, thần thiếp đã ôm nó đi dưới trời mưa
suốt cả đêm, chỉ muốn đi tới tận Diêm La điện cầu xin Diêm Vương cho phép thần
thiếp được dùng mạng mình đổi lấy tính mạng của thằng bé. Nó còn chưa đầy ba
tuổi, vậy mà đã bị sốt cao đến nỗi toàn thân nóng bừng, cuối cùng không qua
khỏi. Trong thời điểm ấy tỷ tỷ lại có thai, chẳng lẽ không phải con của tỷ ấy
đã làm con của thần thiếp mất mạng ư? Thần thiếp sao có thể để tỷ ấy sinh hạ
hoàng tử được! Thần thiếp là một người mẹ, thần thiếp quyết không thể để con
của mình phải chịu thêm nỗi ấm ức nào!”
Tôi chưa từng thấy Hoàng hậu thất thố như
vậy bao giờ, hóa ra nàng ta cũng có những nỗi đau vĩnh viễn không thể nào lành
lại.
“Nàng điên rồi!” Khuôn mặt Huyền Lăng lúc
này chìm trong một nỗi đau đớn và xót xa vô tận. “Là trẫm nhất quyết muốn cưới
Uyển Uyển, là trẫm nhất quyết muốn lập nàng ấy làm hoàng hậu, là trẫm và nàng
ấy cùng tạo ra đứa bé đó!” Y rảo bước đi tới trước mặt Hoàng hậu, đưa tay chụp
lấy cổ áo của nàng ta. “Tại sao nàng lại không hận trẫm?”
Khuôn mặt của hai người họ ở gần sát nhau,
hơi thở ấm nóng của Hoàng hậu không ngừng phả lên mặt Huyền Lăng, ánh mắt thì
lướt nhanh trên khuôn mặt y vẻ tham lam và quyến luyến. “Hoàng thượng cho rằng
thần thiếp không muốn ư?” Nàng ta nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng, dường như muốn
kéo khuôn mặt y vào trong đôi mắt mình. “Thần thiếp muốn hận Hoàng thượng lắm
chứ, nếu có thể hận được thì thần thiếp đã hận từ lâu rồi!” Những giọt nước mắt
nóng hổi vẫn lẳng lặng tuôn rơi trên đôi bờ má lạnh băng của nàng ta. “Hoàng
thượng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới một mình tỷ tỷ thôi, đâu có biết rằng tình cảm
mà thần thiếp dành cho người không hề ít hơn tỷ tỷ.”
“Biểu ca!” Hồ Uẩn Dung khẽ gọi một tiếng,
trên khuôn mặt yêu kiều lộ rõ vẻ căm hận tột cùng. “Chớ nên nói nhiều với nàng
ta nữa, thật là buồn nôn quá!”
Huyền Lăng lạnh lùng buông bàn tay đang túm
cổ áo nàng ta ra, tiện tay với lấy bức rèm bên cạnh mà lau tay, vẻ chán ghét lộ
ra rất rõ, rồi y quay qua nói với tôi: “Hoàn Hoàn, giúp trẫm thảo chiếu thư phế
hậu đi.”
Tôi lạnh lùng đứng nhìn nãy giờ chỉ vì chờ
khoảnh khắc này thôi, tất cả mọi sự tranh cãi và đối chất đều chẳng thể gọn ghẽ
bằng một đạo chiếu thư phế hậu.
Tôi trải tờ thánh chỉ màu vàng tươi ra,
nhúng bút vào nghiên mực thật đẫm rồi bắt đầu múa bút mau lẹ. “Hoàng hậu Chu
thị, thiên mệnh chẳng dung, gây điều thị phi, phá rối cương kỷ, còn ôm lòng
soán nghịch, thực là tội ác tày trời, há có thể đi vào tông miếu, làm mẫu nghi
thiên hạ? Nay phế làm thứ dân, đẩy vào lãnh cung. Hình phạt dùng với người nhà,
quả là có lỗi với tiền nhân, nhưng âu cũng vì đại kế nước nhà, chuyện cũng bởi
bất đắc dĩ mà ra cả.”
Tôi viết xong liền gác bút qua một bên, cất
giọng sang sảng đọc cho Huyền Lăng nghe, từng câu từng chữ đều là do nỗi căm
hận chứa chan trong lòng tôi hóa thành, và lúc này đây, nỗi niềm sảng khoái
trong tôi đã bao trùm lên sự thương tâm và đau xót đó.
Hoàng hậu vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững, lạnh
lùng như thể tờ chiếu thư phế hậu đó chẳng hề liên quan tới nàng ta, miệng thì
khẽ lẩm bẩm: “Con trai, con trai của mẹ.”
Huyền Lăng lẳng lặng nghe xong rồi nói:
“Được rồi.” Y cúi đầu chuẩn bị cầm lấy ngọc tỷ, tôi ngẩng lên vừa khéo bắt gặp
ánh mắt tột độ mừng vui của Hồ Uẩn Dung, bất giác lén ngoảnh đầu qua hướng
khác.
Phế hậu, chỉ còn thiếu một con dấu mà thôi.