Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 9: Khói vương nắng ấm ngọc lam điền (hạ)




Minh uyển còn được gọi là Ngự uyển, nằm cách Tử Áo Thành hai mươi dặm, ở ngay đối diện với đỉnh Lăng Vân nơi ngoại thành. Năm Bảo Bình thứ nhất, Thái Tông sai mấy vạn binh sĩ xây dựng Minh uyển, nuôi các loài muông thú bên trong, mỗi dịp xuân thu, hoàng đế lại dẫn theo các vị tông thân tới săn bắn. Trong Minh uyển còn có vô số đình đài lầu các, đầm hồ giả sơn, hai bên trồng đầy tùng bách, chính giữa thì là các vườn hoa quả như vườn lựu, vườn anh đào, còn có cả vườn nho được mang giống về từ Tây Vực và một vườn trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo ở phương Nam như giềng, vải, cau, trám... Giữa hồ thì có những con thuyền rồng lớn, thường xuyên có cung nữ chèo thuyền ra giữa hồ, kéo cao lọng phượng, giương cờ phấp phới, sau đó gảy đàn ca hát, khiến người ta nghe mà bất giác đắm say. Ngoài ra còn có những nơi như Tẩu Cẩu quán, Tẩu Mã quán, Ngư Điểu quán, Quan Tượng quán, Bạch Lộc quán và Sư Hổ viên, thực là nhiều không kể xiết, đâu đâu cũng là cảnh đẹp.

Ngoài tôi và Ngọc Nhiêu, Huyền Lăng lần này còn dẫn theo Hồ Uẩn Dung, Chu Bội và Diệp Lan Y, mấy vị Vương gia cũng đi theo cùng. Khi đoàn người rầm rộ kéo đến Minh uyển thì đã là gần trưa, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó liền kéo nhau tới Quan Võ đài xem cưỡi ngựa, bắn cung.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, những làn gió thổi về phía Quan Võ đài ấm lạnh đan xen, chiếc áo lụa mỏng trên người lất phất tung bay khẽ cọ vào da thịt làm tôi có cảm giác như được một bàn tay non nớt, mềm mại của trẻ con mơn trớn. Trên Quan Võ đài, Huyền Lăng và tôi ngồi sánh vai nhau, Diệp Lan Y và Hồ Uẩn Dung chia ra ngồi hai bên bên cạnh, Chu Bội và Ngọc Nhiêu thì ngồi cách xa hơn một chút, lặng lẽ nhìn các vị Vương gia lần lượt bước tới.

Diệp Lan Y tự tìm niềm vui riêng cho mình, xòe bàn tay trắng nõn ra, lát sau, một con chim tước đã sà xuống lòng bàn tay nàng ta. Mẫn Phi vốn xuất thân từ gia đình quý tộc, chẳng lạ gì Minh uyển, sau khi ngó quanh một chút liền quay qua mỉm cười, nói với Diệp Lan Y: “Tiểu nghi ngày trước từng huấn luyện thú ở đây, nhất định là mười phần quen thuộc Minh uyển, không ngờ ngay đến côn trùng, chim thú cũng đều gần gũi với Tiểu nghi như thế.”

Diệp Lan Y khẽ cười hờ hững. “Đúng thế, ta ở nơi này chỉ thấy các loài muông thú, thỉnh thoảng có người lui tới thì đều là hạng xiêm y lòe loẹt, đôi lúc mắt mờ còn ngỡ rằng trong Ngự uyển vừa mới nuôi thêm loài trân cầm dị thú nào ấy chứ.” Nói xong liền chẳng để ý tới Mẫn Phi đang hơi cau mày, tiếp tục chơi đùa với chú chim tước trên tay.

Ba vị Vương gia chia ra ngồi ở hai bên, cách khá xa ghế của các phi tần. Kỳ Sơn Vương Huyền Tuân là huynh trưởng, ngồi riêng một bàn, bên cạnh có mấy mỹ nhân xinh đẹp, náo nhiệt vô cùng. Huyền Lăng bất giác cười, nói: “Đại ca đúng là có diễm phúc, người khác dù có ước ao thèm muốn thì cũng chẳng thể nào học theo được.”

Huyền Tuân vừa nhấp một ngụm rượu nho mà mỹ nhân bên cạnh đưa tới bên miệng vừa chỉ tay vào một nữ tử khác, nói: “Hoàng thượng nói đùa rồi, bọn họ làm sao xứng với hai vị nương nương Thục phi và Mẫn Phi đây. Cứ như thần thấy chỉ riêng cô nương áo xanh bên cạnh hai vị nương nương đã hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần rồi.”

Huyền Lăng đưa mắt nhìn Hoán Bích, cười nói: “Đó là thị nữ hầu cận của Thục phi, có phải đại ca đã nhìn trúng muốn cưới về làm thị thiếp không?”

Tôi nói bằng giọng giận dỗi: “Hoàng thượng.”

Huyền Lăng cười vang vui vẻ. “Được rồi, được rồi, Thục phi không vừa ý rồi kìa, vả lại thị cũng đã có ý trung nhân. Ngày mai có một số cung nữ đến tuổi được đưa ra khỏi cung, đại ca nếu thích ai thì cứ việc chọn mang về.”

Huyền Tuân cười rộ, nói: “Thần phải nói thực một câu thế này, cung nữ trong Tử Áo Thành dù có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là hạng mỹ nhân gỗ đá mà thôi, đều đã bị quy củ làm cho gò bó quá mức rồi, làm sao so được với thị nữ trong Minh uyển, nhìn từ xa thôi cũng đã thấy tha thướt, phong lưu. Nếu không phải thế thì sao Hoàng thượng lại thích Diệp Tiểu nghi chứ!”

Huyền Tuân là con trưởng của tiên đế, hoàng tử của tiên đế đến bây giờ còn lại bốn người, mà y trước giờ vẫn luôn chẳng để tâm tới chính sự, mỗi ngày chẳng qua chỉ lên triều cho đủ mặt, khi rảnh rỗi thì chỉ ham rượu ngon gái đẹp, đua ngựa chọi gà, do đó rất được Huyền Lăng ân sủng, thậm chí là đã đến mức dung túng. Bình thường thân vương của triều Đại Chu có một chính phi, hai trắc phi, bốn thứ phi, còn về cơ thiếp thì không có giới hạn, thế mà đến giờ Huyền Lăng đã ban cho y mười mấy tú nữ đã thông qua kỳ tuyển tú được chọn vào cung để làm thứ phi rồi.

Lúc này trong Minh uyển, ánh dương rạng rỡ, gió thổi vi vu, ngồi trên Quan Võ đài nhìn ra xa có thể thấy cỏ xanh bát ngát, liễu rủ um tùm, cành lá rậm rạp chạm gần tới đất, xa thêm chút nữa thì có những cây lựu đang nở hoa đỏ rực, yến lượn oanh bay, thực là đẹp mắt vô cùng.

Huyền Lăng đưa mắt nhìn những cành liễu um tùm, chắp tay sau lưng cười, nói: “Đoan Ngọ đã qua, vừa hay tới lúc bắn liễu rồi.”

Bắn liễu ở đây là chỉ việc chọn lấy một nhành liễu cành lá rậm rạp trên cây liễu, những người tham gia bắn xếp thứ tự dựa theo tuổi tác hoặc thân phận, mỗi người tự buộc tín vật của mình lên cành liễu làm ký hiệu, sau đó đứng cách xa cành liễu đó chừng trăm bước chân, sau khi dùng tên bắn đứt cành liễu nhất định phải lập tức phi ngựa tới dưới gốc liễu đón lấy cành liễu gãy vào tay, không đón được hoặc không bắn trúng mục tiêu thì bị tính là thua cuộc. Cành liễu vốn mỏng manh, mềm mại, muốn bắn trúng ở khoảng cách trăm bước chân chẳng dễ dàng gì, đã thế sau khi bắn gãy còn phải đón lấy, lại không được phép làm rơi tín vật, do đó tuy bề ngoài là so tài bắn tên nhưng thực chất là tỷ thí về lực đạo và sự khéo léo khi cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí là cả về năng lực điều khiển ngựa, nếu không tinh thông tất thảy thì khó mà giành phần thắng.

Huyền Lăng cười, nói: “Huynh đệ chúng ta hôm nay tất nhiên đều phải tỷ thí với nhau một phen rồi.” Dứt lời bèn sai Lý Trường đi dắt ngựa của mọi người tới, sắp thành một hàng ở dưới đài. Huyền Lăng có thân phận tôn quý nhất, trên người mặc một bộ đồ bó sát màu đỏ sậm, trên hai tay và trước ngực đều có hoa văn hình rồng thêu bằng chỉ vàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ trông có vẻ bắt mắt nhất. Kế đến là Huyền Tuân mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, bên trên thêu hoa văn hình con ly; tiếp nữa là Huyền Thanh mặc đồ màu trắng, bên trên không có hoa văn; cuối cùng là Huyền Phần vận đồ màu xanh phỉ thúy thêu hoa văn gợn sóng, trông cũng khá anh tuấn, bất phàm.

Tôi ngoảnh đầu đi, cố đè nén tâm trạng xao xuyến không cho phép mình nhìn về phía Thanh, cầm chén rượu Lê Hoa Bạch lên uống một hơi cạn sạch, nhưng lại chỉ thấy có một dòng dịch thể mát rượi chảy qua cổ họng, căn bản chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Hoán Bích đưa mắt nhìn qua, dường như đã trở nên ngơ ngẩn, căn bản không thể dời ánh mắt đi chỗ khác.

Mẫn Phi cười lên một tiếng giòn tan, bàn tay thon dài, trắng nõn cầm một cây quạt tròn vẽ hình hoa mẫu đơn nhẹ nhàng phe phẩy, nói: “Hoàng thượng và ba vị Vương gia đứng chung một chỗ với nhau, quả là ai ai cũng giống như cây ngọc đón gió, chẳng trách Hoán Bích ngươi lại nhìn đến ngây ra như vậy.”

Hoán Bích đỏ mặt tía tai, cúi đầu rót thêm chút rượu cho tôi, lúng túng nói: “Nô tỳ chỉ đợi xem bắn liễu đấy thôi.”

Chu Bội cũng cười, nói: “Bích cô nương hiếm hoi lắm mới có một lần ngẩn ngơ như vậy, Mẫn Phi nương nương chớ nên trêu chọc người ta nữa.”

Mẫn Phi mỉm cười, phất nhẹ chiếc khăn tay, trỏ lên trời, nói: “Bản cung đâu có trêu chọc gì ai, chẳng qua chỉ cười con chim nhạn ngốc nghếch vừa bay qua trên trời, nhìn thấy dưới này có người sắp bắn liễu thì liền quên cả vỗ cánh.”

Dưới đài chợt vang lên tiếng trống, Mẫn Phi liền thôi không nói đùa nữa. Huyền Lăng cưỡi một con Đại Uyển bảo mã phi lên đầu tiên, lật tay rút ra một mũi tên đuôi vàng lắp lên cây cung sừng tê được sơn màu đỏ, “chíu” một tiếng bắn vút về phía xa, cành liễu có buộc một chiếc khăn màu đỏ lập tức lắc lư dữ dội, khi rơi xuống thì đã lọt vào tay Huyền Lăng. Một mảng cát bụi bốc lên, Huyền Lăng thúc ngựa quay trở về, tất thảy mọi người có mặt đều đồng thời vỗ tay vang dội. Hồ Uẩn Dung lớn tiếng cười vang đầu tiên, vừa vỗ tay vừa nói: “Tài cưỡi ngựa bắn tên của biểu ca chẳng hề thua kém năm xưa, thậm chí còn có phần tiến bộ.”

Chu Bội cũng cười, nói: “Đây mới là lần đầu bọn tần thiếp được thấy Hoàng thượng cưỡi ngựa bắn tên như vậy, thực là chẳng thể so sánh với Mẫn Phi nương nương.”

Huyền Tuân xưa nay vốn chẳng giỏi ngón này, khi phát lực bắn về phía cành liễu có buộc chiếc hà bao ngũ sắc thì đầu mũi tên hơi chệch đi một chút, nhưng cũng bắn trúng được một cành liễu kế bên, do đó không tính là quá mất mặt.

Kế đó là đến lượt Huyền Thanh, y dường như có vẻ hơi say, thân hình cứ lắc lư, lảo đảo. Hoán Bích không kìm được lo lắng nói: “Căn bệnh của Vương gia lần trước tuy đã khỏi rồi nhưng thân thể dù sao cũng chưa khỏe hẳn, lẽ nào hôm nay lại cảm nắng rồi?”

Tôi lặng im không nói, chỉ thấy y kéo căng dây cung, đột ngột buông ra, mũi tên liền bay vút đi, nhưng lại chệch khỏi mục tiêu tới bốn, năm bước chân. Hồ Uẩn Dung hơi ngoảnh đầu qua một bên, để lộ mấy phần khinh miệt. “Trước đây công phu cưỡi ngựa, bắn tên của lục biểu ca không kém chút nào, nhưng những năm nay cứ đắm đuối vào thơ từ âm nhạc, thành ra đã thua cả đại biểu ca rồi.” Không, không phải vậy.

Còn nhớ trong khu nhà nhỏ trên đỉnh Lăng Vân năm nào, không biết có một con chim oanh từ đâu bay đến làm rơi một sợi lông vũ rất đẹp trên ngọn cây đào ngoài sân, tôi thấy thế thì rất thích, nhưng lại nghĩ bụng không thể bảo Thanh trèo lên cây lấy nó xuống cho tôi được, bởi lúc đó cây đào đang nở hoa rực rỡ, cánh hoa đào lại rất nhẹ, chỉ cần có người trèo lên cây là sẽ rụng lả tả ngay. Cuối cùng y cũng nghĩ ra một cách, đó là bôi chút mật ong vào đầu mũi tên rồi đứng ra xa mấy trăm bước chân, chọn một chỗ có thể tránh bắn trúng vào cành đào, mượn sức dính của mật ong để kéo sợi lông vũ đó ra khỏi ngọn cây. Rất nhanh sau đó y đã mang được sợi lông vũ về cho tôi chỉ bằng một mũi tên, thậm chí còn chẳng làm rụng cánh hoa đào nào.

Lòng tôi bất giác trầm xuống, lời dặn phải “ẩn giấu tài năng” của thái phi vẫn còn văng vẳng bên tai, khi nhìn về phía y lần nữa, những giọt nước mắt liền chực trào dâng bất cứ lúc nào.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, một tiếng hú dài đã chợt vang lên, một mũi tên từ trong tay Huyền Phần bay đi vun vút như tia sáng, trúng ngay vào cành liễu có buộc một lọ thuốc hít to bằng ngón tay cái. Y thúc nhẹ hai chân, con tuấn mã đang cưỡi lập tức phi nhanh về phía trước. Bỗng có cơn gió nhẹ nổi lên, cành liễu vừa bị bắn gãy kia hình như rơi nhanh hơn hẳn nhưng Huyền Phần vẫn chẳng hề nôn nóng, lại rút ra một mũi tên nữa bắn đi, làm đà rơi của nó chậm lại. Y giục ngựa chạy thêm một quãng rồi tung mình nhảy lên cao mấy thước, ung dung đón cành liễu gãy vào tay, lọ thuốc hít nhỏ kia vẫn ở nguyên bên trên không hề rơi mất, hơn nữa sợi dây đỏ buộc lọ thuốc đó còn nằm ngay chính giữa cành liễu ngắn ngủn. Mười hai hồi trống đắc thắng lập tức vang lên “tùng tùng” rầm rĩ, Lý Trường mừng rỡ hô vang: “Hoàng thượng và cửu Vương gia đại thắng.”

Diệp Lan Y không kìm được cất tiếng khen: “Cửu Vương gia đúng là thiếu niên anh hùng, cưỡi ngựa bắn tên đều giỏi cả.”

Hồ Uẩn Dung chậm rãi cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, hơi cau đôi mày được dùng Loa tử đại vẽ thành hình núi xa. “Cưỡi ngựa bắn tên đều giỏi thì sao chứ, xuất thân thấp kém bày ra đó, rốt cuộc vẫn chẳng thể làm nên chuyện gì.” Nói xong liền như vô tình như hữu ý liếc qua phía Diệp Lan Y, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Huyền Phần dù vừa giành phần thắng cũng chẳng hề tỏ ra vui mừng. “Chẳng trách tiên đế lại không thích thân mẫu của y, nghe đâu cả hai mẹ con tính cách đều lập dị thế này.”

Kế đó mọi người đều quay trở về chỗ ngồi, Diệp Lan Y chỉ nói một câu “nóng quá” rồi đứng dậy đi thay xiêm y. Thường ngày nàng ta chỉ thích mặc xiêm y màu xanh, bây giờ lại đổi sang mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, bên trên thêu hình hoa hợp hoan bằng chỉ vàng rất mảnh, phía dưới là một chiếc váy lụa thêu hoa văn hình gợn sóng, dáng vẻ lạnh lùng, diễm lệ khi trước thay đổi hoàn toàn, còn toát ra mấy tia nhu mì, ấm áp. Huyền Lăng không kìm được chăm chú nhìn một lát rồi cười, nói: “Thường ngày cứ ngỡ nàng mặc đồ màu xanh đã là đẹp nhất rồi, không ngờ hôm nay ăn mặc thế này cũng có những nét rất riêng.”

Diệp Lan Y hơi nghiêng đầu, đôi bông tai hình lá liễu làm bằng ngọc phỉ thúy khẽ đung đưa. “Thần thiếp rất thích bộ đồ này.”

Huyền Lăng chỉ tay vào chỗ cạnh mình, bảo Diệp Lan Y ngồi xuống, ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Phần vẻ vui mừng. “Lão cửu ngày càng tiến bộ hơn rồi.” Dứt lời liền mỉm cười, chỉ Huyền Thanh. “Đệ thì ngày càng tệ đấy, còn chẳng bằng cả lúc bảy, tám tuổi.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Thuật cưỡi ngựa bắn cung của đệ là do phụ hoàng tự tay dạy dỗ, bây giờ xem ra đã quên hết cả rồi.”

Huyền Thanh chỉ cười hờ hững, thần sắc vẫn bình thản không thay đổi chút nào. “Uống rượu ngâm thơ nhiều quá, thành ra mấy việc này bỏ bê hết cả. Rốt cuộc vẫn là hoàng huynh cần mẫn, tài cưỡi ngựa bắn cung chỉ tăng chứ không hề suy giảm.”

Huyền Tuân vỗ đùi cười, nói: “Lão lục bây giờ hãy còn chưa thành thân đấy, đợi thành thân rồi khéo lại tay lẩy bẩy, chân mềm nhũn cũng chưa biết chừng.”

Các phi tần thấy y nói năng chẳng kiêng kỵ gì như vậy, nhất thời đều không tiếp lời. Huyền Thanh uống cạn liền ba chén rượu, sau đó mới uể oải nói: “Sớm biết vậy thì trước khi tỷ thí đã bớt uống chút rượu, vừa rồi còn chưa bắn tên mà đã thấy say rồi.”

Hồ Uẩn Dung hơi nghiêng người tựa vào vai Huyền Lăng, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho y, cười tủm tỉm, nói: “Biểu ca trời sinh thần lực, hãy tặng chiếc khăn vừa rồi cho thần thiếp đi.” Huyền Lăng tiện tay đưa chiếc khăn đỏ vừa được buộc lên cành liễu cho nàng ta khiến khuôn mặt nàng ta càng lộ rõ nét vui mừng.

Huyền Tuân đưa tay giữ cằm mỹ nhân bên cạnh, cười hà hà, nói: “Mẫn Phi nương nương được tặng quà liền vui mừng như thế, đủ thấy trời sinh thần lực rốt cuộc vẫn là chuyện của nam nhân, nữ nhân chỉ cần đứng một bên cổ vũ trợ uy là được rồi.”

Đang khi trò chuyện, Ngọc Nhiêu chợt chậm rãi đứng lên. “Ai cũng bảo bắn liễu là việc của nam nhi, hôm nay chi bằng hãy xem thử bản lĩnh của nữ nhi được chăng?”

Tôi hơi cau mày đưa tay kéo Ngọc Nhiêu, ý bảo muội ấy ngồi xuống. Huyền Lăng đưa mắt nhìn qua vẻ thích thú. “Trẫm chỉ từng được thấy hoàng tỷ Chân Ninh Trưởng công chúa bắn liễu, nhưng cũng mấy năm rồi không gặp, thành ra đã lâu chưa thấy nữ tử nào làm được như vậy rồi.”

Ngọc Nhiêu thoáng lộ vẻ tức giận, chẳng nhìn gì tôi, chỉ nói: “Dân nữ từng sống tại vùng Xuyên Thục hoang vu một thời gian dài, để phòng thân cũng có học qua loa cưỡi ngựa bắn tên, thực không dám so sánh với Trưởng công chúa, mong Hoàng thượng chớ cười chê.”

Huyền Lăng nhìn vẻ kiêu ngạo thấp thoáng lộ ra trên khuôn mặt thanh tú của Ngọc Nhiêu, mỉm cười, nói với Tiểu Hạ Tử: “Đi dắt con ngựa của Trưởng công chúa tới đây.”

Ngọc Nhiêu nói: “Dân nữ không xứng cưỡi ngựa của Trưởng công chúa.” Rồi bèn ngoảnh đầu nhìn qua phía Huyền Thanh. “Vừa rồi lục Vương gia không may bị thua, dân nữ muốn cưỡi con ngựa của lục Vương gia, lỡ như có bắn chẳng ra gì thì cũng không đến nỗi mất mặt quá.”

Huyền Thanh nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, đoạn mỉm cười, nói: “Tam tiểu thư cứ tự nhiên.”

Ngọc Nhiêu hôm nay vốn mặc áo bó tay, thành ra động tác cũng khá gọn gàng. Muội ấy vứt chiếc khăn lụa quàng trên tay qua một bên, tiện tay hái một bông hoa hồng đang nở rộ bên cạnh xuống đưa cho Hoa Nghi, khẽ dặn dò: “Ngươi đi buộc nó lên cành liễu giúp ta.” Dứt lời bèn đi xuống dưới đài, tung mình nhảy lên ngựa, tư thế nhẹ nhàng như chim én. Chu Bội thấy thế thì vừa tò mò vừa tức cười, bèn hỏi tôi: “Mọi người trong nhà Thục phi đều tinh thông cưỡi ngựa bắn tên ư? Tam tiểu thư trông cũng ra dáng quá.”

Tôi thấy Hồ Uẩn Dung đưa quạt che mặt, thoáng lộ vẻ xem thường, bất giác cười, nói: “Cưỡi ngựa thì ba tỷ muội bọn ta đều biết, từ nhỏ đã theo gia huynh học rồi. Còn về bắn tên...” Tôi khẽ lắc đầu, nói tiếp: “Nhị muội của bản cung vốn yếu ớt khỏi cần nói tới, mà bản cung thì cũng chẳng hơn gì.”

Hồ Uẩn Dung che miệng cười khẽ, mấy chiếc móng tay được nhuộm màu đỏ tươi nhìn hệt như những bông tường vi nở rộ. “Biết một chút võ vẽ cũng là việc tốt, dù sao cũng mới mẻ hơn người nào đó nhảy múa giữa trời tuyết lạnh căm.”

Ngọc Nhiêu ung dung cầm cung lên kéo mấy cái để thử sức cung, sau đó thúc ngựa lao vọt đi, được chừng năm mươi bước chân thì Huyền Tuân liền khẽ lắc đầu. “Sao còn chưa bắn tên? Chẳng lẽ muốn để chúng ta xem nàng ta cưỡi ngựa ư?”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy Ngọc Nhiêu vứt cây cung trong tay đi, bất ngờ phát lực ném mũi tên về phía cành liễu có buộc bông hoa hồng ở cách đó mấy chục bước chân. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng vang lên, cành liễu đó lập tức đứt lìa. Hành động này thực nằm ngoài ý liệu của tất cả mọi người, Chu Bội kinh ngạc thốt lên: “Không phải là bắn tên ư? Cớ gì mà tam tiểu thư lại ném tên như thế?”

Ngọc Nhiêu thừa dịp cành liễu bị mũi tên đẩy bay lên mà thúc mạnh một cái vào bụng ngựa, giục ngựa lao nhanh về phía trước. Nhưng cành liễu rơi quá nhanh, khi muội ấy tới gần thì nó đã chỉ còn cách mặt đất chừng hơn một tấc. Ngọc Nhiêu thấy thế liền vội vã khom người xuống với, động tác nhẹ nhàng như vớt trăng nơi đáy nước, chiếc váy dài màu ngọc bị gió thổi làm phồng lên, nhìn hệt như một bông Quảng ngọc lan đang nở rộ. Đợi khi Ngọc Nhiêu xoay người lại, chỉ thấy cành liễu gãy đã được muội ấy cầm trên tay, còn bông hoa hồng kia thì được ngậm trên miệng. Lúc này ánh dương rạng rỡ tựa những hạt vàng từ trên cao chiếu xuống, Ngọc Nhiêu miệng ngậm bông hồng đứng một mình giữa khoảng trống mênh mang, nhất thời khó có thể phân biệt được là người với hoa bên nào hơn phần kiều diễm. Huyền Tuân lộ vẻ không vui, còn tỏ ra có chút thất vọng; Huyền Thanh vẫn điềm nhiên như cũ, chỉ là nơi đáy mắt có thêm một nét âu lo; Huyền Phần hơi nhếch khóe môi cười mỉm, thoáng tỏ vẻ khen ngợi; còn Huyền Lăng thì sớm đã ngây người đờ đẫn từ lâu. Lòng tôi thầm tán thưởng, nhất thời quên cả reo hò hoan hô, nhưng khi ngoảnh đầu qua nhìn thấy thần sắc của Huyền Lăng như vậy, lại vừa khéo bắt gặp cặp mắt của Hồ Uẩn Dung nữa, trái tim liền trầm hẳn xuống.

Ngọc Nhiêu còn chưa phát giác ra điều gì, xách váy chạy nhanh trở lại, khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi trông lại càng xinh tươi, diễm lệ. Muội ấy tiện tay vứt bông hồng tới, vừa hay rơi xuống bàn của Huyền Phần, sau đó bèn dừng chân, hờ hững nói: “Vương gia đếm đi, có thiếu cánh hoa nào không?”

Huyền Phần không cầm lên, chỉ liếc qua một chút thấy bông hoa vẫn hoàn chỉnh, thậm chí còn không có cánh nào bị nát, bèn gật đầu nhìn qua phía Huyền Tuân, nói: “Không thiếu cánh nào.”

Ngọc Nhiêu hơi khom người. “Đã khiến Huyền Tuân đại Vương gia chê cười rồi.”