Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 34: Chương 18 - phần 01




Người cũ đi rồi trơ lầu ngọc[36]

[36] Trích Cô nhạn nhi - Thế nhân tác mai thi của Lý Thanh Chiếu. Nguyên văn Hán Việt: Xuy tiêu nhân khứ ngọc lâu không - ND.

Sau khi được sắc phong làm Hoàng quý phi, quyền thế của tôi cố nhiên là khuynh đảo hậu cung, lại vì vết thương ở chân mà rất được Huyền Lăng thương xót, thế nhưng sự sủng ái mà y dành cho tôi thì lại ngày càng suy giảm.

Khi soi gương tôi mới giật mình phát giác, hóa ra chỉ sau một tháng mà mình đã già đi nhiều như thế rồi, nơi tóc mai lốm đốm điểm bạc, khuôn mặt trở nên tiều tụy hom hem, khóe mắt thì đã có những nếp nhăn rất nhỏ. Tôi biết mình xưa nay chỉ có thể dùng nhan sắc của tấm thân này để giành lấy tình cảm của y, thế nhưng giờ đây, chỉ sau hơn một tháng mà chừng như mấy chục năm đã trôi qua trên khuôn mặt tôi vậy.

Phải rồi, tôi đã già, nhan sắc đã nhạt phai, lại có vết thương ở chân nữa, tất nhiên là không thể được sủng ái như trước rồi. Huống chi việc tôi đột ngột già đi cũng khiến y nghi ngờ, dù Vệ Lâm từng mấy lần bẩm lên rằng tôi chỉ vì sợ hãi quá độ, lại thêm bị thương ở chân nên mới tiều tụy như thế, nhưng rất nhiều lần sau khi xoay người đi, tôi đều cảm nhận được y đang ném về phía tôi những ánh mắt sắc lẹm đầy vẻ nghi ngờ.

Chưa lạt má hồng ơn đã dứt. Tôi nở một nụ cười thấu hiểu, đây chính là vận mệnh của các nữ tử trong cung.

Những bữa tiệc ca múa tưng bừng hiện giờ đa phần đều diễn ra trong cung của Hồ Uẩn Dung, mọi sự sủng ái cũng đổ dồn về đó cả, bởi lúc này chính là thời điểm mà Hồ Uẩn Dung đẹp nhất, ngoài ra cô ta còn đang được Huyền Lăng rất tin tưởng.

Vậy nên dù tôi có là hoàng quý phi tôn quý thì người có quyền thế hiển hách nhất trong cung hiện nay vẫn là Hiền phi Hồ thị.

Tôi lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hàm Nhi và Nhuận Nhi lúc này đang ngồi dưới cửa sổ lắc lư cái đầu liên tục. Hai đứa bé giọng vẫn còn non nớt, thế nhưng lại tràn đầy sức sống, tựa như hai cọng cỏ vừa mọc, không ai có thể ngăn cản chúng trưởng thành.

Tôi nở một nụ cười hiền từ, may mà tôi vẫn còn có lũ nhỏ.

Tháng Chín năm Càn Nguyên thứ hai mươi bảy, trời đổ mưa rào suốt mấy chục ngày liền, kinh sư gần như bị ngâm trong nước, trăm họ khổ sở vô cùng.

Lúc này đã vào thu, thế mà trời vẫn có sấm chớp mưa bão, chỉ trong một ngày mà những tia chớp đã lóe qua giữa bầu trời sáng rực vô số lần, tiếng sấm thì vang lên ì ùng không ngớt. Biến cố của thời tiết làm lòng người hết sức hoang mang, các thầy tướng nơi dân gian đều nói rằng thiên tượng sinh biến, ấy là điềm rằng tai họa sắp xảy ra, thế rồi tin đồn cứ lan truyền đi khắp, cuối cùng mũi dùi chĩa thẳng về phía Tử Áo Thành: Phương đông nhiều mưa, Câu Dặc nữ họa.

Lúc này Quý Duy Sinh với thân phận tư nghi Khâm thiên giám đang cung tay đứng trong Nghi Nguyên điện, không chút nghĩ ngợi đã nói bằng giọng chắc nịch: “Thầy tướng nơi dân gian nói không hề sai, đế đô nằm tại phương Đông, thời gian qua liên tiếp có mưa rào, chủ về điềm nữ âm chi họa, còn về Câu Dặc nữ họa thì theo như vi thần được biết, Câu Dặc phu nhân là sủng phi của Hán Vũ Đế, xin thứ cho vi thần lớn gan, nhưng câu đó có lẽ chỉ rằng một vị sủng phi thân phận cực kỳ tôn quý bên cạnh Hoàng thượng, lại có liên quan tới ngọc, đã dối gạt trời cao chuyện gì đó, do đó trời cao mới làm thiên tượng biến đổi để trách phạt.”

Huyền Lăng vốn đang phiền não vì thiên tai nhân họa liên miên, nghe vậy liền xua tay, nói: “Dối gạt trời cao? Trẫm là thiên tử, dối gạt trời cao tức là dối gạt trẫm, thử hỏi trong hậu cung của trẫm có ai dám dối gạt trẫm chuyện gì đây? Đúng là nói bừa!”

Hồ Uẩn Dung cất giọng yêu kiều: “Vậy thì chưa chắc.”

Mấy tháng qua, Quý Duy Sinh thường xuyên đi lại với Hồ Uẩn Dung, còn từng nhiều lần nói rằng Hồ Uẩn Dung có tướng lăng vân, Hồ Uẩn Dung cất lời nói giúp cho y cũng là lẽ thường tình.

Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi dắt tay Nhuận Nhi đứng chờ bên ngoài Nghi Nguyên điện, trời đang mưa như trút nước, nước mưa không ngừng chảy xuống từ mái hiên, hệt như một bức rèm châu che khuất tầm nhìn của người ta. Dõi mắt nhìn đi, chỉ thấy các bức tường vốn đỏ tươi nay đều trở nên đỏ sẫm, nhưng những tòa cung điện xa hoa lại vì thế mà trở nên bóng bẩy, rực rỡ thêm mấy phần. Lý Trường tỏ ra hết sức khó xử, vừa xoa tay vừa nói: “Hoàng thượng đã dặn dò rồi, người đang có chuyện quan trọng cần thương lượng với Quý Tư nghi, không gặp ai cả.”

“Không gặp ai cả?” Tôi cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe lên những tia âm u sắc sảo. “Vậy Hiền phi thì sao?”

Lý Trường ra hiệu cho tôi nói khẽ, kế đó cười gượng. “Hiền phi nương nương hiện giờ đang được Hoàng thượng chuyên sủng, tất nhiên khác với người thường rồi.”

Phải rồi, hiện giờ tôi đã được sắc phong làm hoàng quý phi, vinh hiển tột cùng, mọi việc trong hậu cung đều do tôi quản lý, thế nhưng người thường xuyên ra vào Nghi Nguyên điện thì lại biến thành Hồ Uẩn Dung. Nghi Nguyên điện giờ đang ở ngay trước mắt, có thể loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại bên trong, có điều tôi thì lại bị chặn ở ngoài, không thể tùy ý ra vào nữa.

Tôi khẽ nở nụ cười. “Vậy bản cung sẽ đợi thêm lát nữa.” Dứt lời bèn đưa tay lên chỉnh lại búi tóc đã bị nước mưa làm ướt, thế rồi thình lình phát hiện đầu ngón tay của mình không ngờ đã biến thành màu đen thui. Tôi bất giác gượng cười một tiếng, phát hiện mái tóc vừa được Cận Tịch bỏ ra hai canh giờ để nhuộm đen không chịu nổi nước mưa, thuốc nhuộm lúc này đã bị tan ra không ít.

Những hạt mưa to như hạt đậu không ngừng rơi xuống bậc thềm đá cẩm thạch phát ra những tiếng lộp bộp, bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe. Nhuận Nhi đưa mắt nhìn tôi, khẽ nói: “Mẫu phi, con lạnh quá.”

Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của thằng bé, lại khom người ôm chặt thằng bé vào lòng, dịu dàng cười nói: “Là mẫu phi không tốt, khi ra ngoài đã không mặc thêm áo cho con, đợi lát nữa về mẫu phi sẽ tự tay mặc áo cho con được không?”

Tôi bất giác thầm chua xót trong lòng, chẳng rõ sau ngày hôm nay Nhuận Nhi có còn được ở bên tôi nữa hay không. Nghe nói Hồ Uẩn Dung đã từng mấy lần nói với Huyền Lăng rằng: “Hòa Mục ít tuổi không có bạn chơi, mà Hoàng quý phi thì lại bận rộn nhiều việc, thần thiếp muốn đón Dư Nhuận về nuôi bên cạnh.” Huyền Lăng không tỏ thái độ gì, thế nhưng Hồ Uẩn Dung hiện đang được y tin tưởng nhất, nếu cứ cầu xin thêm mấy lần nữa chưa chắc y đã không đồng ý.

Hồ Uẩn Dung kỳ thực nào có muốn nuôi Dư Nhuận, gần đây thường xuyên nhắc đến chẳng qua là vì muốn ngồi lên ngôi hậu mà thôi. Cô ta vốn không có con trai, một khi dưới gối có hoàng tử thì cơ hội trở thành hoàng hậu ắt sẽ lớn hơn nhiều.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu Nhuận Nhi. Cuộc tranh đấu ở hậu cung hà tất phải để dính dáng tới một đứa bé vô tội, huống chi Nhuận Nhi còn là do My Trang phó thác cho tôi lúc lâm chung, tôi sao có thể tùy tiện để nó bị người khác mang đi, thậm chí còn trở thành một quân cờ được?

Nhuận Nhi còn ít tuổi, vẫn chưa hiểu được những việc rắc rối ấy, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp “vâng” một tiếng, sau đó lại cười tươi rạng rỡ. “Mẫu phi ngày ngày đều mặc quần áo cho Nhuận Nhi, nhưng lại rất ít khi mặc quần áo cho Hàm ca ca.”

Tôi cúi đầu khẽ hôn lên trán thằng bé một cái, mỉm cười nói: “Đó là vì mẫu phi thương Nhuận Nhi nhất, đúng vậy không nào?”

Thằng bé mừng rỡ vô cùng, lập tức đáp “dạ” một tiếng rất to.

Gần như cùng lúc ấy cửa điện đột ngột mở ra, Hồ Uẩn Dung trong bộ đồ màu đỏ tươi tha thướt cất bước ra ngoài, dung nhan mười phần trẻ trung, xinh đẹp. Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhuận Nhi, cặp mắt cô ta chợt sáng lên, bên trong tràn ngập nét cười, rồi cô ta khom người nắm lấy bàn tay Nhuận Nhi, cất giọng dịu dàng vô hạn: “Nhuận Nhi sao lại ở đây thế? Đã đợi lâu lắm rồi phải không?”

Nhuận Nhi dựa theo lễ nghi cung kính gọi khẽ một tiếng: “Hiền phi nương nương.”

Nụ cười của Hồ Uẩn Dung giống như ánh dương bị mây đen che phủ, tức thì tắt lịm, nhưng ngay sau đó cô ta lại cười tươi. “Cứ gọi ta là mẫu phi là được rồi. Nhuận Nhi có muốn tới cung của mẫu phi chơi không, trong cung của mẫu phi có nhiều thứ hay lắm, con thích chơi gì nào? Xếp hình, kỳ lân gỗ, đá cầu hay là tháp chuông gió? Mà tới đó rồi con còn có thể chơi cùng với Hòa Mục tỷ tỷ nữa đấy.”

Nhuận Nhi cúi xuống, nép sát vào bên cạnh tôi, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi, nói: “Mẫu phi, chúng ta mà còn không về là Linh Tê tỷ tỷ sẽ sốt ruột đấy.”

Tôi ôn tồn nói: “Được, chúng ta gặp phụ hoàng xong rồi sẽ về ngay.”

Hồ Uẩn Dung làm ra vẻ tới lúc này mới phát hiện thấy tôi, khẽ cười, nói: “Hóa ra Hoàng quý phi cũng ở đây, vừa rồi ta không nhìn thấy đúng là thất lễ.” Rồi cô ta để lộ vẻ kiêu ngạo. “Tứ điện hạ đúng là càng ngày càng đáng yêu, chẳng trách lại được Hoàng quý phi thương yêu như thế, lúc nào hãy đưa tới cung của ta ở tạm một thời gian đi.”

Tôi chẳng hề giận dữ, chỉ mỉm cười ôn tồn. “Nhuận Nhi từ nhỏ đã sống ở Nhu Nghi điện, chỉ e sẽ không quen.”

Cô ta hơi nhếch khóe môi, cất giọng cao vang: “Dăm ba năm sau sẽ quen hết thôi.” Thoáng đảo mắt một cái, cô ta lại che miệng cười, nói: “Vừa rồi Hoàng quý phi nói là muốn gặp Hoàng thượng, nhưng chỉ e bây giờ Hoàng thượng không có thời gian rảnh đâu, người còn có chuyện phải bàn bạc với Quý Tư nghi nữa.”

Dưới màn mưa như trút, vô số bong bóng không ngừng nổi lên giữa những vũng nước mưa, nhưng cơ hồ vừa nổi lên đã bị những hạt mưa rơi xuống ngay sau đó làm vỡ vụn. Tôi bình tĩnh nói: “Muội muội đã nói như vậy rồi thì ta không vào trong nữa vậy.”

Tôi dắt tay Dư Nhuận xoay người chuẩn bị rời đi, chợt Hồ Uẩn Dung cười tủm tỉm nhìn tôi, trong mắt ánh lên những tia âm u tột độ, giọng nói thì mang đầy vẻ bí ẩn: “Khuê danh của tỷ tỷ khi xưa có phải là Chân Ngọc Hoàn không thế?”

Tôi cất giọng hờ hững: “Muội muội quả là tai mắt lanh lẹ quá.”

Hồ Uẩn Dung nở một nụ cười thần bí tiến lại gần tôi, trên người hãy còn mang mùi long diên hương thoang thoảng. “Ba vị muội muội của tỷ tỷ lần lượt là Ngọc Ẩn, Ngọc Diêu, Ngọc Nhiêu, vậy nên muội muội đây mới dám cả gan đoán mò như thế.”

“Từ rất lâu trước đây ta đã không thích chữ ngọc này, do đó đã bỏ nó đi không dùng tới nữa rồi.”

Dưới màn mưa mịt mờ, giọng nói của cô ta toát ra một vẻ hững hờ và âm u vô hạn: “Nhưng nói gì thì nói, tỷ tỷ cũng là con gái thuộc hàng chữ ngọc của nhà họ Chân, đúng vậy không?” Ngày Mười bốn tháng Chín, tôi rốt cuộc đã bị cấm túc ở Vị Ương cung, mà trước đó mấy ngày, các tin đồn về lời sấm “phương Đông mưa nhiều, Câu Dặc nữ họa” đã lan truyền trong cung không ngớt, khuê danh cũ của tôi là Ngọc Hoàn cũng bị lôi ra đàm tiếu, còn về cái gọi là dối gạt trời cao thì dần dần, ngay cả việc Huyền Thanh đưa tôi về từ trong tay Ma Cách cũng bị đồn thổi bằng những lời vô cùng khó nghe.

Khi Lý Trường mặt mày rầu rĩ tới tuyên chỉ thì tôi đang ngồi dưới cửa sổ thêu một bức hình “Liễu nhứ xuân hoa”, những bông liễu mỏng manh được tôi thêu bằng chỉ bạc trên nền vải gấm trắng ngần thuần khiết, nhìn lâu rồi sẽ rất dễ khiến người ta hoa mắt nhức đầu.

Chờ Lý Trường tuyên chỉ xong tôi liền thản nhiên tiếp chỉ, chẳng buồn để ý đến vẻ xót thương trong mắt y. Y ôn tồn nói: “Nương nương xin hãy bảo trọng.”

Tôi lại cúi đầu thêu tiếp, đồng thời cất giọng hờ hững: “Không sao, năm xưa Trinh Nhất Phu nhân cũng từng vì thiên tượng biến đổi mà bị cấm túc, về sau đã bĩ cực thái lai đó thôi.”

Lý Trường nói: “Trinh Nhất Phu nhân cũng từng khuyên nhủ Hoàng thượng rồi, có điều cơn mưa này...” Y ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “Hiền phi nương nương...”

Tôi vỗ “bộp” một cái xuống bàn, chiếc kéo bạc nhỏ để trên bàn tức thì nảy bật lên, mũi kéo sắc bén thiếu chút nữa đã đâm vào người tôi. Tôi bất chấp việc gã tùy tùng đi theo Lý Trường tới đây còn đang đứng chờ bên ngoài điện, giận dữ quát bảo: “Tất thảy đều tại gã Quý Duy Sinh đó ăn nói bừa bãi khiến Hoàng thượng hiểu lầm bản cung! Bản cung bây giờ không thể rời khỏi Vị Ương cung, vậy thì sẽ ngày ngày nguyền rủa hắn, khiến hắn không được chết một cách yên bình!”

Lý Trường vội vàng nói: “Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận!”

Tôi còn chưa hết căm hận. “Gã họ Quý đó đúng là có mắt không tròng, ăn nói bừa bãi, sau này nhất định sẽ có ngày bản cung băm thây hắn ra thành vạn mảnh!”

Từ sau khi về cung, tôi vốn luôn cư xử khoan dung độ lượng với người dưới, rất ít khi ăn nói dữ dằn như vậy, các cung nhân hầu hạ bên ngoài không có ai là không tặc lưỡi kinh sợ.

Mưa lớn vẫn cứ rơi ào ào không ngớt, Vị Ương cung như bị nhấn chìm trong một mảng lạnh lẽo âm u. Linh Tê từ bé tới giờ chưa từng thấy Nhu Nghi điện rơi vào tình cảnh như vậy, không khỏi có chút sợ hãi, khóe mắt rưng rưng ánh lệ, cố gắng nép sát vào bên cạnh tôi.

Tôi ôm chặt con bé vào lòng, đưa mắt nhìn ra phía ngoài mà trầm giọng nói: “Đừng sợ! Có mẫu phi ở đây, con không cần sợ điều gì cả!”

Sau khi tôi bị cấm túc, các phi tần trong cung đều không được tới thăm, chỉ duy có Lung Nguyệt vốn là công chúa tôn quý, lại bạo gan, do đó thường xuyên bất chấp lệnh cấm mà ghé vào Nhu Nghi điện thăm tôi cùng mấy đứa nhỏ. Huyền Lăng thấy thế thì không đành lòng trách cứ, cũng không ngăn cấm con bé.

Lung Nguyệt mỗi lần đều mang theo một ít hoa quả, bánh trái tới chia cho mấy đứa em, thỉnh thoảng còn đi tới đứng bên cạnh tôi trò chuyện. Thấy tôi cứ thêu mãi bức hình “Liễu nhứ xuân hoa”, nó rốt cuộc đã không kìm được mà cất tiếng hỏi: “Mẫu phi, người bị cấm túc thế này mà không nôn nóng chút nào ư?”

Tôi khẽ mỉm cười. “Nếu ta nôn nóng, phụ hoàng của con sẽ bỏ lệnh cấm túc rồi thả ta ra ngoài ư?”

Lung Nguyệt suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu, sau đó lại nói: “Nhưng mẫu phi mỗi ngày đều chỉ ngồi đây thêu thùa để giết thời gian, chẳng lẽ không thấy phiền muộn?”

“Tất nhiên là không rồi.” Tôi nhìn Lung Nguyệt chăm chú, ánh mắt ấm áp như ánh dương tháng Tư. “Con nhìn những bông liễu này xem, dưới ánh mặt trời rạng rỡ thì bay lượn như hoa lê giản dị, đẹp đẽ vô cùng, rất hay được người ta dùng làm đề tài ngâm vịnh. Nhưng vật này có lúc cũng có thể lấy đi tính mạng người ta đấy. Mẫu phi thêu nó chính là để nhắc nhở bản thân rằng mọi việc trên đời đều có hai mặt, cho dù đang ở trong nghịch cảnh cũng đừng nên nguội lòng, nếu thuận buồm xuôi gió thì cũng chớ quên họa sát thân chưa biết chừng lại đang cận kề ngay bên cạnh.”

Lung Nguyệt thoáng lộ vẻ suy tư, sau đó rụt rè hỏi tôi: “Mẫu phi, con sau này cũng sẽ như vậy đúng không?”

Tôi mỉm cười nắm lấy bàn tay con bé. “Có lẽ là không, bởi vì con là công chúa, con may mắn hơn ta và Đức mẫu phi của con chính là ở điểm này. Có điều con cũng phải cẩn thận, phải biết lo trước nghĩ sau thì mới tránh được chuyện nguy nan.”

Lung Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, từ sau lần tôi sẩy thai, tính tình con bé đã điềm đạm hơn nhiều, không còn hoạt bát, nghịch ngợm như hồi nhỏ nữa, hệt như đã biến thành một con người khác vậy. Con bé đưa mắt nhìn xung quanh Nhu Nghi điện, cuối cùng chăm chú dõi nhìn màn mưa mênh mang không dứt bên ngoài cửa sổ, chợt nhẹ nhàng cất tiếng: “Mẫu phi tuy bị cấm túc nhưng ăn mặc không thiếu thốn gì. Kỳ thực ngày đó, khi Lý Trường tới tuyên chỉ, mẫu phi không nên mắng Quý Duy Sinh như thế, bây giờ ai ai cũng biết là mẫu phi không thích y, nhưng Hiền phi thì lại càng xem trọng y hơn, mẫu phi làm như thế quả thực là được chẳng bằng mất.”

“Vậy sao?” Tôi khẽ nở nụ cười mỉm, lại cầm kim lên thêu thêm vài đường nữa, kế đó ngoảnh đầu ra nhìn mấy gốc chuối xanh biếc dưới cơn mưa, không kìm được cất tiếng lẩm bẩm: “Mưa đến bây giờ còn chưa dừng nữa, chẳng biết sẽ rơi tới lúc nào đây.” Rồi tôi hỏi: “Tính đến giờ, ta đã bị cấm túc mấy ngày rồi?”

“Bảy ngày.” Trên khuôn mặt thanh tú của Lung Nguyệt lộ rõ vẻ ưu lo. “Vì mẫu phi bị cấm túc mà mưa lớn vẫn chưa dừng, do đó hôm qua Hiền phi đã dâng lời lên cho phụ hoàng rằng sự trừng phạt dành cho mẫu phi vẫn chưa đủ nên trời cao mới chưa hết giận.”

“Vậy cô ta cho rằng nên làm thế nào đây?”

“Hiền phi đề nghị phụ hoàng phế bỏ ngôi vị của mẫu phi hoặc chỉ lưu lại cho mẫu phi danh phận canh y hoặc thái nữ.” Lung Nguyệt đưa mắt liếc nhìn Nhuận Nhi đang chơi đùa ngay gần đó, bất giác lộ vẻ căm phẫn. “Cô ta còn nói bây giờ mẫu phi bị cấm túc, không tiện nuôi dưỡng Nhuận Nhi, cô ta muốn mang Nhuận Nhi về cung của mình.”

“Vậy phụ hoàng của con có đồng ý không?”

Lung Nguyệt khẽ lắc đầu, thần sắc thoáng nhẹ nhõm hơn một chút. “Còn may là phụ hoàng chưa đồng ý, nhưng giờ Hiền phi cứ đeo bám không buông, chỉ e phụ hoàng rồi sẽ có ngày đồng ý thôi. Đức mẫu phi vì việc này mà vô cùng lo lắng, đêm không ngủ nổi, đã bàn với Quý mẫu phi chuyện đi cầu xin phụ hoàng giúp mẫu phi rồi đấy.”