Huyền Lăng lúc này nằm một mình trên chiếu trúc, không hề trở dậy khi tôi đi
vào. Tôi chỉnh lại xiêm y rồi cung kính hành lễ, sau đó lại cung kính
thỉnh an. Y chẳng hề xoay người, chỉ cất giọng hờ hững: “Ừm, nàng tới
rồi à!”
Tôi không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh y, thấy bên giường có đặt một chiếc quạt tròn dùng để che mặt, chẳng
biết là do phi tần nào lưu lại. Tôi cảm thấy có chút quen mắt, chiếc
quạt đó có phần cán được chạm rỗng nạm vàng, bên dưới treo một dải tua
màu đỏ hình quả hạnh, mặt quạt thì làm bằng vải lụa, bên trên thêu bức
hình “Viễn sơn hàm yên” liên miên bất tận, nhìn lâu rồi lại khiến người
ta cảm thấy hơi hoa mắt nhức đầu.
Tôi thấy Huyền Lăng một mực nhắm mắt, mồ hôi trên trán không ngớt rỉ ra, bèn tiện tay cầm cây quạt kia
lên, vừa phe phẩy quạt cho y vừa dịu dàng cười, nói: “Tứ lang chắc đang
nóng quá thì phải, mồ hôi nhễ nhại cả rồi kìa...”
Huyền Lăng đột ngột ngồi dậy trừng mắt nhìn tôi, kế đó vung tay tát thẳng vào mặt tôi một cái thật mạnh.
Cái tát ấy đến quá đột ngột, tôi đau đến nỗi mặt mũi tê rần, nổ đom đóm
mắt, tức thì ngây người đờ đẫn. Tôi đã hầu hạ y suốt bao nhiêu năm nay,
thế nhưng đây mới là lần đầu tiên bị y đánh thế này, thậm chí lần trước
hạ lệnh cấm túc tôi, y cũng không hề đụng tới tôi dù chỉ là một ngón
tay.
Cố kìm nén những giọt lệ bên khóe mắt, tôi quỳ xuống, nói:
“Hoàng thượng, người muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, nhưng không
biết thần thiếp đã làm sai điều gì? Xin Hoàng thượng chỉ rõ cho thần
thiếp được hay!”
“Chỉ rõ?” Trên trán y tuôn đầy mồ hôi, bên khóe
miệng thấp thoáng một nụ cười lạnh lẽo hoàn toàn trái ngược với thời
tiết ấm áp hiện giờ. “Những lời đó dù chỉ là nói ra khỏi miệng thôi trẫm cũng thấy thẹn.”
Tôi đưa tay vuốt ve chỗ đau bỏng rát trên mặt,
rơm rớm nước mắt, ngẩng đầu nói: “Thần thiếp tin rằng trên đời này không có chuyện gì mà không thể nói ra, cho nên Hoàng thượng có gì cứ nói,
thần thiếp xin rửa tai lắng nghe.”
Huyền Lăng hơi nheo mắt lại, từ trong mắt chiếu ra những tia băng giá tột cùng. “Hôm qua ở Ngự uyển,
nàng và Huyền Thanh đã làm những gì?”
Tôi bất giác thầm chấn động, vội vàng giữ lòng bình tĩnh, hờ hững nói: “Lúc đó là thanh thiên bạch
nhật, trong Ngự uyển lại có nhiều người qua lại, Hoàng thượng cho rằng
thần thiếp và lục Vương gia có thể làm gì được đây? Thần thiếp chẳng qua chỉ tình cờ gặp lục Vương gia, hai bên chào hỏi nhau đôi câu, y rất quý Tuyết Phách, bèn bế con bé một lát.” Tôi suy nghĩ một chút rồi lại nói
tiếp: “Thân vương bế Công chúa hoặc Hoàng tử tuy rằng không hợp quy củ,
nhưng lục Vương gia vừa bụi bặm dặm trường về đây, y muốn bế Phách Tuyết thần thiếp làm sao nỡ lòng ngăn cản.” Tôi bất giác thầm chua xót trong
lòng. “Dù gì Phách Tuyết cũng là điệt nữ của lục Vương gia, thần thiếp
không thể không để tâm tới tình thúc điệt của bọn họ được.”
Y lặng im một lát rồi đưa tay nâng cằm tôi lên. “Tình thúc điệt? Chỉ dựa vào
đó mà có thể khiến nàng và y nửa buồn nửa vui nói chuyện với nhau suốt
một hồi lâu ư? Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng trẫm không thể nhìn ra
chút gì? Năm xưa Thái hậu và...” Y bừng bừng giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được không nói ra những lời phía sau.
Tôi thầm chấn động, rốt cuộc đã hiểu ra y cứ canh cánh trong lòng như thế là vì duyên cớ
gì... Chuyện giữa Nhiếp chính vương và Thái hậu năm xưa, Huyền Lăng
không phải là không biết. Tôi lặng lẽ nhìn y một lát rồi bình tĩnh nói:
“Thần thiếp nửa buồn nửa vui như thế là vì Ngọc Ẩn, muội ấy không có phu quân ngày ngày ở bên như thần thiếp, lúc nào cũng ngóng lục Vương gia
trở về để được đoàn tụ, thần thiếp quan tâm tới muội ấy một chút cũng là lẽ thường thôi.”
Y cười khẩy một tiếng, bàn tay đang bóp cằm tôi
bất giác dùng sức mạnh hơn. “Rốt cuộc là nàng hay là Ngọc Ẩn mong Huyền
Thanh quay về, điều này tự nàng biết rõ!”
Nơi cằm truyền tới cảm
giác rấm rứt đau, tôi nhìn y chăm chú. “Nói thực lòng, thần thiếp không
hề hy vọng lục Vương gia quay về, bởi vì lục Vương gia vừa về cung,
Hoàng thượng liền trở nên mừng giận vô thường, nghi ngờ vợ con, toàn hậu cung đều chẳng được yên ổn.” Tôi dứt khoát nói thẳng. “Hoàng thượng
từng vì một câu khuyên nhủ của Hủ Quý tần mà ghẻ lạnh nàng ta, bây giờ
lại vì một cuộc trò chuyện bình thường với lục Vương gia mà nghi ngờ
thần thiếp, nếu Hoàng thượng có chứng cứ xác thực thì cứ phế truất thần
thiếp đi, thần thiếp quyết chẳng dám oán trách nửa lời!”
“Chứng cứ xác thực?” Y buông bàn tay đang giữ cằm tôi ra. “Năm xưa y từng bất
chấp tất cả dẫn quân đi cứu nàng về từ trong tay Ma Cách, nàng thật sự
không cảm động chút nào ư?”
Tôi làm bộ ngẩn ngơ và kinh ngạc nhìn
thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của y, run giọng nói: “Không phải là Hoàng
thượng phái lục Vương gia tới cứu thần thiếp về ư?”
Huyền Lăng hơi sững người, ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại, vẻ lạnh lùng băng giá
nơi đáy mắt dần tan bớt. “Đương nhiên, là trẫm đã ra lệnh cho y.”
Tôi khẽ “ồ” lên một tiếng, ngạc nhiên nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng phái Lý
Trường đi, lẽ nào thần thiếp cũng phải cảm động vì Lý Trường ư? Rõ ràng
là không phải thế rồi!” Rồi tôi lại làm bộ làm tịch. “Huống chi thần
thiếp đến bây giờ vẫn còn rất oán hận lục Vương gia, sao khi đó y lại để Ngọc Diêu đi theo đại quân chứ? Nếu không vì thế, Ngọc Diêu đã chẳng
trở thành đại phi của Ma Cách, còn thần thiếp thì đã mấy năm rồi vẫn
chẳng được gặp lại muội muội ruột thịt lấy một lần.”
Sau một
thoáng trầm lặng, chợt nghe có tiếng gió rì rào nổi lên làm những chiếc
lá sen dày đặc bên ngoài cửa sổ đung đưa không ngớt. Sắc mặt dần trở nên ôn hòa, y đưa tay tới vuốt ve chỗ bị đánh đến sưng vù trên má tôi, hỏi: “Có đau không?”
Tôi bất giác đỏ hoe hai mắt, chỉ tay vào ngực mình. “Chỗ này đau.”
Y đưa tay nắm lấy bờ vai tôi, đang định cất tiếng an ủi, chợt lại lạnh
lùng nói: “Nàng đã oán trách y thì cớ gì còn nói chuyện với y lâu như
vậy?”
Tôi cúi xuống, bật khóc rấm rứt. “Năm xưa, thần thiếp bị Hoa Phi gây khó dễ rất nhiều, thế nhưng vì Hoàng thượng nên thần thiếp có
thể nhẫn nhịn. Nay lục Vương gia dù tệ đến mấy thì cũng là muội phu của
thần thiếp, là huynh đệ ruột thịt của Hoàng thượng, thần thiếp sao có
thể không nể mặt một chút chứ!”
Y hơi sững ra, sắc mặt lại trở nên ôn hòa hơn một chút, đứng dậy đi tới chỗ chiếc hũ lớn cạnh giường lấy
ra mấy miếng băng vụn rồi nhẹ nhàng áp lên má tôi. Cái lạnh từ mấy miếng băng vụn đó nhanh chóng ngấm vào trong da thịt khiến tôi không kìm được rùng mình một cái, lông tóc toàn thân đều như dựng đứng cả lên.
Động tác của Huyền Lăng hết sức nhẹ nhàng, dòng nước lạnh giá tan ra từ mấy
miếng băng kia chậm rãi chảy xuống cổ tôi, lại chảy xuống tiếp nữa, ngay đến giọng nói của y cũng vì thế mà trở nên có chút mơ hồ: “Trẫm không
thể không kiêng dè lão lục, bởi phụ hoàng khi xưa vốn thương yêu y nhất
và mấy lần muốn lập y làm thái tử. Nếu không vì quần thần phản đối,
người ngồi trên ngự tọa giữa chốn triều đường hôm nay đã chẳng phải là
trẫm rồi. Huống chi bất kể là về thi thư hay võ nghệ, y đều được phụ
hoàng tận tâm dạy dỗ, không có môn nào mà không hơn trẫm cả, bây giờ lại nắm binh quyền trong tay nữa. Lỡ như y nảy sinh ý đồ phản trắc như Nhữ
Nam Vương ngày trước... Trẫm không thể không đề phòng được!”
Lòng
tôi bất giác thầm giá lạnh, lạnh tới nỗi sinh ra những tia đau đớn tột
cùng. “Hoàng thượng, lục Vương gia sẽ không làm vậy đâu!”
Y đột
ngột vứt mấy miếng băng trong tay qua một bên làm phát ra những tiếng
lộc cộc, còn lưu lại trên mặt đất một vệt nước dài. Khuôn mặt y trầm hẳn xuống, quát bảo: “Nàng không phải y thì làm sao biết được trong lòng y
nghĩ gì, chẳng lẽ y có tâm tư thế nào đều nói với nàng hết hay sao? Đúng như suy nghĩ của trẫm mà, y nhất định đã ôm lòng nhòm ngó nàng từ lâu
rồi!”
Tôi vội vàng quỳ xuống. “Thần thiếp không dám! Thần thiếp
chỉ thấy là lục Vương gia xưa nay vẫn luôn rất tôn kính Hoàng thượng...”
“Dù tôn kính đến mấy thì sau khi nắm binh quyền trong tay cũng sẽ có dị
tâm, huống chi phụ hoàng vốn muốn lập y làm thái tử, khó ai có thể đảm
bảo rằng y bây giờ không ôm lòng nhòm ngó ngôi báu!” Sắc mặt Huyền Lăng
sáng tối bất định, trong mắt thoáng qua những tia hồ nghi, cuối cùng y
cất giọng lạnh lùng: “Huống chi trong hoàng tộc vốn chẳng có tình thủ
túc, chỉ có nghĩa quân thần. Có một câu này không dễ nghe nhưng chính là sự thật, quân muốn thần chết thần không thể không chết!”
Tôi
giống như bị người ta giội một chậu nước băng xuống đầu, cái lạnh thấu
xương nhanh chóng lan từ đỉnh đầu ra khắp toàn thân làm tôi tê dại,
không thể động đậy, chỉ cảm thấy như có vô số mũi kim sắc bén và lạnh
giá đang đâm vào đầu mình, mang tới cảm giác đau đớn tột độ. Tôi hét lên theo bản năng: “Hoàng thượng! Lục Vương gia là huynh đệ ruột thịt của
người cơ mà...”
“Ngày đó, khi trẫm quyết định cùng mẫu hậu tranh
đoạt ngôi báu thì đã quên rằng y là huynh đệ ruột thịt của trẫm rồi,
những năm nay trẫm cũng đã hậu đãi y hết mức, căn bản không thiếu nợ gì y cả.” Y hơi dừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng chứa đầy sát cơ: “Hôm
qua khi trò chuyện với trẫm, y lại nhắc tới việc trong quân, mỗi kiến
giải đều sâu sắc vô cùng. Người này nếu như dùng tốt thì còn đỡ, nhưng
chỉ cần sơ sảy một chút thôi là sẽ trở thành mối nguy lớn, trẫm quyết
không thể giữ y lại được!”
Tôi cố gắng khuyên thêm: “Hoàng thượng, xin hãy suy nghĩ kĩ càng, lục Vương gia thân mang quân công lại không
phạm phải lỗi lầm gì, nếu trừ bỏ chỉ e sẽ gây ảnh hưởng không hay...”
“Thục phi, nàng xưa nay làm việc chưa từng khiến trẫm phải thất vọng bao
giờ.” Huyền Lăng chậm rãi đứng dậy, đem đặt một gói giấy lên bàn. “Việc
lần này trẫm giao cho nàng làm, chỉ được thành công không được thất
bại.” Y đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tôi. “Nàng hãy dùng hành động của mình để nói với trẫm là nàng không có tư tình gì với y. Bất kể thế
nào trẫm cũng phải trừ bỏ lão lục, chẳng qua vì muốn cho nàng một cơ hội nên mới giao việc này cho nàng.”
Đôi bờ môi tôi run rẩy, chỉ biết ra sức lắc đầu theo bản năng, căn bản không dám nhận lấy gói thuốc độc kia.
Giọng nói của y trở nên dữ dằn và tàn độc: “Tất thảy mọi việc trẫm đều đã an
bài ổn thỏa rồi. Lúc này y đang ở Đồng Hoa đài chờ trẫm tới cùng y đi dự tiệc, nàng hãy thay trẫm qua đó đi. Trẫm chờ tin tốt của nàng.”
Tôi nói: “Hoàng thượng, vậy xin hãy để thần thiếp đi thay xiêm y đã.”
“Khỏi cần thay y phục nữa.” Y đưa tay giúp tôi chỉnh lại chiếc bộ dao cài
trên búi tóc, cất giọng hững hờ. “Hoàn Hoàn của trẫm bao giờ cũng đẹp
như thế cả. Nếu trẫm là lão lục thì ắt sẽ cam tâm tình nguyện uống chén
rượu độc mà nàng tự tay đưa tới. Mau đi đi!”
Tôi đờ đẫn toàn thân, để mặc cho y đỡ dậy, lại để cho Tiểu Hạ Tử dìu mình đi thẳng tới Đồng
Hoa đài. Giọng nói lạnh tựa băng sương của Huyền Lăng vang lên sau lưng
tôi: “Sau khi việc thành, Hàm Nhi sẽ trở thành thái tử của Đại Chu,
tuyệt đối không có chút dị nghị nào, bởi vì nó có một vị mẫu phi vừa
giỏi giang lại vừa được trẫm tín nhiệm.”
Trong khoảnh khắc ngoảnh
đầu nhìn lại, tôi thấy giữa làn ánh sáng lờ mờ, đôi mắt y sâu thẳm tựa
như hố đen không đáy, trống rỗng khó lường, từ bên trong còn như có một
lưỡi kiếm sắc bén màu tím sậm phóng ra, cứ thế lao thẳng về phía Đồng
Hoa đài.
Phía trước chẳng còn đường, nhưng lùi về phía sau tôi cũng chỉ còn một con đường chết.
Tà váy dài màu đỏ nhè nhẹ lướt đi trên nền đá cẩm thạch, vì trong điện bày tiệc nên nền đá bên ngoài của Đồng Hoa đài mới được rửa sạch kĩ càng,
trở nên bóng loáng tới mức có thể dùng làm gương soi. Tiểu Hạ Tử lẳng
lặng dẫn tôi đi vào phòng trong, Huyền Thanh vừa thấy có động tĩnh liền
nghiêm túc đứng dậy, chuẩn bị khom người hành lễ.
“Là ta.” Cách
nhau một bức rèm ngọc bích, tôi cố gắng dùng đầu lưỡi kìm nén cho giọng
mình khỏi run, ôn tồn nói: “Vương gia không cần khách sáo.”
Tiểu
Hạ Tử bước lên phía trước, cung kính vén rèm lên giúp tôi, dưới ánh ngọc xanh biếc chỉ thấy y hôm nay vận một chiếc áo dài màu đồng, mái tóc
được dùng mũ vàng búi lại gọn ghẽ. Trong khoảnh khắc chúng tôi bốn mắt
nhìn nhau, từ ngoài cửa sổ, một làn gió nhè nhẹ thổi vào phòng, dưới ánh hoàng hôn mờ tối, khung cảnh nơi đây chẳng khác nào một giấc mộng êm
đềm tột bậc.
Tôi bất giác sững người trong khoảnh khắc, Đồng Hoa
đài vẫn rợp bóng cây như ngày nào, khắp nơi vi vu gió thổi, nơi góc
tường, những bông tịch nhan nở rộ hệt như một mảng tuyết trắng. Thời
gian tựa hồ chảy ngược, trôi về những tháng năm tôi mới vào cung, khi đó là dịp cuối tháng Bảy, tôi đã gặp y lần đầu ở chính Đồng Hoa đài này.
Ngày tháng trong Tử Áo Thành thật giống như một cuộn chỉ, càng kéo lại càng
dài đằng đẵng, trong những khoảnh khắc cô đơn, tôi thường xuyên nhớ về
quãng thời gian trên đỉnh Lăng Vân, nhớ về người thương mà mình đã lâu
rồi không gặp. Sau muôn vàn nỗi nhớ nhung khôn tả, lúc này đây, tôi lại
chỉ mong rằng mình vĩnh viễn không phải gặp y, không phải mặt đối mặt
với y thế này, được vậy thì tốt biết bao.
Tiểu Hạ Tử khom người
cười trừ, nói: “Hoàng thượng hôm nay ngủ trưa không được ngon lắm, bây
giờ vẫn còn rất mệt, do đó mới kêu nương nương tới đây uống với Vương
gia vài chén trước. Đợi lát nữa Hoàng thượng thay y phục xong rồi sẽ
tới.”
Huyền Thanh hơi nhướng mày, hỏi: “Hoàng thượng không được khỏe ư?”
Tiểu Hạ Tử đảo mắt một cái, lập tức cười tươi. “Hoàng thượng long thể an
khang, chỉ là hiện giờ trời nóng nên ham ngủ, hồi chiều lại có Xuân Tần
tiểu chủ ghé tới mà thôi.”
Đã tới nước này rồi thì Huyền Thanh tất nhiên không tiện hỏi gì thêm. Tiểu Hạ Tử đặt chiếc khay mã não trong
tay xuống, giữa khay có một bình rượu làm bằng ngọc trắng hòa điền chạm
trổ hình hoa sen, rượu trong bình đỏ tươi trong vắt, còn tỏa hương thơm
ngọt ngào làm lòng người đắm say. Nắp bình rượu được ghép lại từ hai
miếng ngọc hòa điền riêng rẽ, không có một khe hở nào, thoạt nhìn ai
cũng nghĩ đó chỉ là một miếng ngọc hoàn chỉnh chứ chẳng phải hai.
Y khẽ cười điềm đạm. “Làm phiền Thục phi rồi.”
Tôi bất giác thầm chua xót, quãng đường từ Thủy Lục Nam Huân điện tới Đồng
Hoa đài chẳng qua chỉ phải đi mất chừng một tuần trà, thế nhưng tôi lại
cảm thấy như đã đi hết nửa cuộc đời vậy, đôi chân trở nên mềm nhũn,
thiếu chút nữa thì không đứng vững nổi.
Tiểu Hạ Tử đặt bình rượu
tới bên tay tôi, cười tươi rạng rỡ, nói: “Phiền Thục phi nương nương ở
lại đây với Vương gia một lát, nô tài đi mời Hoàng thượng đây.”
Bình rượu lạnh băng ở gần quá làm tay tôi như đông cứng lại, việc đã tới nước này rồi, tôi còn có thể làm gì được nữa đây?
Tôi dằn lòng mỉm cười, nói: “Hiếm có khi nào được ngồi uống rượu với Vương gia thế này.”
Bốn phía xung quanh đã chẳng còn ai, chỉ có tôi và y ngồi bên nhau trong
tĩnh lặng. Giọng y vang lên nghe thanh tân như cây lá dịp đầu hè: “Nàng
vẫn thích mặc đồ màu đỏ như xưa.” Ký ức chợt lại ùa về, trong lần gặp gỡ tình cờ nơi Đồng Hoa đài năm xưa, tôi cũng mặc một bộ áo váy màu đỏ hệt như lúc này. Chuyện trên đời cớ gì lại trùng hợp tới nhường này?
Tôi đưa mắt nhìn những bông tịch nhan trắng muốt chẳng chút hương thơm bên
ngoài cửa sổ, bất giác thở dài. “Đồng Hoa đài đã nhiều năm lạnh lẽo,
nhưng những bông tịch nhan này vẫn cứ tàn rồi lại nở, chẳng hề đổi
khác.”
“Thục phi có còn nhớ lời ta từng nói khi xưa không? Tịch
nhan là loài hoa chỉ nở một đêm thôi, cũng giống như những cuộc tình
không thể để lộ ra ngoài và không được người đời tiếp nhận vậy. Nhưng có một số cuộc tình dù trái lẽ luân thường đến mấy thì ở trong lòng người
ta vẫn luôn tươi tốt sum suê, vĩnh viễn chẳng bao giờ héo úa.”
Tôi khẽ thở dài. “Liệu có khi nào người ta cảm thấy những bông tịch nhan
kia chướng mắt mà nhổ sạch chúng đi, không lưu lại một chút gì không?”
“Có lẽ là có.” Y cất giọng ôn tồn, thế nhưng bên trong lại toát ra một vẻ
kiên định khó mà dùng lời để miêu tả. “Nhưng người ta chỉ có thể nhổ bỏ
những bông tịch nhan bên ngoài kia thôi, còn những bông tịch nhan nở
trong lòng thì vĩnh viễn không bao giờ nhổ được.”
Tôi đưa tay ấn
vào chiếc nút bên phải nắp bình rượu, một dòng rượu đỏ tươi liền chậm
rãi chảy ra, rồi tôi đưa tới trước mặt y một chén rượu đầy. “Những năm
nay ở chốn biên quan, Vương gia đã phải chịu khổ nhiều rồi.”
Y nở
một nụ cười trong vắt như ánh trăng đêm rằm. “Thục phi chắc đã từng nghe đôi câu thơ này, chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu[35]. Chỉ cần nghĩ đến việc ánh trăng ngoài xa ngàn dặm cũng đang chiếu xuống người thương của mình, ta dù vất vả hơn nữa thì cũng có sao?” Hơi dừng
một chút, y lại nói tiếp: “Trước khi vào cung, ta từng tới đỉnh Lăng Vân một chuyến, non nước cỏ cây ở đó vẫn hệt như xưa.”
[35] Trích Thủy điệu ca đầu - Bính thìn Trung thu của Tô Đông Pha. Dịch thơ:
Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên
lý cộng thiền quyên - ND.
Tôi khẽ mỉm cười. “Đáng tiếc, kiếp này ta đã chẳng còn cơ hội quay về nơi đó nữa rồi.”
Y nhìn tôi chăm chú. “Nàng cũng muốn quay về đó ư?”
“Vương gia tin không? Ta từng vô số lần nằm mơ mình được về đó, dường như tất
thảy vẫn giống năm xưa, không hề thay đổi. Có điều khi tỉnh mộng, thấy
mình đang ở giữa thâm cung, ta hiểu rằng giấc mộng ấy không thể nào trở
thành hiện thực.”
“Sau khi nàng về cung, cứ mỗi lần tới nơi ở cũ
của nàng, ta lại muốn ở lại đó mãi không về. Quãng thời gian tươi đẹp
nhất trong cuộc đời này của ta chính là ở trên đỉnh Lăng Vân.”
Tự
nơi đáy lòng trào lên cảm giác ấm áp và đau khổ đan xen, lúc này tôi
thực chẳng biết phải nói gì, bèn ngẩn ngơ dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đang dịp đầu hạ, mấy gốc ngô đồng cạnh Đồng Hoa đài lại càng xanh biêng
biếc, khung cảnh đầy vẻ tịch mịch. Hoa ngô đồng phần lớn đã úa tàn, chỉ
còn lại lác đác vài bông còn đậu trên cành cây, nhưng cũng ngợp một nét
tiêu điều ủ dột. Trời dần về đêm, tất thảy mọi thứ không ngừng bị màn
đêm nuốt chửng, khắp nơi trong hành cung bắt đầu thắp đèn, trông hệt như những vì sao lặng lẽ mọc lên từ nơi chân trời vậy, thoạt nhìn tưởng ở
gần nhưng lại hết sức xa xôi.
Đó là ánh đèn của chốn nhân gian, còn tôi giờ lại đang dạo bước nơi địa ngục.
Qua ô cửa sổ khép hờ có thể nhìn thấy vầng trăng vừa mọc đang chiếu xuống
những tia sáng dịu êm, thế nhưng trăng ngày Mười bảy đã dần trở nên tàn
khuyết chứ chẳng còn được tròn đầy nữa.
“Nàng còn nhớ tấm thiếp hợp hôn đó không?”
Lòng tôi bỗng như mềm lại, cơ hồ không kìm nén được những giọt lệ bên khóe
mắt, đành lén dùng khăn tay lau đi, kế đó gượng cười, nói: “Nhớ.”
Y khẽ mỉm cười. “Chúng ta mới chỉ có thiếp hợp hôn thôi, hãy còn chưa uống rượu giao bôi đâu đấy.”
Toàn thân tôi chấn động, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn tột cùng, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.
Giấc mộng ấy đến bây giờ còn chưa thực hiện được, vậy hôm nay hãy để tôi
hoàn toàn buông thả một lần đi. Ngón tay trong tay áo ấn nhẹ vào chiếc
nút bên trái nắp bình rượu, một dòng rượu đỏ tươi tức thì chảy ra từ nơi miệng bình. Tôi đưa khăn tay lên lau khô nước mắt, cười tươi rạng rỡ
hệt như một bông hoa lê vừa hé nở. “Được, vậy hôm nay chúng ta uống rượu giao bôi.”
Thân thể y hơi run lên, giống hệt như mặt hồ lăn tăn
gợn sóng, giọng nói thì trong veo ấm áp: “Gió đêm lớn quá, nàng đi đóng
cửa sổ lại đi.”
Giọng nói ấy mới thật thân thiết và quen thuộc
biết nhường nào, hệt như những ngày xưa vậy, làm tôi cảm thấy vừa ấm áp
lại vừa chua xót. Chờ khi tôi đóng cửa sổ xong, y nhẹ nhàng nói tiếp:
“Nàng hãy nhìn kĩ hoa văn trên cửa sổ xem đi, có phải là rất hợp cảnh
không?”
Hoa văn trên cửa sổ được điêu khắc cực kỳ tinh tế và phức
tạp, tất thảy đều là hình hoa hợp hoan trên nền màu đỏ, phần nhụy hoa
còn được sơn màu vàng tươi bắt mắt, cho dù đã trải qua rất nhiều năm
tháng mà màu sắc vẫn chẳng hề phai nhạt, quả thực rất giống với hai thứ
màu thường được dùng trong hôn lễ. Y lại nói tiếp: “Mẫu phi của ta thích hoa hợp hoan, do đó khi cho xây dựng Đồng Hoa đài, phụ hoàng mới sai
người điêu khắc hình hoa hợp hoan lên cửa sổ. Hợp hoan, ấy là một cái
tên vừa trường cửu mà lại vừa dịu dàng.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Ở Lũ Nguyệt Khai Vân quán của huynh trước đây không phải cũng trồng toàn hoa hợp hoan đó ư?”
Y khẽ gật đầu, thần sắc vừa mơ màng vừa ảm đạm, thế nhưng thấp thoáng bên trong đó còn có một tia rạng rỡ. “Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Đồng Hoa đài,
mãi sau khi Chiêu Hiến Thái hậu qua đời mới quay về sống trong Tử Áo
Thành, do đó suốt một thời gian dài chỉ thấy cảnh ái ân vui vẻ giữa phụ
hoàng và mẫu phi mà thôi.”
“Muội cũng rất ngưỡng mộ tình ý mà tiên đế dành cho Thư Quý thái phi.”
Cặp mắt màu hổ phách của y dường như bị một làn sương mỏng manh bao phủ.
“Phụ hoàng dù chung tình với mẫu phi tới mấy thì cũng không thể chỉ có
một mình bà. Đáng tiếc, ta cũng chẳng hơn gì ông cả. Ta có lỗi với Tĩnh
Nhàn, có lỗi với Ngọc Ẩn, lại càng có lỗi với nàng.”
Nỗi đau xót
trong lòng ép tôi phải buông bỏ sự dè dặt, vội vàng đưa mấy ngón tay
lạnh băng tới đặt lên bờ môi y. “Huynh đừng nói những lời như thế. Muội
hiểu cả mà.”
Y ra sức lắc đầu. “Không phải thế. Tĩnh Nhàn kỳ thực
rất thông minh, nàng ấy phát hiện ra sự khác thường giữa ta và Ngọc Ẩn,
tuy rất muốn hỏi ta nhưng từ đầu chí cuối lại chẳng nói gì, chỉ âm thầm
mô phỏng cách nói năng, ăn mặc của nàng. Nàng ấy vẫn luôn cố gắng lấy
lòng ta, rồi cuối cùng liền cầu xin ta, cầu xin ta cho nàng ấy một đứa
bé.”
Tôi cố gắng nín thở, khẽ nói: “Nếu Ngọc Ẩn mô phỏng muội thì ắt là sẽ giống hơn nàng ta nhiều.”
Y khẽ gật đầu, lộ vẻ vô cùng áy náy. “Ngọc Ẩn, nàng ấy vừa kiêu ngạo vừa
mâu thuẫn. Nàng ấy rất hy vọng mình vì giống nàng mà nhận được sự thương yêu của ta, nhưng lại rất sợ phải giống nàng, trở thành cái bóng của
nàng, vì như thế, thứ mà nàng ấy có sẽ chỉ là sự thương hại của ta mà
thôi.”