Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 36: Chương 19 - phần 01




Ngói vụn minh châu vứt chung hàng[37]

[37] Trích Vịnh Lục Châu của Tào Tuyết Cần. Nguyên văn Hán Việt: Ngõa lịch minh châu nhất lệ phao - ND.

Mùng Chín tháng Ba năm Càn Nguyên thứ hai mươi tám là Thiên Trường tiết của Huyền Lăng trong dịp y bốn mươi mốt tuổi. Ở triều Đại Chu, ngày sinh của hoàng đế được gọi là Thiên Trường tiết, ngày sinh của Thái hậu được gọi là Thánh Thọ tiết, sau khi Hoàng hậu bị cấm túc và tôi được lập làm hoàng quý phi thì ngày sinh của tôi cũng được gọi là Thiên Thu tiết. Năm nay Huyền Lăng bốn mươi mốt tuổi, tuy có thân vương qua đời nhưng do sự tấu thỉnh của quần thần, Thiên Trường tiết vẫn được tổ chức cực kỳ xa hoa.

Đúng mùng Chín tháng Ba, Huyền Lăng mở tiệc tại Tử Thần cung mời bá quan văn võ tới tề tụ, vô cùng náo nhiệt. Yến tiệc của hậu cung thì được tổ chức tại Minh uyển. Khắp trong ngoài kinh thành, đâu đâu cũng là đèn hoa rực rỡ, ngợp ánh vàng son. Tiếng nhạc ở Tử Áo Thành và Minh uyển được tấu lên đồng thời, âm thanh như vang vọng lên tận chín tầng mây, không khí mang đầy vẻ vui tươi náo nức.

Khi bữa tiệc diễn ra đến hoàng hôn, mọi người ban đầu vốn vui vẻ đã dần trở nên uể oải, mỏi mệt, ngay đến Huyền Lăng cũng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Diệp Lan Y đưa chiếc quạt tròn thêu hình hoa hợp hoan lên che mặt, khẽ cười, nói: “Hoàng thượng nếu đã mệt, vậy chi bằng hãy tìm một trò vui nào đó mới mẻ đi!”

Huyền Lăng đưa mắt nhìn qua, cười hỏi: “Diễm Tần có ý gì hay ư?”

Diệp Lan Y cất giọng yêu kiều: “Thần thiếp được Hoàng thượng thương yêu, tuy thân phận thấp kém nhưng được hưởng trọn vinh hoa phú quý. Hôm nay tới Minh uyển, thần thiếp bỗng nhớ lại việc huấn luyện thú ở Sư Hổ uyển khi xưa, lại đúng dịp Thiên Trường vạn thọ của Hoàng thượng, thần thiếp muốn dùng chút kỹ nghệ cũ để làm Hoàng thượng vui lòng.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Không ổn, những loài mãnh thú đều vô cùng hung dữ, lỡ làm nàng bị thương thì sao?”

Diệp Lan Y khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn Huyền Lăng. “Hoàng thượng quên là thần thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng hổ báo ư, người cho là thần thiếp sống trong sung sướng lâu ngày nên không còn được như xưa nữa sao?” Rồi cô ta chợt bật cười thành tiếng. “Những thứ mà thần thiếp có đều do Hoàng thượng ban cho, hôm nay thần thiếp chỉ muốn tỏ chút lòng thành với Hoàng thượng mà Hoàng thượng cũng không chịu ư?”

Khương Tiểu viện đưa mắt nhìn Huyền Lăng, cười nói: “Nghe nói Diễm Tần tỷ tỷ khi huấn luyện thú xinh đẹp vô song, vậy nên mới khiến Hoàng thượng xiêu lòng. Thần thiếp vô phúc, mãi tới bây giờ vẫn chưa được thấy cảnh ấy lần nào, hôm nay Diễm Tần đã chịu như vậy, xem ra bọn thần thiếp sắp được no mắt rồi.”

Huyền Lăng trầm ngâm một lát rồi cũng nảy lòng hứng thú, bèn tươi cười nói với Diệp Lan Y: “Được rồi, vậy nàng hãy đi đi!”

Diệp Lan Y thướt tha cất bước đi thay y phục, ánh mắt sâu lắng như một đầm nước lặng.

Khi quay trở lại, cô ta đã thay một bộ đồ thêu hoa xanh biếc, hơn nữa còn hơi trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn thấy lớp hoa văn thêu hình hoa hợp hoan bằng chỉ bạc bên trong. Mái tóc dài đen nhánh của cô ta được buông xõa như dòng suối, trên đầu chỉ đội một vòng hoa được bện thành từ những bông hoa tươi màu hồng phấn cùng một số bông hoa ngọc trắng ngần như tuyết. Chân cô ta để trần, nơi cổ chân đeo vòng vàng gắn chuông, mỗi khi đi lại làm phát ra những tiếng tinh tang nhè nhẹ, hơn nữa cả mười móng chân của cô ta đều được sơn thành màu đỏ tươi, nhìn từ xa giống hệt như mười bông hoa tường vi nhỏ nhắn nở rộ trên hai bàn chân trắng ngần như tuyết.

Kinh thành đang dịp tháng Ba vẫn còn giá lạnh, các phi tần thấy cô ta ăn mặc phong phanh như thế thì đều hết sức tò mò, hơn nữa đi theo bên cạnh cô ta còn có một con báo gấm đầu tròn, tai ngắn trông dũng mãnh mười phần, lông lá toàn thân thì đều có màu vàng nâu bóng bẩy, đặc biệt nhất phải kể đến cặp mắt tròn xoe trông hệt như hai viên ngọc màu đen, bên trong tràn đầy vẻ hung tợn khiến người ta chỉ nhìn thôi đã sinh lòng kinh sợ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy con báo, tất cả mọi người đang có mặt ở Quan Cảnh điện đều trở nên tĩnh lặng, tuy ở cách rất xa nhưng có không ít phi tần đã sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vội vàng lùi người về phía sau.

Diệp Lan Y mày đượm nét cô đơn, mi chứa chan tình cảm, hai mắt tựa thu ba đưa nhẹ, thực là quyến rũ tới tột cùng. Thấy mọi người lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta bất giác nở nụ cười khinh miệt. Trong lúc này lại có hai gã thái giám mang thịt tới, đều là loại thịt bò thượng hạng được đặt trong khay đồng. Diệp Lan Y đưa tay cầm lấy hai miếng thịt bò vứt xuống trước mặt con báo, lại vừa dịu dàng xoa đầu nó vừa lẩm bẩm nói khẽ điều gì. Con báo đó dường như biết rõ là không có ai tranh giành với mình nên ăn rất chậm rãi, nhưng hai miếng thịt chẳng bao lâu sau vẫn bị ăn hết sạch. Thấy Diệp Lan Y không cho mình ăn thêm nữa, con báo liền uể oải nằm luôn xuống đất mà ngủ, chẳng hề động đậy, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, thực chẳng khác gì một con mèo lớn.

Thấy con mãnh thú trở nên ngoan ngoãn dưới bàn tay của Diệp Lan Y, Huyền Lăng không kìm được lớn tiếng khen ngợi. Tức thì tiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ trong Quan Cảnh điện, ai cũng lộ vẻ tán thán. Đức phi vừa cười vừa quay sang nói với tôi: “Trước đây ta cũng từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng mỹ nhân thế này thì đúng là chưa gặp bao giờ. Vốn cứ ngỡ Diễm Tần lạnh lùng cao ngạo, chẳng ngờ còn có chỗ động lòng người thế này, nếu ta mà là Hoàng thượng thì ngày đó cũng sẽ đưa nàng ta vào cung.” Diệp Lan Y lúc này giống như đang làm một việc vô cùng quen thuộc, ung dung lấy từ trong chiếc khay đồng ra một miếng thịt bò đưa tới trước mặt con báo, vừa mỉm cười vừa lắc qua lắc lại. Con báo đó đột ngột chồm hai chân trước lên, chỉ đứng bằng hai chân sau, hoàn toàn mô phỏng theo động tác của con người, lại thè lưỡi ra liếm miếng thịt.

Diệp Lan Y cười tủm tỉm gật đầu không ngớt, kế đó lùi bước về phía sau, con báo tức thì bước từng bước đi theo.

Mọi người kêu lên kinh hãi liên hồi. Diệp Lan Y vỗ về con báo một lát rồi kêu nó nằm xuống, đột nhiên xoay người bước ra ngoài hàng rào sắt, vẫy tay gọi một ả thị nữ lại, đón lấy chiếc áo làm bằng da báo gấm mà ả đưa tới, sau đó đi tới quỳ bên ngoài điện, vừa khéo chặn tầm mắt của con báo kia, cất giọng dịu dàng uyển chuyển: “Chiếc áo này được làm bằng nguyên một bộ da báo gấm, là do thần thiếp tự tay may thành, ngày đông mặc vào có tác dụng chống lạnh rất tốt, mong Hoàng thượng nhận lấy.” Cô ta mắt biếc đong đưa, Huyền Lăng nhìn mà càng thêm yêu thích, lập tức nhận lấy mặc vào người, quả nhiên tỏa ra khí thế không giận mà uy, hết sức bất phàm. Diệp Lan Y hơi ngẩng lên, bên môi thấp thoáng một nụ cười điềm đạm, thần sắc bình lặng tựa như mặt nước hồ thu. Trong khoảnh khắc, cô ta xoay người lại, tôi nhanh chóng nắm bắt được một tia thần sắc quyết liệt lộ ra trên mặt cô ta, bất giác thầm chấn động, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô ta, thấy cô ta tiện tay đóng hờ cửa sắt lại, rảo bước đi tới trèo lên lưng con báo gấm. Huyền Lăng thấy cô ta điều khiển con báo gấm bước đi xa dần mà lại chẳng có chút động tĩnh nào cả, bất giác có chút nôn nóng, bèn cất bước đi ra ngoài điện.

Trinh Nhất Phu nhân ôn tồn cất tiếng khuyên: “Hoàng thượng chớ nên ra ngoài, lại gần mãnh thú quá thì nguy hiểm lắm.” Huyền Lăng gật đầu qua loa một cái, sau đó liền ngoảnh đầu lại, cười nói: “Không sao đâu, con súc sinh đó làm sao chạy ra khỏi hàng rào sắt được, hơn nữa còn có Diễm Tần điều khiển nữa mà.” Mọi người đều đầy lòng hứng thú, lại thấy Huyền Lăng đã ra ngoài rồi thì liền đánh bạo đi theo, trong lòng thầm mong Diệp Lan Y sẽ mang tới những màn biểu diễn đặc sắc khác. Hân Phi đứng dậy định đi theo, tôi bèn giữ tay nàng ta lại, cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ thân phận tôn quý, đừng nên đi theo đám cung tần địa vị thấp kém ấy ra ngoài xem náo nhiệt làm gì. Muội thấy con báo đó hung dữ lắm, cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Hân Phi vốn muốn đi xem nhưng nghe tôi nói vậy thì đành ngồi xuống. Chợt một tiếng quát lớn vang lên, chỉ sau nháy mắt con báo kia đã đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng lúc này đang mặc chiếc áo da báo. Hai mắt nó lúc này trợn trừng, hai hàm răng sắc nhọn nhe ra, dáng vẻ thực là hung tợn vô cùng, sau khi gầm vang một tiếng liền đẩy tung cửa sắt lao thẳng về phía Quan Cảnh điện.

Chẳng ai phát hiện Diệp Lan Y khi đi vào chỉ đóng hờ cửa sắt, không hề khóa lại. Con báo gấm đó vốn là loài mãnh thú cực kỳ lợi hại, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã đẩy được cửa sắt mà lao ra ngoài, tức thì một thứ mùi tanh hôi ập tới, tiếng gầm giận dữ của con báo sau nháy mắt đã tới gần.

Trinh Nhất Phu nhân hô lớn một tiếng, nhưng đang định chạy ra ngoài thì chợt phát hiện tà váy đã bị vướng vào góc bàn tự lúc nào chẳng hay, sau một phen giãy giụa liền ngã nhào ra đất.

Mọi người không ngờ biến cố lại đột ngột xảy ra như thế, lập tức sợ đến nỗi hồn phiêu phách tán, tay chân mềm nhũn. Lúc này Diệp Lan Y nằm phủ phục người trên lưng con báo, các thị vệ đứng phía trước không thể ngăn cản, sau khi giơ cung lên cũng chẳng biết phải bắn về đâu.

Trong khoảnh khắc mùi tanh của con báo đó ập vào mũi Huyền Lăng, y tức thì tỉnh táo trở lại, đưa tay kéo Điềm Tần vốn đứng bên cạnh tới chắn trước người mình. Điềm Tần kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức sợ đến ngất đi. Con báo đó không chút do dự, đưa vuốt sắc tới xé Điềm Tần ra làm hai nửa chỉ trong nháy mắt.

Mùi máu tanh sau nháy mắt đã lan ra khắp Quan Cảnh điện, một số phi tần nhát gan sợ hãi kêu lên liên hồi, rất nhiều người còn bất tỉnh nhân sự. Quan Cảnh điện vốn không lớn, vì phải bày biện rất nhiều đồ đạc dùng cho ngày lễ nên lại càng chật hẹp, gần như không có chỗ nào để trốn chạy. Các loài thú được nuôi trong Ngự uyển vốn rất ít khi tấn công người, con báo đó đột nhiên ngửi thấy mùi máu người thì bất giác ngây ra, cúi đầu xuống liếm máu tươi trên người Điềm Tần vừa bỏ mạng. Diệp Lan Y thấy con báo đó như vậy thì giận dữ quát lớn một tiếng, đưa tay chụp lấy một nhúm lông trên đầu nó. Con báo bị đau thì lại càng thêm hung dữ, lập tức gầm lớn một tiếng, nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía trước, nhưng trong thời gian này, Huyền Lăng đã kịp kéo Nguyệt Quý nhân tới chắn trước mặt mình. Nguyệt Quý nhân vừa bất ngờ vừa sợ, tức thì hô vang ầm ĩ, tay chân không ngừng múa may loạn xạ. Con báo thấy thế thì có chút bối rối, không hiểu đối phương có ý gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Nguyệt Quý nhân trong chốc lát liền đưa vuốt tới cào vào vai cô ta, kéo nguyên cả một cánh tay của cô ta xuống. Kế đó nó vẫn chưa chịu thôi, một cái chân khác đã đưa tới gần ngay trước mặt Huyền Lăng rồi. Có điều trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, các thị vệ đã chẳng để tâm tới sự an nguy của Diễm Tần trên lưng báo nữa, nhất tề bắn tên vun vút, một trận mưa tên lập tức trúng vào người con báo khiến sức lực của nó suy giảm đi nhiều, nhưng vuốt sắc của nó vẫn kịp cào từ cổ xuống ngực Huyền Lăng làm rách toạc cả áo da báo lẫn long bào, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả.

Con báo lúc này đã bị bắn thành con nhím, sau khi gầm lên mấy tiếng thì dần tắt thở, không còn động đậy được nữa. Diệp Lan Y cũng bị mấy mũi tên xuyên qua thân thể, gần như chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Tuy sắp chết nhưng cô ta vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, còn cau mày cất giọng ngắc ngứ: “Thật đáng tiếc, không giết được ngươi.”

Huyền Lăng đưa tay giữ ngực, trong cơn đau đớn lại càng thêm giận dữ, bèn xua tay đuổi tôi với Đức phi đang định đỡ y qua một bên mà gằn giọng quát: “Trẫm đối xử với nàng không bạc, cớ gì nàng lại muốn hại trẫm như thế?”

“Lục Vương gia là người tốt như thế mà ngươi vẫn đuổi tận giết tuyệt, rồi lại còn giả bộ huynh đệ tình thâm nữa, thực là chẳng bằng cầm thú!” Cô ta vừa hộc máu tươi vừa gằn giọng nói. “Sau khi Vương gia qua đời, ta sớm đã ôm lòng muốn giết ngươi rồi, một kẻ mà ngay cả tình thân thủ túc cũng không để ý tới như ngươi chỉ xứng để ta sai loài súc sinh tới giết thôi!”

“Càn rỡ, không ngờ nàng lại dám có tư tình với y, còn vì y mà hành thích trẫm!”

Diệp Lan Y cười khẩy, nói: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, mỗi lúc ở bên ngươi, mỗi lần tiếp xúc với ngươi, ta đều cảm thấy rất buồn nôn!” Một tia cười dịu dàng chợt hiện lên trên khuôn mặt diễm lệ của cô ta, hệt như một bông hoa hợp hoan đã sắp đến hồi tàn úa. “Trên đời này chỉ có mình y là thật lòng đối tốt với ta, sau khi y chết, ta vốn không còn lưu luyến gì cuộc đời này nữa.”

Huyền Lăng sau khi bị thương còn tức giận điên cuồng, máu tươi cứ thế chảy ra qua kẽ ngón tay, sắc mặt thì càng thêm trắng bệch, sau khi ho lên mấy tiếng liền ngã ngửa về phía sau, bất tỉnh nhân sự.

Các phi tần lập tức trở nên hỗn loạn, người thì chạy đi gọi thái y, người thì vội vàng đỡ Huyền Lăng đi vào nội điện. Tôi mặt không đổi sắc, bình tĩnh ra lệnh cho các cung nhân vào trong nội điện hầu hạ Huyền Lăng, lại sai người khiêng xác Điềm Tần đi và chăm sóc cho Nguyệt Quý nhân đã bị cụt mất một cánh tay và đang ngất xỉu, sau đó liền rảo bước đi vào nội điện xem tình hình Huyền Lăng thế nào.

Trong khoảnh khắc bước chân vào nội điện, tôi không kìm được cơn đau xót nơi đáy lòng, liền ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Lan Y đang hấp hối sắp chết.

Cô ta nằm gục trên sàn đá cẩm thạch, hệt như một bông tuyết mùa xuân có thể tan chảy bất cứ lúc nào, bên khóe miệng vẫn thấp thoáng một nụ cười mỉm dịu dàng cuối cùng. Tôi không ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, sự tự do là thứ mà tôi và cô ta cả cuộc đời này đều không thể nào có được, do đó cô ta đã rời đi, bỏ lại tôi một mình trên cõi đời này.

Thiên Trường tiết của Huyền Lăng vì việc này mà phải dừng lại, y thì vẫn hôn mê chưa tỉnh vì bị trọng thương, do đó mọi người trong cung đều vô cùng lo lắng, ai cũng rầu rĩ mặt mày nhưng lại chỉ có thể khóc lóc mà thôi, bầu không khí ảm đạm cứ thế kéo dài suốt mấy chục ngày liền.

Rốt cuộc vào sáng sớm ngày thứ mười sáu sau khi về cung, cung nữ hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng đã tới báo rằng miệng vết thương của Huyền Lăng đã ngưng chảy máu, thương thế cũng có thể cứu chữa được, tính mạng không còn nguy hiểm nữa.

Diệp Lan Y sau khi chết thảm đã được chôn cất, thân thể cũng bắt đầu thối rữa nhưng Huyền Lăng sau khi tỉnh táo trở lại vẫn điên cuồng hạ lệnh băm xác cô ta ra làm vạn mảnh rồi đem vứt bỏ nơi đồng hoang. Còn Điềm Tần bị Huyền Lăng kéo ra làm lá chắn thì vì “hộ giá có công” mà được truy phong làm Điềm Phi. Nguyệt Quý nhân cũng được cứu sống, có điều đã cụt mất một tay, trở thành phế nhân, để bù đắp, Huyền Lăng đã phong cô ta làm tiệp dư chính tam phẩm, cho ở riêng một cung, đồng thời còn phong thưởng rất hậu cho người nhà của cô ta.

Dưới ánh bình minh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếc gương đồng phản chiếu ra những tia sáng màu vàng sậm âm u, mọi cảnh vật trong gương đều toát ra một vẻ hư ảo mờ mịt tựa như trong giấc mộng, khiến người ta chừng như quên mất sự tồn tại của bản thân ở ngoài hiện thực.

Tôi tiện tay cầm một chiếc lược bí lên nắm chặt trong lòng bàn tay, răng lược nhọn hoắt cắm vào tay làm tôi đau nhói, mới dần dần tỉnh táo trở lại.

Đang dịp đầu xuân, sắc trời buổi sớm trong veo, lóng lánh như một khối ngọc lưu ly rực rỡ, bị những cành cây nhú đầy lộc xanh chia cắt thành vô số mảnh. Đôi làn gió nhẹ thổi tới làm những bông liễu trắng muốt như tuyết trên cành nhè nhẹ tung bay, sau đó bay ra lất phất đầy trời. Cửa sổ lúc này đang mở rộng, một vài bông liễu bay vào đậu lại trên bàn trang điểm, tôi tiện tay cầm một bông lên, đưa lên trước ánh sáng rồi nheo mắt lại nhìn kĩ. “Lan Y làm đã đủ nhiều rồi, Cận Tịch, chúng ta không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn thêm nữa.” Tôi hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười mong manh như sương khói, cất giọng lạnh lùng. “Hoàng thượng đang bị trọng thương, các phi tần đều phải đi thăm, ngay đến Hồ Tài nhân đang bị cấm túc cũng không ngoại lệ.”

Cận Tịch hiểu ý, bèn cung kính nói: “Nô tỳ giờ sẽ đi làm ngay đây.”

Thượng Lâm uyển vừa chuyển sang xuân, khắp nơi đều là những sắc hồng sắc đỏ, lại vừa được tưới tắm bằng một trận mưa xuân nên còn có thêm một tầng hơi nước mờ mờ bao phủ, vẻ đẹp lại càng tăng thêm mấy phần.

Tài nhân Hồ Uẩn Dung vừa mới từ trong tòa cung điện cũ kĩ, u ám ở vĩnh hạng rảo bước đi ra, sắc mặt đầy vẻ hoang mang bi thảm, có lẽ sau khi hay tin đã vội vã chạy đi ngay. Cô ta hôm nay chỉ vận một chiếc áo gấm màu đỏ đã khá cũ, mái tóc dài cũng không được búi lại gọn gàng, chỉ quấn sơ qua và cố định lại bằng một cây trâm vàng chạm rỗng hình hoa.

Tôi cười lạnh, nhìn cô ta chạy lại gần, sau đó mới ung dung bước ra từ phía sau một bụi hoa. Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cô ta phải vội vàng dừng lại, sau một thoáng ngẩn ngơ mới nhìn rõ là tôi, không kìm được giận dữ quát lớn: “Tiện nhân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta nữa ư?”

Tôi đưa mắt liếc nhìn bầu trời xanh biếc, thản nhiên nói: “Tại sao lại không dám? Tính ra thì Hồ Tài nhân còn chưa cảm tạ bản cung vì đã bỏ lệnh cấm túc cho ngươi đâu đấy.”