Khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận, hai mắt hằn học nhìn tôi. “Ta chưa
từng dùng tà thuật để trù ếm ngươi, cũng chưa từng chôn những bức tượng
gỗ đó trong cung của mình, tại sao ngươi lại vu cáo ta?”
Tôi hững
hờ đưa mắt nhìn lại cô ta, không kìm được bật cười. “Khi đó vì sự xúi
bẩy của Tài nhân mà ta đã bị Hoàng thượng cấm túc, thiếu chút nữa còn bị phế truất, làm gì có thời gian để gài bẫy ai. Tài nhân cả nghĩ quá
rồi!”
Cô ta giận dữ nhìn tôi, không ngừng cười lạnh. “Ngươi vì
muốn tranh đoạt ngôi hậu với ta, có việc gì mà không làm ra được? Chỗ
tượng gỗ đó nhất định là do ngươi sai người chôn vào trong cung của ta
từ lâu rồi, chờ thời cơ tới liền nhảy ra vu cáo ta, tâm tư của ngươi
thực là tàn độc quá!”
Tôi chậm rãi mân mê chiếc vòng san hô lấp
lánh nơi cổ tay, cười tủm tỉm, nói: “Việc này thì Tài nhân phải tự trách mình rồi, Yến Hy điện bị ta bỏ tượng gỗ vào suốt một thời gian dài như
thế mà ngươi vẫn chẳng hề hay biết.”
Cô ta giận dữ điên cuồng, hai mắt chiếu ra những tia lạnh ngắt như muốn giết người. “Ngươi rốt cuộc
đã chịu thừa nhận rồi!” Cô ta đưa tay túm lấy cổ tay tôi, kéo về phía
trước. “Ngươi mau theo ta đi gặp biểu ca, ta phải cho biểu ca biết là ta bị oan!”
Hồ Uẩn Dung dùng sức rất mạnh, móng tay cắm vào cổ tay
tôi làm những vệt máu rỉ ra lấm tấm. Tôi gạt bàn tay cô ta ra, quát bảo: “Ngươi bị oan ư? Nếu ngươi bị oan, vậy thì ai đã rắp tâm ngụy tạo ngọc
bích từ nhiều năm trước? Ai đã cố tình lôi kéo Quý Duy Sinh, bắt hắn dựa vào thiên tượng để vu oan giá họa cho ta? Ai đã hãm hại Thanh, để y
phải chết một cách oan uổng? Thanh cũng là biểu ca của ngươi, sao ngươi
có thể vì tranh đoạt ngôi hậu mà bày mưu hãm hại huynh ấy như thế chứ?”
Cô ta thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền không kìm được cười lên điên cuồng, ngón tay chỉ vào tôi mà chẳng nói nổi lời nào cả. Tiếng cười của cô ta
quá thê thiết, nghe hệt như tiếng quỷ khóc ma gào trong đêm, khiến những bông hoa trên cành rơi xuống tạo thành một trận mưa hoa lả tả.
Mãi một hồi lâu sau, cô ta mới ngưng được tiếng cười, chỉ tay vào tôi mà
gằn giọng nói: “Ngươi rốt cuộc đã chịu thừa nhận rồi, chuyện ngọc bích
là do ngươi bày kế, Quý Duy Sinh cũng là do ngươi cố tình an bài tới bên cạnh ta, ngươi dốc hết tâm cơ hãm hại ta như thế không chỉ là vì ngôi
hậu mà còn là vì Huyền Thanh nữa!” Cô ta cười lạnh không ngừng, cất
giọng ngạo nghễ. “Quả nhiên... ngươi có tư tình với y! Ta đã mang chỗ
thư nhà đó đến khuyên Hoàng thượng, nếu ngươi không có tư tình với y,
tại sao trong hai năm ở biên ải, y lại thường xuyên hỏi thăm về sức khỏe của ngươi qua mỗi bức thư nhà chứ? Hừ! Y là con trai của nữ tử Bãi Di,
trên người có một nửa dòng máu của giống người Bãi Di đê tiện, sao xứng
là biểu ca của ta. Ta đường đường là cháu gái của Đại trưởng công chúa,
con gái của Tấn Khang Quận chúa, há lại chấp nhận có họ với một kẻ như
thế được!” Cô ta đột nhiên vỗ tay. “Ngươi rốt cuộc đã chịu thừa nhận
rồi, đồ gian phu dâm phụ! Ta nhất định phải đi nói việc này cho biểu ca
biết để huynh ấy giết chết ngươi!”
Tôi ung dung chỉnh lại xiêm y, cất giọng hờ hững: “Ngươi cho rằng Hoàng thượng chịu gặp một nữ tử đã lừa dối y nhiều năm ư?”
Cô ta vừa kinh hãi vừa tức giận, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin. “Không phải biểu ca triệu ta tới hầu hạ ư?”
Tôi cười khẩy, nói: “Là đám cung nhân đồn bậy đồn bạ đó thôi, chính bản
cung đã mời Tài nhân tới đây ngắm bông liễu đấy. Tài nhân đã mấy tháng
không tới Thượng Lâm uyển rồi, lẽ nào không muốn ngắm cảnh xuân tươi đẹp ở đây một chút ư?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp và cao ngạo dần dần lộ ra một tia thần sắc sợ hãi. “Ngươi nói cái gì?”
Một làn gió xuân thổi tới khiến đôi tay áo rộng tung bay lất phất tựa như
cánh bướm, tôi cất giọng hờ hững: “Nghe nói bệnh suyễn kỵ nhất là việc
chạy nhanh, giận dữ và tâm trạng không ổn định, bây giờ cả ba điều ấy
Tài nhân đều đã phạm phải, cần chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.” Tôi đưa đôi bàn tay trắng ngần ra đón lấy một bông liễu, mỉm cười nói: “Tài
nhân nhìn bông liễu này mà xem, thật là giống tuyết đầu đông quá.”
Sắc mặt cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch, trong cơn kinh hãi vội vàng
mò mẫm lấy một chiếc túi thơm có mùi hương bạc hà từ trong người ra. Vì
lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi tay cô ta run lên lẩy bẩy, chiếc túi
trong tay theo đó rơi xuống đất.
Cô ta vội vàng khom lưng xuống
định nhặt nhưng tôi đã nhẹ nhàng đưa chân đá chiếc túi thơm đó xuống hồ
Thái Dịch ở ngay bên cạnh. Chỉ nghe “tõm” một tiếng, chiếc túi chìm dần
xuống nước. Những gợn sóng quanh chỗ chiếc túi rơi xuống không ngớt lan
ra xa, chừng như đang bao phủ lên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tuyệt vọng
của Hồ Uẩn Dung.
Tôi xoay người lại, chẳng thèm nhìn cô ta nữa.
Tôi phất nhẹ hai ống tay áo một cái, vô số bông liễu được giấu bên trong
tức thì bay ra tới tấp, chẳng bao lâu sau đã phủ kín khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi của Hồ Uẩn Dung. Tôi tiện tay cầm lấy một bông liễu, khẽ thở dài,
than: “Người ta thường nói bông liễu không có rễ, sau khi gả cho gió
đông, nếu may mắn thì được lên tận mây xanh, còn nếu xui xẻo thì phải
vùi thân trong đất bụi. Kỳ thực làm người nếu được như bông liễu thì
cũng rất tốt, ít nhất còn có thể tự do tự tại, không bị bó buộc bởi danh lợi và vinh hoa phú quý, tiếc rằng con người ta sống trên đời lại chẳng có mấy ai được như thế cả.”
Tôi quay lưng về phía Hồ Uẩn Dung mà
cất tiếng lẩm bẩm, cố tình không để ý tới những tiếng thở dốc dồn dập
của cô ta. Cô ta lúc này không ngừng rên rỉ và giãy giụa trong đau khổ,
miệng thì vẫn còn chửi mắng và nguyền rủa tôi không ngừng.
Mọi thứ xung quanh dần trở lại bình lặng như xưa, hoa lá cỏ cây vẫn xinh tươi
rạng rỡ, khung cảnh mùa xuân thực là tươi đẹp vô cùng.
Tôi chậm
rãi xoay người lại, chỉ thấy hai mắt Hồ Uẩn Dung vằn đầy tia máu, đồng
tử dãn to, đôi môi trở nên tím tái, ngón tay co quắp chỉ lên trời, tựa
như đang phát tiết nỗi bất mãn và căm phẫn chất chứa đầy trong lòng, mà
lúc này bên khóe miệng và đầu mũi của cô ta vẫn còn vương mấy bông liễu
trắng muốt, gió thổi tới cũng chẳng bay đi.
Tôi gọi Vệ Lâm vốn
đang đứng chờ ở gần đó lại, hờ hững nói: “Đi nói với phủ Nội vụ là Hồ
Tài nhân không cẩn thận hít phải bông liễu, bệnh suyễn phát tác, đã qua
đời.”
Vệ Lâm gật đầu đáp “vâng”. Tôi thoáng đảo mắt một cái rồi
lại nhìn y, nói tiếp: “Hoàng thượng sau phen trọng thương lần này long
thể lại càng thêm suy nhược, sau này chỉ e không thể có thêm hoàng tử
nữa rồi.”
Vệ Lâm cả kinh, ngay sau đó lập tức hiểu ý tôi, bèn cung kính nói: “Nương nương đã nói vậy thì ắt là như vậy rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, tới lúc này mới để lộ ra một nét cười. “Điềm Phi, Diễm Tần và Hồ Tài nhân lần lượt qua đời, Lý Tiệp dư thì đã cụt mất một tay
không tiện hầu hạ Hoàng thượng nữa, việc tuyển tú không thể chậm trễ
thêm được. Hoàng thượng nay đã quá bốn mươi, ngươi thì đang là người
đứng đầu Thái y viện, cần phải lấy ra bản lĩnh thật sự của mình, đừng để Hoàng thượng có lúc nào cảm thấy lực bất tòng tâm trong khi sủng hạnh
các phi tần cũ mới.”
Vệ Lâm cung kính thưa: “Nương nương yên tâm, vi thần sẽ dốc hết sức mình.”
Cận Tịch gọi mấy gã thái giám lại khiêng thi thể vẫn còn ấm nóng của Hồ Uẩn Dung đi, kế đó ôn tồn nói với tôi: “Nương nương cũng nên đi thăm Hoàng
thượng một chút rồi. Hoàng thượng giờ vẫn đang bệnh, quả thực không tiện biết tin dữ này.”
Tôi gật đầu, nói: “Đương nhiên là vậy rồi.”
Bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười ung dung, điềm đạm, tôi nhìn thẳng
về phía trước, để mặc cho những làn gió xuân ấm áp thổi bay đi những nỗi đau xót và sướng khoái đang trào dâng trong lòng. Ngẫm kĩ lại mới thấy
thời gian quả thực có thể làm bất cứ thứ gì thay đổi, tôi bây giờ đã là
hoàng quý phi tôn quý tột cùng, không còn là Chân Hoàn chỉ vì cái chết
của Diệu Âm Nương tử mà phải giật mình kinh sợ hằng đêm nữa.
Hồ Thái Dịch mênh mang bát ngát, tôi vừa bước đi vừa chìm trong một nỗi ngẩn ngơ, chừng như quên bẵng mình đang ở nơi nào.
Thời gian tựa như một tấm vải lụa thượng hạng chậm rãi tỏa ra nơi Tử Áo
Thành, khoe đủ vẻ xa hoa bắt mắt. Nửa năm sau, vết thương của Huyền Lăng rốt cuộc đã dần dần hồi phục, có điều sức khỏe thì đã suy giảm rất
nhiều so với lúc trước khi bị thương, nên khó tránh khỏi sinh ra lười
nhác. Thêm nữa thời gian trước liên tiếp có mấy vị phi tần bỏ mạng, việc tuyển tú lại được tổ chức hết sức quy mô, các cung tần được chọn vào
cung đều cực kỳ trẻ trung, xinh đẹp, tựa như những bông hoa tươi cùng nở rộ trước mặt y, trong lòng y, làm tinh lực của y dần dần suy kiệt, thế
là tất cả tấu sớ trong triều tôi đều phải xem trước, sau đó mới chọn ra
các việc quan trọng để đọc lại cho y nghe. Việc triều chính tôi vốn có
thể xử lý cực kỳ thuần thục, thế nhưng mọi việc từ lớn đến bé đều hỏi
han y thật kĩ, đến cuối cùng y cảm thấy phiền phức quá, bèn bảo tôi cứ
tự xử trí mọi việc là được. Về sau, trong những ngày không được khỏe, y
thậm chí còn kêu tôi đứng sau bức rèm ngay sau ngự tọa để thay y lắng
nghe lời tấu của triều thần, sau đó chờ lúc thích hợp thì nói lại cho y
nghe.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, mới đó đã tới năm Càn Nguyên
thứ ba mươi, vì thân thể Huyền Lăng đã suy nhược đi nhiều nên trong
triều có rất nhiều vị đại thần đề nghị lập thái tử.
Hiện giờ trong Tử Áo Thành, thân phận của tôi là tôn quý nhất, mà vốn dĩ “con quý nhờ
mẹ”, do đó số người đề nghị lập Triệu Vương Dư Hàm làm thái tử cũng là
đông đảo nhất. Có điều không ít vị đại thần lại cho rằng “chủ nhỏ thì
nước nguy”, nên lập Hoàng trưởng tử làm thái tử. Triều đình theo đó chia ra làm hai phe, tranh chấp không ngừng, người chủ trương lập Dư Hàm thì nói “Tề Vương tư chất tầm thường, Tề Vương phi xuất thân lại không cao, không thể trở thành mẫu nghi thiên hạ”; người chủ trương lập Dư Ly thì
nói “Triệu Vương nay vẫn còn nhỏ, Hoàng quý phi một khi trở thành thái
hậu ắt sẽ nắm hết quyền bính trong tay, mưu đồ soán vị, hơn nữa Hoàng
quý phi năm xưa từng bị đuổi khỏi cung, không thể nói là con quý nhờ mẹ
được”.
Sự tranh chấp trong việc lập thái tử đã kéo dài hơn một
năm, làm Huyền Lăng vô cùng phiền muộn. Thế nhưng sức khỏe của y ngày
càng suy nhược, chuyện này nhất định phải xử lý sớm thì mới có thể làm
yên lòng người.
Hôm ấy y lại kêu tôi đứng sau bức rèm phía sau ngự tọa để lắng nghe lời tấu của quần thần.
Giữa chốn triều đường hoa lệ, bá quan văn võ đều đứng trơ trơ như tượng gỗ,
duy có quan Tư không Tô Toại Tín là lông tóc dựng ngược, đỏ mặt tía tai
nói: “Thần cho rằng một khi chủ nhỏ mà có mẹ còn tráng niên, triều đình
ắt sẽ gặp cơn nguy khốn, hạng người như Lữ thị, Võ thị chưa từng thiếu
bao giờ. Hơn nữa Hoàng quý phi Chân thị cũng chẳng phải hạng người tốt
đẹp gì, bằng không năm xưa tại sao lại bị phế truất và đuổi ra khỏi
cung?”
Huyền Lăng xua tay, nói: “Trẫm đã nói rồi, Hoàng quý phi
năm xưa chỉ xuất cung để cầu cho vận nước xương thịnh thôi, chưa từng bị phế truất.”
Tư không không chịu nhượng bộ. “Từ xưa đã có quy định sẵn rồi, phi tần rời cung cầu phúc thì phải được phong thưởng, trong
khi đó Chân thị lại bị phế truất, hiển nhiên là đức hạnh có vấn đề!”
Huyền Lăng nhất thời nghẹn họng, nhưng Tư không vẫn không chịu bỏ qua, lớn
tiếng nói: “Triệu Vương giờ hãy còn ít tuổi, nếu Hoàng thượng nhất quyết muốn lập Triệu Vương làm thái tử thì xin hãy học theo Hán Vũ Đế năm
xưa!”
Huyền Lăng bất giác lộ vẻ nghi hoặc. “Học theo thế nào?”
Tư không nói: “Hán Vũ Đế đến khi cao tuổi mới lập ấu tử Lưu Phất Lăng làm
thái tử, lại sợ mẹ ruột của Phất Lăng là Câu Dặc phu nhân còn đang tuổi
tráng niên, rất có thể sẽ học theo Lữ Hậu năm xưa mà tiếm đoạt quyền
bính, gây họa cho triều đình, do đó đã tìm cớ ban cái chết cho Câu Dặc
phu nhân, sau đó mới lập Phất Lăng làm thái tử.” Lão bước lên phía trước một bước rồi nói tiếp: “Thần cho rằng Hán Vũ Đế làm như vậy là vô cùng
anh minh sáng suốt!”
Huyền Lăng cả kinh, trong giọng nói lộ ra mấy tia tức giận: “Ngươi muốn ta ban cái chết cho Hoàng quý phi?”
Tư không chẳng hề sợ hãi, lớn tiếng nói: “Dạ phải!”
Đứng sau ngự tọa, tôi không thể nào nhịn thêm được nữa, đột ngột vén rèm
chậm rãi đi ra, trầm giọng nói: “Tư không ở trước mặt thánh giá mà nói
năng chẳng biết lựa lời, muốn sát hại phi tử nơi hậu cung, Hoàng thượng
cớ sao không hạ chỉ tru diệt hạng người chẳng biết trên dưới này để chấn chỉnh triều cương?”
Quần thần nhìn thấy tôi thì không kìm được
kinh hãi kêu lên thành tiếng, Huyền Lăng cũng hơi cau mày lại. “Không
phải trẫm đã dặn nàng cứ đứng sau rèm nghe là được rồi sao, trên chốn
triều đường cớ gì nàng lại tùy tiện bước ra ngoài như thế?”
Tư
không giận đến ngây ra, sau đó liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, Hoàng
quý phi làm loạn triều cương, tuyệt đối không thể dung thứ được.”
Tôi nở một nụ cười điềm đạm, kế đó cất giọng ung dung: “Thần thiếp nếu còn
không ra ngoài, chỉ e tấm thân này sẽ khó mà toàn mạng. Thần thiếp cũng
mong vận nước được vững vàng, mong Hoàng thượng thứ tội để thần thiếp
nói ra một lời này thôi.”
Huyền Lăng nghiêng người qua, thấp giọng nói: “Nàng muốn nói gì thì cứ chờ khi về đến hậu cung rồi nói với trẫm là được rồi.”
“Hoàng thượng xin hãy nghe thần thiếp nói một lời thôi.” Tôi không chịu thỏa hiệp, vẫn nhất quyết kiên trì.
Huyền Lăng không nói gì, cũng không né tránh ánh mắt của quần thần, một lát sau mới nói: “Hoàng quý phi, nàng nói đi!”
Tôi cung kính quỳ xuống bái lạy, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, Dư Hàm tư
chất quá tầm thường, thần thiếp vô tài vô đức không thể dạy dỗ được, do
đó không nên lập Dư Hàm làm thái tử.”
Lời này vừa vang lên, tất
thảy mọi người đều kinh hãi, ngay đến Tư không cũng ngẩn ngơ. Tôi lại
bái lạy lần nữa rồi mới nói tiếp: “Hoàng tứ tử Dư Nhuận thiên tư thông
minh, thân mẫu là Huệ Nghi Quý phi cũng xuất thân danh môn, hiền lương
thục đức, lúc sinh tiền rất được Chiêu Thành Thái hậu thương yêu xem
trọng, do đó Hoàng tứ tử là người thích hợp nhất để nối dòng đại thống.”
Sự tranh cãi trong khi lập thái tử chẳng qua là nên lập trưởng hay nên lập quý. Dư Ly tư chất quá tầm thường, Dư Bái quá trầm lặng, còn Dư Hàm thì vì tôi mà bị dị nghị rất nhiều, nhưng ngay tới Huyền Lăng cũng chưa
từng để ý rằng mình còn có một người con út nữa. Bất kể là xét về xuất
thân, đức hạnh của mẹ ruột hay là xét về tư chất của bản thân, Dư Nhuận
đều là một lựa chọn vô cùng thích hợp để trở thành thái tử, mà ngoài ra, tôi chỉ là dưỡng mẫu của Dư Nhuận, sau này không thể buông rèm chấp
chính, do đó giang sơn Đại Chu ắt sẽ vững bền.
Mọi sự mâu thuẫn
coi như đã được giải quyết, quần thần đều không thể tranh cãi gì thêm,
tất cả đều gật đầu tán đồng ý kiến này, mà Huyền Lăng cũng không có dị
nghị gì cả. Ngay trong ngày hôm đó, Hoàng tứ tử Dư Nhuận được lập làm
thái tử, tiếp tục giao cho Hoàng quý phi nuôi dưỡng.
Những dải tua bạc đính trân châu buông xuống từ chiếc mũ phượng trên đầu tôi, vừa
khéo che đi tấm dung nhan được trang điểm kĩ lưỡng, bên khóe miệng tôi
dần dần lộ ra một nụ cười khoái trá.