[40]
Trích Ngọc lâu xuân, Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt:
Phượng tiêu xuy đoạn thủy vân nhàn - ND.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy thì đã
thấy Vệ Lâm đang cung kính chờ sẵn bên ngoài điện rồi, sau khi rửa ráy, chải
chuốt qua loa liền ra ngoài gặp y, khẽ cười, nói: “Bản cung biết là đại nhân sẽ
quay về rất nhanh thôi, có điều quả thực không ngờ được là lại nhanh đến như
thế.”
Y khom người hành lễ thỉnh an: “Đêm qua vi
thần nhận được thánh chỉ sai đến hầu hạ nương nương an thai, thế là hôm nay vừa
sáng sớm đã tới đây thỉnh an nương nương ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, đi tới ngồi trước gương
vừa trang điểm vừa trầm giọng nói: “Những ngày ở vĩnh hạng, đại nhân quả là đã
phải chịu ấm ức rồi.”
Y cười, nói: “Vi thần không sợ. Vi thần biết
là nương nương ắt có đủ bản lĩnh để xoay chuyển tình hình, ban phúc cho vi
thần.”
“Không phải bản cung có bản lĩnh mà là bây
giờ Ôn Thực Sơ tự lo cho mình còn chẳng xong, bản cung cần có đại nhân ở bên
cạnh.”
Lần này tôi chỉ trang điểm theo lối đơn
giản nhất, mái tóc búi gọn ghẽ lên đầu rồi cố định bằng một cây trâm bạch ngọc,
lại đánh một lớp phấn mỏng, sau khi xong xuôi thì khoác một chiếc áo dài màu
xanh ngọc thêu hoa văn hình những chiếc lá trúc lên người.
Vệ Lâm sau khi thăm mạch cho tôi liền cười,
nói: “Khí sắc của nương nương rất tốt, bất kể là khi đắc thế hay thất thế,
phong thái đều không hề suy giảm.”
Tôi mỉm cười hờ hững. “Làm gì có phong thái
gì đâu, con người sống trên đời kỳ thực chỉ cần có một hơi thở là đã đủ rồi.”
Hoa Nghi mím môi cười, nói: “Nương nương ăn
mặc thế này chắc là không định gặp khách rồi.”
“Hôm nay khách khứa chắc đông lắm nhỉ?”
“Lại náo nhiệt như xưa rồi. Các cung đều
cho người tới thỉnh an chúc mừng nương nương, ngay đến Thái hậu cũng phái Tôn
cô cô qua đây thăm hỏi.”
“Hoa Nghi, ngươi vào cung cũng được mấy năm
rồi, kiến thức đã tăng thêm không ít, hẳn biết rõ nên ứng phó thế nào.”
Hoa Nghi xoay người đi ra ngoài, tôi nhìn
Vệ Lâm, hỏi: “Thai nhi vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn. Có điều nương nương mang thai khi
người đang yếu, cần phải uống nhiều thuốc bổ mới được. Việc này vi thần sẽ tự
có an bài.”
Tôi dịu dàng đưa tay xoa bụng. “Đứa bé này
đến rất kịp thời, chính là cứu tinh của bản cung. Không có nó, chúng ta bây giờ
đã chẳng được thế này rồi. Bản thân đại nhân cũng phải cẩn thận đấy, sau việc
này chắc đại nhân cũng đã rõ là làm việc bên cạnh bản cung không hề đơn giản,
chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có khả năng bị người ta ám hại.”
Y mỉm cười, nói: “Muốn có phú quý thì phải
vào nơi nguy hiểm, từ xưa vốn đã vậy rồi.”
Tôi cũng khẽ nở nụ cười. “Bản cung rất tán
thưởng cái tính tình thẳng thắn này của đại nhân.” Suy nghĩ một chút tôi lại
dặn dò thêm: “Khi nào rảnh rỗi hãy giúp bản cung qua thăm khám cho Anh Tần một
chút.”
Khi trời chạng vạng tối, Trinh Phi tới thăm
tôi, tôi đang rảnh rỗi không có việc gì làm thế là liền cùng nàng ta đánh cờ
vây. Những làn gió mát mẻ mang theo mùi hoa sen thoang thoảng không ngừng thổi
vào từ ngoài cửa sổ, phía đằng xa vẫn văng vẳng tiếng ve sầu. Tôi cầm một quân
cờ trắng mà trầm ngâm do dự, đưa tay day trán, nói: “Cũng không phải mới lần
đầu có thai, nhưng chẳng rõ tại sao, lần này ta cứ luôn cảm thấy phiền muộn khó
tả, đầu óc thì hiếm khi nào tập trung được.”
Trinh Phi hôm nay vận một bộ đồ trắng muốt,
trang nhã vô cùng. “Sau khi có thai, tỷ tỷ đã liên tiếp phải chịu mấy phen ấm
ức, có lẽ vì thế mà nguyên khí đã bị tổn hại phần nào.” Rồi nàng ta hơi cau mày
lại. “Tỷ tỷ biết gì chưa, tiểu cung nữ phụ trách việc đốt hương liệu bên cạnh
Khương thị chết rồi đấy.”
Tôi đặt quân cờ trong tay xuống bàn, khẽ
hỏi: “Thị chết như thế nào vậy?”
“Hoàng thượng hạ chỉ dùng hình tra khảo,
tiểu cung nữ đó liền khai rằng Khương thị thường ngày đối xử với mình rất tệ,
động một chút là lại cùng Hà Hương đánh mắng, thế là thị mới nảy ra ý dùng xạ
hương để hại Khương thị.”
“Đúng là nói bừa.” Tôi trầm giọng nói: “Thị
chỉ là một cung nữ nho nhỏ, kiếm đâu ra một thứ quý giá như xạ hương được, hơn
nữa là ai cho thị lá gan hãm hại sủng phi của Hoàng thượng như thế? Chẳng lẽ
thị thật sự chán sống rồi sao?”
“Hoàng thượng cũng không tin, khi tái thẩm
còn cho tra tấn bằng những biện pháp mạnh nhất, kết quả là tiểu cung nữ đó
không chịu nổi, liền cắn lưỡi tự vẫn. Sau khi điều tra tiếp nữa, có kẻ phát
hiện ra ở chỗ Tài nữ Lưu thị vốn vào cung cùng thời điểm với Khương thị có loại
xạ hương giống hệt như xạ hương trong bức họa kia, mà Lưu thị bấy lâu nay lại
có nhiều lời oán thán về việc Khương thị đắc sủng nhất, gia đình cũng thuộc vào
hàng giàu có, thế là phủ Nội vụ liền kết luận cô ta là kẻ chủ mưu.”
Trinh Phi vốn mềm lòng, trên mặt lộ rõ vẻ xót
thương. Tôi cúi đầu, khẽ búng móng tay mấy cái. “Muội muội cũng không tin việc
này là do Lưu thị làm đúng không?”
“Biến giả thành thật, thay đen đổi trắng,
đây vốn là sở trường của các phi tần trong chốn cung đình mà.”
“Đáng thương thay cho Lưu thị, một khi phải
vào Hình phòng trong Thận hình ty, dù sau này có ra được thì thân thể cũng khó
mà còn nguyên vẹn.”
Trong mắt lộ rõ những tia không đành lòng,
nàng ta ghé lại gần tôi. “Nửa ngày qua muội cứ thầm suy đoán, người đó là do
Hoàng hậu tiến cử vào cung, liệu có khi nào cô ta... Cô ta lại có thể độc ác
đến vậy sao?”
Tôi cười tươi khen ngợi: “Muội muội đúng là
rất thông minh.”
Hoa Nghi và Phẩm Nhi lúc này mỗi người cầm
một cây quạt dài chừng một thước đứng bên quạt cho chúng tôi, Hoa Nghi nghe vậy
liền trề môi làu bàu: “Kỳ Tần đi theo Hoàng hậu cả nửa đời người, thế mà đến
lúc chết vẫn chẳng sinh nở gì được. Nương nương còn nhớ chuỗi hồng xạ mà Hoàng
hậu thưởng cho cô ta không, chính vì nó nên cô ta mới không thể có thai đấy.”
Trinh Phi biến hẳn sắc mặt, đầu ngón tay
buông ra, một quân cờ đen cứ thế rơi xuống. Tôi cười, nói: “Muội muội đánh nhầm
chỗ rồi kia.”
Nàng ta thở dài buồn bã. “Những năm nay
muội luôn đứng một bên quan sát, nhiều lúc cứ ngỡ là mình đã đoán nhầm.”
“Muội muội vốn tâm tư tinh tế, đầu óc lại
tỉnh táo, sáng suốt, ắt là không đoán nhầm đâu. Do đó muội muội phải trông
chừng nhị Hoàng tử cẩn thận đấy, ngoài ra ta cũng mong muội muội hãy giúp đỡ,
chiếu cố cho Anh Tần.”
Nàng ta thở dài than: “Muội chỉ biết dốc
hết sức mình thôi.” Nàng ta đưa tay chống cằm, chợt chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ vẫn
không chịu để ý tới Hoàng thượng ư? Chiều nay khi ngồi ở chỗ muội, Hoàng thượng
có vẻ buồn rầu lắm đấy. Kỳ thực mấy việc này cũng không thể trách Hoàng thượng
được.”
“Đúng là không thể trách Hoàng thượng,
nhưng ta là người trong cuộc, phải tự mình trải qua tất cả, thành ra muốn không
trách cũng khó.” Tôi mỉm cười, nói: “Muội muội chớ nên nghĩ nhiều làm gì, ta tự
có chừng mực.”
Đưa mắt tiễn Trinh Phi rời đi, tôi cầm một
cây quạt tròn lên nhẹ nhàng phe phẩy, nói: “Cận Tịch, cùng ta đi thỉnh an Hoàng
hậu nào.”
Cận Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy
sao, cười, nói: “Nương nương chớ nên đi thì hơn, lúc này chỉ e Hoàng hậu đã ngủ
rồi.”
“Ngươi cho rằng lúc này nàng ta ngủ được
sao?” Tôi chăm chú nhìn những tòa cung điện nguy nga dưới màn đêm mông lung, mờ
mịt, khẽ cất tiếng thở dài.
Khi chúng tôi đến Phượng Nghi cung thì
trong Chiêu Dương điện vẫn còn ánh đèn lấp ló chiếu ra ngoài qua song cửa sổ,
hệt như một chút tâm tư loáng thoáng lộ ra khiến người ta không kìm được sinh
lòng muốn tra xét, tìm tòi.
Người bước ra nghênh đón tôi là Hội Xuân,
nhìn thấy tôi, thị bất giác nhướng mày lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Là Thục phi nương
nương đó ư? Muộn thế này rồi cơ mà.”
Tôi cười, nói: “Không phải Hoàng hậu nương
nương vẫn chưa ngủ sao? Đang độ đêm hè trời nóng nực, bản cung tới đây để nói
chuyện với nương nương.”
Hội Xuân biết rằng tôi đang có thai, không
dám ngăn cản, chỉ đành cung kính dẫn tôi vào trong, đồng thời cẩn thận nhìn
đường giúp tôi, trong lòng thầm lo tôi sẽ thừa cơ gây ra chuyện gì đó ở Chiêu
Dương điện.
Chiêu Dương điện rộng lớn vô cùng, cửa sổ
hai đầu nam bắc đều mở rộng, gió mát không ngớt thổi vào, những bức rèm sa nhè
nhẹ đung đưa khiến nơi đây chẳng khác gì tiên cảnh. Hoàng hậu lúc này mặc một
bộ đồ màu vàng trà ngồi trên chiếc sạp quý phi bên dưới cửa sổ đằng bắc hóng
mát, mặt quay vào trong, Tiễn Thu thì đứng một bên vừa phe phẩy quạt cho nàng
ta vừa rì rầm nói khẽ những lời gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Hoàng
hậu còn chưa xoay người thì Tiễn Thu đã toàn thân chấn động, vội vàng hành lễ
thỉnh an. Tôi bảo Tiễn Thu đứng dậy rồi cười, nói: “Suốt hai ngày liền đều gặp
Tiễn Thu cô cô, có vậy mới biết được thế nào là trước kiêu ngạo sau cung kính,
hệt như hai người khác biệt.”
Tiễn Thu thoáng lộ vẻ lúng túng, ngay sau
đó lập tức mỉm cười bình thản. “Nô tỳ làm việc gì cũng đều phải xem là với ai
và vào lúc nào. Khi đó Thục phi đang vướng mối hiềm nghi, nô tỳ thì cũng thân
bất do kỷ, mong Thục phi khoan hồng đại lượng chớ trách nô tỳ.”
Thị cung kính đỡ Hoàng hậu ngồi dậy. Hoàng
hậu cũng không nhìn thị, chỉ vừa vuốt tóc vừa hờ hững nói với tôi: “Lời nói và
việc làm đều phải tùy người mà định, nhờ có Thục phi làm gương nên Tiễn Thu đã
học được rất nhiều. Hiếm khi có cơ hội như vậy, thị cũng nên vận dụng vào thực
tế một chút thì mới không uổng cái công dạy dỗ thường ngày của Thục phi.”
“Hoàng hậu nương nương khách sáo quá rồi!”
Tôi cười tươi rạng rỡ. “Tiễn Thu mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, tất
nhiên là được Hoàng hậu dạy dỗ nhiều nhất, thần thiếp đâu có giúp đỡ được gì,
quả thực không dám cậy công bừa bãi.”
Cho dù là nửa đêm hóng mát một mình trong
cung nhưng Hoàng hậu vẫn ăn mặc chỉnh tề, trên đầu tuy không cài trâm thoa
nhưng mái tóc vẫn được búi lại gọn ghẽ, còn bôi dầu bóng mượt, hoàn toàn không
có một sợi tóc rối nào.
Hoàng hậu đưa mắt chậm rãi quan sát bụng
tôi. “Thục phi đã có thai rồi, tại sao nửa đêm vẫn còn ra ngoài đi lại như thế?
Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Đã làm phiền Hoàng hậu quan tâm rồi. Thần
thiếp nhớ ra sau khi mang thai mình vẫn chưa tới thỉnh an Hoàng hậu lần nào,
nên dù đã đêm khuya sương nặng nhưng vẫn lập tức tới đây. Hoàng hậu là chủ của
trung cung, thần thiếp không thể thất lễ kẻo khiến các phi tần khác trong cung
lại học theo.” Tôi đưa mắt nhìn Hoàng hậu, cười nhạt, nói: “Huống chi từ khi
tuyển tú tới giờ, Hoàng hậu đã liên tiếp tổn thất hai viên đại tướng, thần
thiếp lo là Hoàng hậu đau lòng quá không ngủ được cho nên đặc biệt tới đây an
ủi.”
Hoàng hậu hơi ngả người về phía sau, tựa
lưng vào một chiếc gối tơ tằm nhồi đầy lá cúc và hạt ngô bên trong, chỉ cần hơi
động đậy một chút là liền có những tiếng sột soạt vang lên nhè nhẹ. Nàng ta ôn
tồn cười, nói: “Lời của Thục phi đúng là ngày càng ảo diệu, chắc chỉ có người
nào tâm cơ thâm trầm mới nói ra được những lời như thế, bản cung căn bản không
hiểu nổi. Hy vọng không phải là Thục phi đang có thai nên thích ăn nói lung
tung.”
“Hoàng hậu thánh minh, nếu Hoàng hậu đã coi
lời của thần thiếp là ăn nói lung tung, vậy thần thiếp xin phép được ăn nói
lung tung một phen xem sao.” Tôi nhón lấy mấy hạt lựu đã được bóc sẵn để trong
chiếc đĩa mã não lên ăn, chậm rãi nói: “Trước kỳ tuyển tú, Hoàng hậu nương
nương hẳn đã phải dốc hết tâm cơ thì mới tìm được Quỳnh Quý nhân có vài phần
giống Thuần Nguyên Hoàng hậu và Khương thị dịu dàng, quyến rũ như thế. Hoàng
hậu kỳ thực hiểu rất rõ Hoàng thượng thích loại mỹ nhân như thế nào, vậy nên
mới có thể gãi đúng chỗ ngứa, một nhát trúng ngay. Thế rồi về sau, Hoàng thượng
quả thực đã vô cùng xem trọng Quỳnh Quý nhân, do đó khi đột ngột mất đi mới
bừng bừng nổi giận. Thần thiếp vô cùng khâm phục nương nương ở khả năng hiểu
thấu lòng người, thần thiếp đúng là không thể nào sánh bằng.”
“Thục phi khách sáo quá rồi. Bản cung cũng
tự thẹn không có khả năng ứng biến khéo léo cùng phúc trạch sâu dày như Thục
phi. Ngày đó, khi Khương thị sẩy thai, không ngờ muội muội lại có thể chối sạch
trách nhiệm của mình trước mặt Hoàng thượng, bản cung tuy không được tận mắt
nhìn thấy nhưng nghe Tiễn Thu về bẩm lại thì cũng có thể tưởng tượng ra được
bản lĩnh mồm mép tép nhảy đó ghê gớm cỡ nào.”
“Hoàng hậu nghĩ được như vậy quả là cái
phúc của thần thiếp, hóa ra thần thiếp mồm mép tép nhảy cũng có thể phần nào an
ủi nương nương, đã thế lại còn giúp nương nương không phải hao tổn tâm tư vì
việc Tiểu viện sẩy thai nữa. Có điều, lần này nương nương tổn thất mất hai vị
muội muội chẳng dễ gì tìm được, thần thiếp thì may mắn không bị kẻ gian hãm
hại, suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết cảm tạ cái ơn bảo bọc của nương nương
thôi, đồng thời cũng thấy xót ruột thay cho nương nương nữa. Tính kĩ ra, trong
phen làm ăn này, chỉ e nương nương đã phải chịu thua thiệt rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười hờ hững, đưa tay chỉnh
lại vạt áo một chút. “Bản cung không phải là người làm ăn, không biết cách buôn
bán, do đó cũng không rõ thế nào là thua thiệt, thế nào là có lời. Nhưng Thục
phi cần phải hiểu rõ, sống trên đời chớ nên vì mấy việc nhất thời mà đắc ý quá,
bởi biến số luôn tồn tại ở khắp nơi, đặc là biệt là trong chốn hậu cung này, mà
thời gian về sau thì vẫn còn dài lắm.”
Tôi cười tươi, khom người hành lễ. “Hoàng
hậu dạy dỗ rất phải, do đó không gặp gỡ Hoàng hậu một phen thì thần thiếp làm
sao mà yên tâm đi ngủ được. Đúng như nương nương đã nói, thời gian về sau vẫn
còn rất dài, vậy thần thiếp hôm nay xin được cáo lui trước, sau này sẽ lại tới
thỉnh an nương nương.” Dứt lời, tôi liền ung dung cất bước rời đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, tôi chợt nghe
sau lưng vang lên một tiếng gọi nặng nề: “Hoàn Hoàn.” Tiếng gọi ấy lạnh lùng vô
hạn, dường như chất chứa rất nhiều nỗi oán hận bên trong, tất cả đều tập trung vào
hai chữ ngắn ngủi.
Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng tôi vẫn bị
sự lạnh lùng trong tiếng gọi ấy làm cho phải rùng mình một cái, tuy biết rõ
người nàng ta gọi chưa chắc đã là mình nhưng vẫn không kìm được dừng chân lại,
lộ vẻ trù trừ.
Hoàng hậu cất tiếng cười sắc như dao, nói
gằn từng từ: “Bao nhiêu năm nay, cô cho rằng hai tiếng “Hoàn Hoàn” ấy là gọi cô
sao?”
Tôi chẳng hề động đậy, chỉ cụp mắt nhìn
những đường hoa văn nơi váy của mình, thấy những sợi chỉ trên đó dày đặc biết
bao. Chúng tựa như đang quấn chặt lấy trái tim tôi, càng lúc càng chặt, cuối
cùng khiến tim tôi trở nên tê dại, trong sự tê dại lại sinh ra những tia lạnh
lẽo tột cùng.
Tôi xoay người lại, đột ngột ngẩng đầu lên
nhìn Hoàng hậu chăm chú, bên khóe môi dần xuất hiện một nụ cười ngọt ngào và
dịu dàng vô hạn. “Ta biết chứ!”
Nàng ta khẽ cười lạnh lùng. “Cô quả nhiên
biết rõ.”
“Đó không phải là ta, cũng không phải là
cô. Trong chốn hậu cung này, trước giờ chưa từng có ai khác, chỉ có một mình cô
ta thôi. Trong lòng y cũng là như thế, và mãi mãi sẽ là như thế, không bao giờ
thay đổi.” Giọng của tôi không lớn, thế nhưng lại đủ để Hoàng hậu có thể nghe
thấy rõ ràng từng lời. Hoàng hậu không kìm được rùng mình một cái, cố giữ bình
tĩnh, nói: “Bản cung không giống với các cô, bản cung là hoàng hậu, là mẫu nghi
thiên hạ!”
“Hoàng hậu thì sao chứ? Mẫu nghi thiên hạ
thì sao chứ? Trong chốn hậu cung này, tất cả nữ nhân đều phải tranh đấu với
nhau, dùng tâm cơ để tranh đấu, dùng thời gian để tranh đấu, thậm chí là dùng
tính mạng để tranh đấu, không có ai là ngoại lệ. Cô cho rằng chúng ta có thể
thắng được sao? Nhầm rồi, tất cả mọi người đều sẽ thua thôi, chẳng có chút cơ
hội thắng nào cả. Dù chúng ta có tranh đấu quyết liệt đến thế nào đi chăng nữa
thì cũng chỉ thắng được những người sống mà thôi, làm sao mà đấu lại người đã
chết, do đó chúng ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của Thuần Nguyên Hoàng
hậu.” Nụ cười bên khóe môi tôi trở nên cứng đờ, hệt như một bông hoa úa tàn
giữa gió thu. “Kỳ thực đạo lý này Hoàng hậu còn hiểu rõ hơn ta, tội gì phải dối
mình dối người thêm nữa.”
Hoàng hậu giống như đã bị rút cạn sức lực
toàn thân, cơ thể trở nên mềm nhũn, cứ thế ngồi đờ đẫn trên chiếc sạp quý phi.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu. “Ta rất
giống cô ta sao?”
Ánh mắt nàng ta tức thì trở nên lạnh giá
như băng sương tháng Chạp, dường như muốn khiến tôi đông cứng lại. Tôi và nàng
ta, hai nữ nhân hiển hách nhất trong hậu cung Đại Chu rộng lớn, cứ thế nhìn vào
nhau suốt một hồi lâu, cuối cùng nàng ta khẽ lắc đầu. “Hai người không hề giống
nhau, có điều chỉ cần cô đứng đó là liền khiến người ta liên tưởng đến cô ta.”
Tôi gượng cười buồn bã. “Nhưng, ta không
phải là cô ta.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, chiếc vòng vàng đeo
trên cổ tay phản chiếu ra muôn vàn tia lạnh lẽo dưới ánh trăng. Nàng ta thoáng
lộ vẻ mỏi mệt, xoay người quay lưng về phía tôi, hờ hững nói: “Bản cung phải
ngủ rồi, nếu không ngủ đủ giấc mỗi đêm thì làm gì có tinh thần mà ngày ngày
nhìn Thục phi cười tươi như hoa nở chứ!”
Suốt mấy ngày liền, Huyền Lăng thưởng cho
tôi rất nhiều thứ kỳ trân dị bảo để lấy lòng, đã thế hôm nào cũng bảy, tám bận
phái Lý Trường tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Tôi lần nào cũng chỉ hờ
hững ứng phó, chẳng để tâm tới y lắm. Lý Trường rốt cuộc không chịu được phải
cất tiếng van nài: “Nương nương hãy coi như thương lấy nô tài đi mà! Nô tài còn
có việc khác phải làm, thế mà hôm nào cũng liên tục bị Hoàng thượng phái tới
đây, quả thực là không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi chậm rãi xúc từng thìa tổ yến lên ăn,
tới khi ăn xong mới cười, nói: “Lời này ngươi nên về nói với Hoàng thượng ấy.
Bản cung cũng đâu muốn một ngày bảy, tám bận nhìn cái bộ dạng cau có, sầu khổ
này của ngươi.”
“Nô tài đâu dám chứ!” Lý Trường khẩn khoản
van nài. “Nương nương cứ né tránh không chịu gặp Hoàng thượng, thế là mỗi lần
nhìn thấy nô tài, Hoàng thượng đều hỏi han đủ điều.”
“Vậy ngươi hãy đi bẩm với Hoàng thượng là
không cần phải tốn công ban thưởng nhiều đồ như thế làm gì, bản cung chẳng
thích thứ nào cả, đang định đem trả lại hết đây.”
Lý Trường nhăn mặt, nói: “Vậy thì lại càng
không ổn. Nếu ngay đến chút việc nhỏ này mà nô tài cũng không làm cho ra hồn
được, Hoàng thượng nhất định sẽ giết nô tài mất.”
Tôi không kìm được bật cười khúc khích,
nói: “Hoàng thượng xem trọng bản cung như thế không có gì là sai, nhưng Anh Tần
cũng đang có thai, chỉ e nàng ta sẽ khó chịu đấy.”
Ngay ngày hôm sau, ý chỉ tấn phong cho Anh
Tần đã được truyền khắp lục cung. Vì có thai nên theo lệ, Giang Thấm Thủy được
thăng lên một cấp, trở thành uyển nghi tòng tứ phẩm đứng đầu trong ngũ nghi,
ngoài ra còn được dọn khỏi Ngọc Bình cung đến ở riêng tại Phương Tâm viện để
dưỡng thai.
Hôm ấy ngủ trưa dậy, tôi đi tắm với nước
hoa hồng, hương thơm lưu lại trên người mãi không tan, sau đó lại tranh thủ lúc
rảnh rỗi mà tới Phương Tâm viện thăm Giang Uyển nghi một chút. Phương Tâm viện
và Không Thúy điện của Trinh Phi chỉ cách nhau chừng trăm bước chân, cách chỗ
của Hân Phi cũng gần, là một nơi cực kỳ trang nhã, thanh tịnh.
Khi tôi tới Phương Tâm viện thì vẫn là buổi
chiều, cái nóng nực của mùa hè đã bị giàn tử đằng phương chỉ bát ngát bên trong
ngăn hết lại, nơi này như biến thành một vùng trời đất riêng mang tới cho người
ta cảm giác cực kỳ thư thái, đến mấy tia nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá chiếu
xuống cũng chứa chan vẻ dịu dàng vô hạn. Tôi cười, nói: “Chẳng trách lại được
gọi là Phương Tâm viện, hóa ra những chỗ tốt đều ở cả trên giàn tử đằng phương
chỉ này.”
Người ra ngoài nghênh đón tôi là Bích Hy,
thị nữ hầu cận của Thấm Thủy. Thị vốn từng hầu hạ các vị thái phi nên được việc
vô cùng, nghe tôi nói thế bèn tươi cười tiếp lời ngay: “Dạ phải đấy. Trước khi
dọn tới đây nô tỳ từng hỏi thái y rồi, thái y nói giống tử đằng này có công
hiệu ngưng thần tĩnh khí, rất có ích cho việc dưỡng thai, xét ra lần này thực
sự phải cảm tạ Hoàng thượng và nương nương rất nhiều.”
Tôi bám tay thị đi vào, ôn tồn hỏi: “Tiểu
chủ nhà ngươi đâu?”
Thị thoáng lộ vẻ âu lo. “Sau khi có thai,
tiểu chủ nhà nô tỳ vẫn luôn buồn bã không vui, bây giờ đang chơi đùa với con
vẹt ở trong kia. Nương nương hãy khuyên tiểu chủ một chút đi, cứ tiếp tục thế
này, chỉ e thai nhi sẽ bị ảnh hưởng mất.”
Tôi cất giọng nghi hoặc: “Có phải là vì nhớ
nhà không?”
“Nô tỳ không rõ, nhưng hình như không giống
lắm.” Bích Hy rầu rĩ nói.
“Được rồi!” Tôi ôn tồn an ủi. “Trong cung
vốn có nhiều chuyện thị phi, tiểu chủ nhà ngươi khó tránh khỏi có chỗ nào đó
không vừa ý, đợi lát nữa bản cung sẽ khuyên nhủ nàng ta.”
Thế rồi Bích Hy bèn lẳng lặng dẫn tôi đi
vào. Trong sân lúc này vô cùng tĩnh lặng, một con hạc đầu đỏ đang đứng co chân
ngủ say dưới bụi chuối xanh um. Dưới hành lang có đặt những chậu hoa đúng mùa,
đa phần đều trắng ngần, tao nhã và tỏa hương thơm nức. Trong chiếc vại sứ hoa
xanh có mấy bông sen hồng vừa nở, phía dưới là mấy chú cá vàng mắt đỏ, đuôi to
bơi lội tung tăng, trông vô cùng vui mắt. Giang Uyển nghi hôm nay vận một bộ đồ
gấm thêu hoa, mái tóc búi cao trên đầu, đang ngồi tựa vào hàng lan can mà ngẩng
đầu ủ dột chơi đùa với con vẹt lông vàng mỏ đỏ hoạt bát trên chiếc giá mạ vàng.
“Uyển nghi.” Tôi khẽ cất tiếng gọi.
Nàng ta không ngờ tôi lại tới đây, hoang
mang ngoảnh đầu nhìn qua, bên má vẫn còn vương dấu lệ chưa kịp lau. Tôi bất
giác thầm sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh
nàng ta. “Nỗi riêng muốn ngỏ sự tình, thấy con anh vũ bên mình lại thôi[41].
Muội muội sau này đừng như vậy nữa. May mà là bản cung, chứ nếu để người khác
nhìn thấy thì ắt sẽ sinh ra rất nhiều chuyện thị phi đấy.”
[41]
Trích Cung trung từ, Chu Khánh Dư. Dịch thơ: Nguyễn Hữu Bông. Nguyên văn Hán
Việt: Hàm tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn - ND.
Nàng ta vội đưa tay lau khô nước mắt, gượng
cười, nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đúng là bất cẩn quá!”
Tôi vừa đưa mắt quan sát nơi ở mới của nàng
ta vừa khẽ hỏi: “Muội ở nơi này thấy quen chứ? Các cung nhân hầu hạ có chu đáo
không? Phía phủ Nội vụ thì thế nào?”
Nàng ta cúi đầu, dè dặt đáp: “Có nương
nương chiếu cố, lại được Hoàng thượng quan tâm, mọi việc đều ổn cả.”
“Nếu mọi việc đều ổn, tại sao muội muội còn
thương tâm như thế?”
“Đâu có!” Nàng ta cười trừ che đậy. “Tần
thiếp chỉ nhớ người thân đấy thôi.”
“Vậy sao?” Tôi nhìn nàng ta chăm chú, làm
bộ vô ý nói: “Sáng nay ta vừa đi thỉnh an Trang Hòa Đức thái phi, vốn định mời
người nhà của muội muội vào cung bầu bạn, ai ngờ thái phi lại nói cho ta hay
muội muội là trẻ mồ côi vào phủ từ nhỏ, trong nhà không còn ai thân thích, chẳng
rõ người thân mà muội muội nhớ là ai vậy?”
Nàng ta cả kinh, sắc mặt tức thì tái nhợt
chẳng còn chút huyết sắc. “Bởi vì người thân mất sớm, do đó... do đó tần thiếp
mới càng thêm nhớ.”
Tôi đưa tay xoa nhẹ trán nàng ta, dịu dàng
nói: “Chắc muội muội sợ quá nên thần chí có chút hồ đồ rồi, ăn nói thực là bừa
bãi, lung tung quá!” Hơi dừng một chút, tôi nhìn nàng ta bằng ánh mắt thăm dò.
“Việc này kỳ thực phải trách cái đám Vũ lâm lang kia, đến bảo vệ chu toàn cho
muội muội thôi mà cũng không làm được, khiến muội muội chẳng thể yên tâm.”
“Nương nương nói gì vậy?” Nàng ta đột ngột
đứng dậy, sợ hãi mở to đôi mắt, cố sức rặn ra một nụ cười. “Nương nương nói cái
gì mà Vũ lâm lang thế, tần thiếp nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Tôi ngó thấy xung quanh không có ai, bèn
thu lại nụ cười, nói: “Mấy hôm trước ta có nghe Xuân Tần kể lại, rằng sau khi
muội muội có thai thì Vũ lâm lang trong cung tỏ ra tận tâm vô cùng, thường
xuyên đi tuần bên ngoài Ngọc Bình cung. Xuân Tần nói mình hẹp dạ, còn ngỡ là
Hoàng thượng đặc biệt dặn dò, do đó vô cùng ngưỡng mộ. May mà nàng ta không đem
lời này đi hỏi Hoàng thượng, bằng không chưa biết chừng Hoàng thượng lại sinh
lòng nghi hoặc, bởi ngài nào có từng ban ra ý chỉ như thế. Do đó bản cung đành
nhận lấy việc này về mình, nói với Xuân Tần là bản cung đã dặn dò bọn họ. Tất
nhiên xét kĩ ra, bản cung kỳ thực đã gánh nỗi oan ức vào người, muội muội nói
xem có đúng vậy không?”
Giang Uyển nghi tím tái mặt mày, một lát
sau thì lại trở nên tái nhợt, thấp giọng nói: “Tần thiếp không rõ.”
“Muội tất nhiên là không rõ rồi.” Tôi vừa
nói vừa đưa tay giúp nàng ta gạt mấy sợi tóc rối ra sau tai. “Nếu muội mà biết
việc này thì hôm đó đã chẳng cần tới Thượng Lâm uyển đưa mắt ngó nghiêng khắp
nơi để tìm người như thế, cứ ra ngoài cung của mình là sẽ nhìn thấy y ngay chứ
có gì đâu.”
Giang Uyển nghi kinh hãi lùi về phía sau
liền hai bước. “Làm sao nương nương biết được?”
Tôi đặt tay lên đầu gối, cất giọng ung
dung: “Một người nếu đã phát hiện ra manh mối rồi nảy lòng nghi ngờ và quyết
tâm đi điều tra thì sẽ chẳng quá khó khăn để tìm ra chân tướng, huống chi đôi
mắt của con người ta thường dễ bán đứng tâm tư thật sự của mình. Muội còn nhớ
hôm lục Vương gia đưa Tĩnh phi vào cung thỉnh an không, vị Vũ lâm lang nấp phía
sau cây sồi xanh mà muội cứ ngẩn ngơ nhìn đó rốt cuộc là ai vậy?”
Giờ đang là cuối tháng Bảy, thời tiết nóng
nực vô cùng, bầu trời trên Tử Áo Thành cũng vô cùng tịch mịch, đến lũ bồ câu
trắng cũng uể oải chẳng muốn bay lượn. Lúc này đây, bên dưới bầu trời xanh biếc
muôn dặm không một gợn mây, mồ hôi lạnh trên người Giang Uyển nghi cứ thế tuôn
ra không ngừng.
“Phương Tâm viện mà Hoàng thượng chọn cho
muội muội vốn mát mẻ, sảng khoái, muội muội không đến mức ra nhiều mồ hôi như
vậy chứ? Còn về việc người đó là ai, không cần muội muội phải nói với bản cung
thì bản cung cũng biết rồi, và bản cung còn biết là nên xử lý việc này như thế
nào nữa.” Tôi phất tay áo rời đi. “Muội muội hãy trông chừng đôi mắt cùng cái
miệng của mình cho tốt rồi yên tâm dưỡng thai, những việc khác đừng để ý đến
làm gì.”
Vì Giang Uyển nghi vốn ưa yên tĩnh nên có
rất ít cung nhân hầu hạ xung quanh, thậm chí ngay đến lũ ve sầu ở gần đó cũng
đều đã bị cung nhân dùng gậy dính keo bắt đi hết sạch. Quang cảnh tĩnh lặng lúc
này quả thực là kỳ lạ vô cùng, chẳng giống như đang ở trong Tử Áo Thành náo
nhiệt chút nào.
“Nương nương, nương nương!” Nàng ta nhoài
người tới nắm chặt lấy áo tôi, hai hàng lệ nóng bất giác chảy dài. “Tần thiếp
cầu xin người, cầu xin người đừng giết Lục Ly, đừng! Đừng mà! Tần thiếp nhất
định sẽ trông chừng đôi mắt và cái miệng của mình thật tốt, nương nương yên
tâm! Nhưng xin nương nương đừng giết y, tần thiếp biết sai rồi mà!” Nàng ta đau
khổ khóc rống lên, ánh mắt ngợp nỗi đau thương như một con hươu nhỏ sắp chết.
“Tần thiếp biết là mình vô dụng, có lúc không kìm được muốn đi thăm y, nhưng
tần thiếp thật sự không cố ý đâu, tần thiếp sợ lắm, sợ lắm... Bấy lâu nay tần
thiếp đã phải một mình giữ kín bí mật này, vô cùng vất vả! Nương nương...” Nàng
ta đột nhiên sợ hãi cúi đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, không
nói gì thêm nữa, chỉ rơi nước mắt không thôi.
Tôi vốn còn ôm lòng nghi hoặc, nhưng nhìn
thấy nàng ta như vậy thì đột ngột hiểu rõ nguồn cơn. Tôi hoàn toàn không dám
tin vào sự thực này, tức thì không chút do dự kéo nàng ta đứng dậy, đi vào nội
đường.
Nội đường của Phương Tâm viện được bài trí
hết sức trang nhã, trên chiếc bàn dài bên dưới cửa sổ có đặt đầy những thứ đồ
châu ngọc quý báu do Huyền Lăng ban tặng, đột ngột nhìn thấy ắt sẽ làm người ta
lóa mắt. Nhưng những món đồ đó đều nằm yên một chỗ, không có vẻ gì là từng được
động đến cả.
Trong nội đường vương vất mùi trầm hương,
bức rèm thêu hoa buông thấp, đồ vàng đồ bạc bày khắp xung quanh, nhưng trái tim
của Giang Thấm Thủy lại chẳng ở nơi này.
Tôi vừa an tọa thì nàng ta đã quỳ sụp xuống
trước mặt tôi mà bật khóc. Tôi không nén nổi nỗi kinh ngạc và sợ hãi trong
lòng, nắm lấy cổ tay nàng ta, run giọng hỏi: “Đứa bé trong bụng muội...”
Giang Uyển nghi thút thít nói: “Tần thiếp
thật sự không cố ý đâu. Lục Ly và tần thiếp từ nhỏ đã lớn lên bên nhau trong
cửu vương phủ, y là tùy tùng theo hầu việc bắn tên, tần thiếp thì là vũ cơ
trong phủ. Tuy trước đây bọn tần thiếp chưa nói gì với nhau nhưng trong lòng cả
hai đều hiểu rõ, chỉ cần không rời khỏi cửu vương phủ thì cuối cùng bọn tần
thiếp ắt sẽ đến với nhau. Ai ngờ hai năm trước, y lại được giáo quan đưa vào
trong cung làm Vũ lâm lang, từ đó tần thiếp liền biết rằng mình và y đã hết cơ
hội rồi, bởi Vũ lâm lang vốn không thể qua lại với người trong vương phủ, càng
đừng nói gì tới việc cưới vũ cơ trong vương phủ làm vợ. Không lâu sau thì Trắc
phi của lục Vương gia tới các phủ bàn bạc việc chọn giai lệ đưa vào cung, cuối
cùng tần thiếp đã được Đức thái phi chọn trúng. Mới vào cung chưa bao lâu thì
tần thiếp đã gặp lại Lục Ly, khi đó y đã là Vũ lâm lang được Hoàng thượng nhìn
trúng, phụ trách việc canh phòng trong nội thành của Tử Áo Thành. Tần thiếp
không muốn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của y, do đó chỉ đành một mực nhẫn nhịn,
không trò chuyện gì với y. Thế rồi đêm đó tần thiếp vâng chỉ đến Nghi Nguyên
điện thị tẩm, ai ngờ khi kiệu đi ngang qua vĩnh hạng thì nước đọng trong vĩnh
hạng đã đóng thành băng rất dày, cả mấy gã thái giám khiêng kiệu cùng Bích Hy
đều trượt ngã bị thương, ngay đến tần thiếp cũng bị trẹo chân, thành ra chẳng
thể đi tìm ai nhờ giúp đỡ. Khi đó trời đông giá lạnh, tần thiếp lo Hoàng thượng
mà không nhận được tin tức sẽ trách tội, lại sợ dù mình có tới được Nghi Nguyên
điện thì cũng không thể thị tẩm, đang lúc nôn nóng thì chợt thấy Lục Ly đi tuần
ngang qua. Y giúp tần thiếp nhờ người tới Nghi Nguyên điện bẩm báo với Hoàng
thượng, mà thực ra khi đó Hủ Tần và Xuân Tần đã được triệu đến Nghi Nguyên điện
thị tẩm rồi. Y lại nhờ thái giám trực đêm ở vĩnh hạng trông nom Bích Hy và mấy
gã thái giám khiêng kiệu, sau đó thì cõng tần thiếp về Ngọc Bình cung để tìm thái
y chữa trị. Lẽ ra thái y phải tới rất nhanh mới đúng, nhưng...”
Tôi tiếp lời: “Ta nhớ là khi đó bệnh tình
của Thái hậu đang tái phát, các thái y trong cung đều phải tới Di Ninh cung hầu
hạ, không có ai rảnh rỗi cả.”
“Dạ phải. Tần thiếp không dám tới Di Ninh
cung quấy rầy Thái hậu, lại... thực sự lưu luyến quãng thời gian ngắn ngủi được
ở bên y, do đó... do đó...” Nàng ta cụp mắt xuống, đôi bờ má vốn trắng nõn bất
giác ửng đỏ như những bông hoa lựu bên ngoài cửa sổ kia, bên khóe môi thì thấp
thoáng một nét cười như hối hận mà không hối hận, như thẹn nhưng lại hết sức
mừng vui.
“Muội điên rồi!” Lòng tôi thầm ủ rũ, khẽ
cất tiếng thở dài.
“Chỉ có duy nhất một lần thôi, duy nhất một
lần đó thôi.” Nàng ta khẽ lẩm bẩm như đang nói mơ. “Nhưng lần đó tần thiếp không
thể không điên được.”
Chỉ có một lần thôi? Tôi cũng chỉ có một
lần. My Trang, có lẽ cũng là như thế. Nhưng nếu không có lần đó, cuộc đời của
tôi sẽ thành ra như thế nào? Một cái giếng khô? Một ao nước tù? Hay là những sự
dằn vặt và hối hận vô cùng vô tận sau bao phen kiềm chế?
Nhưng một lần đó, cũng có thể lấy đi tính
mạng của người ta.
Dõi mắt nhìn ra phía ngoài qua ô cửa sổ, vô
số bông hoa lựu đỏ tươi như màu máu cùng lọt vào tầm mắt, tôi bất giác giật
mình tỉnh táo trở lại.
Nàng ta vẫn thấp giọng lẩm bẩm: “Tần thiếp
cũng không ngờ được rằng sau lần đó mình lại có thai như thế.”
Lòng tôi lúc này vô cùng hỗn loạn. “Muội có
chắc không? Quãng thời gian đó muội thường xuyên được sủng hạnh, đứa bé này
chưa biết chừng lại là của Hoàng thượng đấy.”
“Tần thiếp không rõ nữa.” Nàng ta lúc này
mơ mơ màng màng, ánh mắt ngợp vẻ ngơ ngẩn và mê ly. “Có lẽ là của Hoàng thượng,
có lẽ là của Lục Ly, nhưng tần thiếp nghĩ là của Lục Ly.”
“Y có biết gì về đứa bé này không?”
Giang Thấm Thủy mở to hai mắt, không ngớt
lắc đầu. “Y không biết! Y không biết gì hết cả!”
Đứa bé này không thể giữ lại được. Lỡ như
nó thật sự là của Lục Ly, vậy thì Ngọc Nhiêu, Huyền Phần, Đức thái phi, tôi,
Lục Ly cùng Giang Thấm Thủy, tất cả chúng tôi đều sẽ bị nó hại chết. Tôi quyết
không thể mạo hiểm được.
“Muội mau ngậm miệng lại, đừng nhắc tới
việc này với bất kỳ ai khác, cũng đừng gặp lại Lục Ly nữa.” Thấy nàng ta ngoan
ngoãn gật đầu, tôi nói tiếp: “Chuyện của muội, thái phi cũng chỉ vô tâm thôi,
bà ấy không hề biết nội tình. Bằng không thái phi vốn nhân hậu như thế, quyết
không bao giờ đi chia rẽ uyên ương đâu.”
Nàng ta cười gượng, lộ vẻ tột độ thê lương.
“Đều tại tần thiếp và y không có duyên, tần thiếp không oán trách ai cả.” Tôi
thở dài than: “Muội giờ đang có thai, chớ nên nghĩ nhiều nữa. Bản cung tự có
tính toán.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Muội yên tâm, ta sẽ không
giết Lục Ly đâu.”
Giang Thấm Thủy hai mắt đẫm lệ, rụt rè đáp
“vâng” một tiếng.
Nửa đêm trời nóng nực vô cùng, tôi ngồi
dưới ánh nến mân mê mấy quân bài cửu, trong lòng tâm sự trùng trùng. Cận Tịch
bưng một bát canh tổ yến nấu táo đỏ vẫn còn nóng hổi đi tới, ôn tồn nói: “Nương
nương dù phiền lòng đến mấy thì cũng nên nghĩ tới thân thể của mình. Bữa tối
người đã không ăn gì rồi, bây giờ hãy ăn một ít canh tổ yến lót dạ đi.”
Mái tóc dài của tôi lúc này buông xõa, trên
người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, ruột gan đều như rối bời. “Ta không
định nói chuyện này với Ngọc Nhiêu.”
“Nương nương làm vậy là rất đúng, chuyện
trong cung hãy giải quyết ở trong cung, không nên để cửu Vương gia và Vương phi
lo lắng. Đức thái phi tuổi cũng lớn rồi, không cần phải biết mấy việc này làm
gì.” Cận Tịch cầm thìa khuấy nhẹ bát canh tổ yến. “Mặc kệ thế nào đi chăng nữa
thì đứa bé đó cũng có khả năng là của Lục Ly, lỡ như sau này lớn lên giống hệt
Lục Ly thì thực là hỏng bét. Vả lại Hoàng thượng không phải là kẻ ngốc, rồi sẽ
có một ngày biết được chân tướng thôi.”
Tôi khẽ thở dài một tiếng, không nói năng
gì. Cận Tịch hỏi: “Nương nương vẫn chưa thể hạ quyết tâm ư?”
Tôi đưa tay khẽ xoa bụng mình. “Ta bỗng
dưng lại nhớ tới đứa bé không thể chào đời khi trước, lũ trẻ con trong cung đều
chẳng dễ gì sống được.”
“Lũ trẻ bạc mệnh cũng được, mà bị người ta
hãm hại thì cũng thế thôi.” Cận Tịch thở dài than. “Việc Khương Tiểu viện mất
con đã bị cho qua một cách không rõ ràng rồi, nếu như điều tra cẩn thận, bên
phía Hoàng hậu...”
Tôi thầm cảm thấy căm hận, trầm giọng nói:
“Kỳ thực dù không phải Hoàng hậu làm thì cũng có thể nói là Hoàng hậu làm được,
chẳng qua chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.” Rồi tôi thấp giọng dặn dò Cận Tịch:
“Hãy chuẩn bị sẵn một ít thuốc trụy thai đi, tuyệt đối không thể lưu hậu hoạ
lại nữa rồi.”
Mí mắt Cận Tịch bất giác nảy lên một cái,
cúi đầu đáp “vâng”. Tôi chậm rãi ăn tổ yến, kỳ thực chẳng thể cảm nhận được
chút mùi vị nào.
Đêm dần khuya, cơn lạnh tựa như dòng nước
từ từ phủ lên thân thể, nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, Cận
Tịch thì ngồi bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho tôi. Ngoài cửa sổ, vầng
trăng thanh khiết đang chiếu xuống những tia sáng êm đềm, gốc cây to gần đó
lẳng lặng đổ bóng lên chiếc màn gấm thêu hoa tạo ra vô số đường cong uốn lượn,
giống hệt như nỗi ưu phiền trong lòng tôi lúc này.
Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lên
giữa màn đêm tĩnh lặng. Tôi giật mình trở dậy, nhìn thấy một đứa bé mặc áo ngủ
màu trắng, đi chân trần chạy vào trong điện. Nó nhanh chóng nhào vào lòng tôi,
để lộ mấy chiếc răng sữa mà khóc lớn. “Mẫu phi! Mẫu phi!”
Là Dư Nhuận. Tôi xót xa quàng tay ôm thằng
bé vào lòng, ôm thật chặt. Nhũ mẫu đi theo sát phía sau, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Bẩm nương nương, tiểu điện hạ lại vừa gặp ác mộng.”
Tôi gật đầu, để Nhuận Nhi nằm xuống bên
cạnh mình mà dịu dàng ru nó ngủ. Thằng bé vẫn còn nhỏ, quyến luyến tôi vô cùng,
đầu gối lên khuỷu tay tôi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ngón tay tôi. Tôi bất giác
lại càng xót thương, cúi đầu khẽ hôn lên trán thằng bé một cái, đưa tay với lấy
một chiếc khăn, giúp nó lau sạch mồ hôi.
Sinh mệnh nhỏ nhắn này chính là hiện thân
của My Trang, người tỷ muội thân thiết nhất của tôi trên cõi đời này.
Suốt cả đêm ấy tôi không ngủ, lặng im để
thằng bé nằm trong lòng mình.
Sáng sớm hôm sau, hai mắt tôi đều đã thâm
quầng, Hoa Nghi vừa trang điểm cho tôi vừa xót xa nói: “Nương nương giờ đang có
thai, sao có thể không để ý tới thân thể của mình như vậy được chứ!”
Trang điểm xong xuôi, tôi liền đi thỉnh an
Thái hậu, sau đó lại tới Phương Tâm viện lần nữa.
Giang Thấm Thủy lúc này đang thấp thỏm bất
an, được Bích Hy cố gắng kéo đi chải chuốt trang điểm. Nhìn thấy tôi, nàng ta
lộ rõ vẻ hoang mang, thiếu chút nữa thì đánh rơi chiếc lược trong tay xuống
đất. Bích Hy cười, nói: “Tiểu chủ đã sắp làm mẹ rồi, thế mà tay chân vẫn còn
lóng ngóng quá chừng.”
Giang Thấm Thủy xua tay đuổi tất cả người
dưới ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài đi, ta với Thục phi nương nương nói chuyện
một lát.”
Tôi đi vào nội đường rồi ngồi xuống, không
nói một lời. Giang Thấm Thủy vô cùng thấp thỏm, chỉ biết vô thức đưa tay tới
giữ trước bụng, rụt rè gọi khẽ: “Nương nương.”
Tôi dằn lòng lại, đi thẳng vào vấn đề, lấy
một gói thuốc trụy thai đã được chuẩn bị sẵn ra đưa tới trước mặt nàng ta. Hôm
nay móng tay của tôi được sơn màu đỏ sậm, nhìn hệt như màu máu khô, xung quanh
dường như còn có mùi máu tanh thấp thoáng.
Tôi trầm giọng nói: “Uống thứ này vào rồi,
muội sẽ vĩnh viễn không còn phải phiền não gì nữa.” Hơi dừng một chút, tôi lại
nói tiếp: “Còn về đứa bé, chờ sau này muội sẽ có thai lại thôi.”
Nàng ta cả kinh thất sắc. “Tại sao?”
Tôi không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ
nói ngắn gọn: “Nếu đứa bé này là của Hoàng thượng thì không sao, nhưng muội hãy
nhìn xem, trong chốn hậu cung này có bao nhiêu đứa bé có thể sống sót? Vả lại
lỡ như đứa bé này là của Lục Ly, sau này lớn lên lại giống y như đúc, muội thử
đoán xem, liệu sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng vì nó đây?”
Nàng ta bất giác run lên lẩy bẩy, không dám
đưa tay tới cầm, thậm chí còn không dám mở mắt ra nhìn gói bột đó. Tôi cau mày
lại, nói: “Đây là hồng hoa thượng hạng, uống vào rồi chỉ đau một lát là sẽ ổn
thôi. Đau dài không bằng đau ngắn.”
Giang Thấm Thủy khóc lóc bi thương tột độ,
đau khổ van nài: “Nương nương, xin đừng giết đứa bé này.”
Lồng ngực tôi tràn ngập cảm giác bức bối
khó tả, đầu óc rối bời từng cơn. Tôi ngoảnh đầu qua một bên, trầm giọng nói:
“Bây giờ muội còn khóc được thế này, nhưng chờ đến khi đứa bé được sinh ra, chỉ
e muội chẳng còn sức mà khóc nữa đâu.” Khẽ thở hắt ra mấy hơi, tôi nói tiếp:
“Cửu vương phủ đối xử với muội không tệ, muội thật sự muốn khiến tất cả mọi
người ở đó bị liên lụy đến chết ư?”
Giang Thấm Thủy kinh hãi ngừng khóc, yếu ớt
gục đầu xuống, bàn tay nắm chặt lấy gói bột kia, dường như muốn dùng hết sức
lực toàn thân để bóp nát nó. Suốt một hồi lâu, thời gian như ngừng lại, bầu
không khí trở nên ngột ngạt vô cùng khiến người ta không sao thở nổi.
Tôi bình tĩnh nói: “Chỉ cần bỏ đứa bé này
đi, bản cung có thể đảm bảo rằng muội sẽ không việc gì, Lục Ly cũng sẽ không
việc gì. Y sẽ vẫn là Vũ lâm lang tiền đồ vô lượng, còn muội thì vẫn là sủng phi
của Hoàng thượng, là mẹ của những vị hoàng tử, công chúa sau này.”
Giang Thấm Thủy đau khổ suy nghĩ, gân xanh
trên huyệt thái dương nổi rần rần không ngớt, cuối cùng run rẩy cúi đầu mở gói
giấy kia ra, bên trong là một thứ bột rất mịn được nghiền thành từ những cánh
hoa khô màu nâu vàng, chính là hồng hoa thượng hạng của Tây Vực. Nàng ta đột
ngột nhắm mắt lại, đưa gói giấy đó lên bên miệng chuẩn bị dốc cả vào, thế nhưng
chỉ sau khoảnh khắc lại bất ngờ vứt nó xuống đất, tạo thành một mảng loang lổ.
Giang Thấm Thủy cố nén khóc, sắc mặt lộ rõ
vẻ kiên nghị. “Thục phi, tần thiếp sẽ không bao giờ gặp lại Lục Ly nữa, cũng sẽ
không bao giờ mềm yếu khóc lóc để người khác nghi ngờ nữa. Tần thiếp sẽ thật
cẩn thận, xin người hãy để tần thiếp được sinh đứa bé này ra. Tần thiếp thật sự
nguyện không gặp lại Lục Ly nữa, cũng nguyện phải sống những tháng ngày còn
tịch mịch, hiu quạnh hơn Trinh Phi, dù bắt tần thiếp phải tới lãnh cung cũng
được, nhưng xin người hãy cho tần thiếp được giữ đứa bé này lại. Nó là con của
Hoàng thượng cũng tốt, là con của Lục Ly cũng tốt, tần thiếp không thể mất nó
được.”
Tôi đưa giày tới giẫm lên gói bột rơi vung
vãi dưới đất kia, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Muội thật sự làm được chứ?” Nàng ta
gật đầu, một cái gật đầu nặng nề vô hạn, thế nhưng ẩn bên trong đó là một sự
kiên định không gì lay chuyển được.
“Coi như muội đã hiểu phải sống thế nào
trong cung, vậy bản cung cũng không làm khó muội nữa.” Tôi đặt ngón tay trỏ lên
môi nàng ta mà ấn nhẹ. “Cho đến khi muội chết già trong cung, bí mật này nhất
quyết đừng để cho người thứ ba nào biết.”
Hai hàng lệ nóng lặng lẽ tuôn rơi, nàng ta
lại gật đầu lần nữa.
Tôi bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm,
chậm rãi nói tiếp: “Người đó không thể ở lại trong cung làm Vũ lâm lang nữa,
bằng không hôm nào đó hai người mà không nén được tình cảm, e là không chỉ bản
cung mà đến Đức thái phi và tất cả người trong cửu vương phủ cũng sẽ bị liên
lụy. Muội yên tâm, bản cung đã nói là sẽ không lấy tính mạng y thì ắt sẽ không
lấy tính mạng y, nhưng muội cũng phải nhớ lấy lời đã hứa với bản cung đấy. Muội
nên biết nơi này là Tử Áo Thành, chớ để chuyện tình cảm trai gái làm ảnh hưởng
tới bản thân và người khác.”
Nàng ta im lặng, bên khóe mắt còn vương một
giọt lệ long lanh.
Cận Tịch đứng chờ tôi bên ngoài Phương Tâm
viện, thấy tôi đi ra mà phía trong kia lại không có động tĩnh gì thì thầm thở
phào một hơi.
“Nương nương đã xử lý ổn thỏa chuyện này
chưa?” Nàng ta lén cất tiếng hỏi tôi.
Tôi biết là nàng ta không yên tâm, bèn đáp:
“Có ổn thỏa hay không thì phải chờ xem số phận của nàng ta sau này.” “Vậy gói
hồng hoa đó...” Nàng ta hỏi dò.
Tôi tiện tay hái một bông sơn chi trắng
muốt bên đường đưa lên mũi ngửi. “Thực đáng tiếc cho gói hồng hoa thượng hạng
mà ngươi tìm cho ta, kỳ thực trước khi ra khỏi cửa, ta đã đổi nó thành một gói
bột hoa nhài rồi, cho dù nàng ta có dằn lòng ăn sạch thì cũng sẽ chỉ làm cho da
dẻ mịn màng hơn thôi.”
Cận Tịch tò mò hỏi: “Tại sao nương nương
lại đột nhiên không đành lòng như thế vậy?”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười. “Cả đêm qua ta ôm
Nhuận Nhi trong lòng, bỗng dưng rất nhớ mẹ nó.”
“Nhưng Giang Thấm Thủy không phải là Thẩm
My Trang.”
“Ta biết chứ, có điều xét cho cùng nàng ta
và ta cũng là những người có chung cảnh ngộ, ta thực có chút không đành lòng.”
Cận Tịch vẫn chưa hết âu lo. “Nhưng vì việc
của Quỳnh Quý nhân lần trước mà nương nương đã bị hoài nghi suốt mấy tháng rồi,
lần này làm vậy e là có chút mạo hiểm.”
“Việc này kỳ thực còn phải cảm ơn Hoàng hậu
một phen.” Tôi cười lạnh, nói: “Cứ coi như là ta giận dỗi cũng được, không đành
lòng cũng được. Nếu không vì cô ta vừa gài bẫy ta như thế, ta làm sao dám làm
ra một việc còn đáng tội hơn lời cô ta nói gấp cả chục lần thế này.” Rồi tôi
lại dặn dò Cận Tịch: “Hãy nghĩ cách điều Lục Ly đi khỏi Tử Áo Thành, còn về
việc điều đi đâu thì chỉ có hai chúng ta biết với nhau là được rồi.”
Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng, cùng tôi
chậm rãi về cung. Vừa khéo lúc này Huyền Lăng tan buổi chầu sớm trở về, thấy
tôi và Cận Tịch dắt tay nhau bước đi thì không kìm được vừa ngạc nhiên vừa mừng
rỡ. “Độ này nàng cứ né tránh trẫm suốt, trẫm thật sợ nàng vừa nhìn thấy trẫm là
lại tức giận.”
Tôi đưa mắt lườm y một cái. “Ai thèm giận
tứ lang chứ, làm như thế thật chẳng đáng chút nào.”
Y cười tươi, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi dõi
mắt nhìn về phía Phương Tâm viện lúc này đã bị vô số cây cối che khuất, khẽ thở
dài một tiếng, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Năm tháng sau, Giang Thấm Thủy thuận lợi
sinh hạ một bé gái, được ban cho phong hiệu Hoài Thục Công chúa, tính ra đây
chính là cô con gái thứ sáu của Huyền Lăng. Lúc này tuyết trắng bay khắp trời,
nàng ta ôm con gái trong lòng mừng đến phát khóc, còn Lục Ly thì đang canh
phòng ở Quán Lâm hành cung cách đó mấy trăm dặm, hai bên không còn qua lại gì với
nhau. Tất nhiên, đó là chuyện về sau.