Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 556




Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cả tòa ngự thư phòng yên tĩnh phảng phất không có một tia tiếng động, nếu có chỉ là tiếng thở hổn hển, mặt của hai người tựa như bình tĩnh, chỉ có chính bọn họ rõ ràng, trong lòng của bọn họ lúc này đã sớm trào sóng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

"Thiên. . . . . . Thiên Thiên?" Giữa hai người một khắc lâu trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn mới từ trong miệng khó khăn nhảy ra mấy chữ này, nghe được ra, hắn rõ ràng không dám tin.

Còn có mơ hồ quanh quẩn trong đó.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không dám tin, bởi vì kích động mà khóe mắt vương lệ, bán đứng hoàn toàn tâm tình của hắn lúc này.

Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn nắm tấu chương tay không ngừng run rẩy. Tuy hắn yên tĩnh, nhưng cặp mắt lại thật chăm chú nhìn vào trên người Tiểu Thiên, ngay cả nháy mắt cũng không dám nháy, hắn sợ trong nháy mắt, Tiểu Thiên lại đột nhiên biến mất.

"Tấn!" Tiểu Thiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn bởi vì một tiếng gọi ấy mà run rẩy.

"Thiên Thiên! Là Thiên Thiên!" Nước mắt trong nháy mắt đã tuôn ra hốc mắt Hoàng Phủ Tấn, theo chóp mũi nhỏ xuống.

Hắn chợt từ từ đứng lên, cả người gần như là vọt tới trước mặt Tiểu Thiên, một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, nước mắt của hắn lại tuôn rơi.

Càng ôm càng chặt, Tiểu Thiên có chút không thở nổi, nhưng nàng lại không đẩy Hoàng Phủ Tấn ra. Nàng mê luyến cái ôm trong ngực, trong khoảng thời gian này chỉ có ở trong mộng mới có thể xuất hiện cái ôm này.

Nàng —— Thật rất nhớ hắn.

"Thiên Thiên, nàng trở lại, ngươi đã trở lại, khụ khụ. . . . . . Nàng đã trở lại." Thanh âm Hoàng Phủ Tấn nghẹn ngào lại nhẹ giọng nỉ non bên tai Tiểu Thiên, tiếng ho khan lại thêm vang lên.

"Tấn. . . . . ." Đưa tay vòng qua eo Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên đau lòng ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tựa vào trong ngực hắn, nước mắt cũng theo đó dâng lên.

Tình yêu của đế vương! Đây chính là tình yêu của đế vương sao? Tại sao đau như vậy? Tại sao phải mang theo sợ hãi cùng mất mát như vậy? Sợ đến mức phải làm người bận tâm như vậy!

Chỉ có yêu say đắm, mới có thể quá mức sợ mất đi, bởi vì hắn cũng đã không có cách nào chịu đựng lại một lần nữa mất đi người thương.