“Tự trọng?” Hoàng Phủ Tấn cười, vẫn đang cười như vậy nhưng lại để cho Lạc Thủy bắt được một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất, hắn cúi đầu nhìn Lạc thủy, cười khẽ một tiếng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc “Lạc Thủy, muốn làm Hoàng Hậu không?”
Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này làm cho Lạc Thủy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, há hốc mồm một lúc lâu không có trả lời.
Hắn…hắn vừa nói cái gi? Hỏi nàng có muốn làm Hoàng Hậu hay không?
Nếu là trước kia hắn hỏi nàng vấn đề này, nàng nhất định không do dự đáp ứng, nhưng bây giờ, khi hắn hỏi nàng, nàng lại cái gì cũng không trả lời được, nàng không biết tại sao Hoàng Thượng lại nói ra vấn đề này, hắn là đang trêu cợt nàng hay là đang chơi đùa nàng? Hắn đem Thiên Thiên đặt ở chỗ nào?
“Lạc Thủy, muốn làm Hoàng Hậu không?” Hoàng Phủ Tấn lên tiếng lần nữa, thanh âm lớn hơn so với lần trước.
Suy nghĩ của Lạc Thủy bị kéo về, nàng nhìn cặp mắt của Hoàng Phủ Tấn, ở trong ánh mắt này, nàng rõ rang thấy được bất đắc dĩ cùng thống khổ, nàng thật không biết tại sao Hoàng Phủ Tấn lại nói ra những lời này.
Hắn yêu Thiên Thiên, điểm này, nàng hoàn toàn nhìn ra.
“Hoàng Thượng, xin buông tay!” Lạc Thủy lần nữa ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn không ngừng giùng giằng.
“Trả lời xong vấn đề của trẫm, trẫm liền buông ra.” khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn rõ ràng mang theo bá đạo.
“Hoàng Thượng, ngài quên Thiên Thiên rồi sao? Nàng mới là Hoàng Hậu của ngài! Ngài nói như vậy không phải là muốn phụ lòng nàng sao?” Vì nóng lòng Lạc Thủy bật thốt lên những lời này.
Những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ sửng sốt một chút, khóe mắt lần nữa chợt lóe rồi biến mất đau đớn, những cũng không kéo dài bao nhiêu, hắn liền nhìn Lạc Thủy tiếp tục mở miệng: “Trẫm biết Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Trẫm, nhưng nàng ta sắp chết, chẳng lẽ Trẫm nên vì nàng ta cả đời sau không lập Hậu sao? Nàng có biết mầy ngày nay vì chất độc trên người nàng, trẫm có bao nhiêu mệt mỏi hay không? Làm được đến mức này, Trẫm đã rất tốt với nàng ấy rồi!”
Lạc Thủy vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, nàng không dám tin nhìn Hoàng Phủ Tấn, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn tiếp tục nói: “Trẫm là Hoàng Đế, bên cạnh có trăm ngàn nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao phải cảm thấy có lỗi với nàng ta, coi như hiện tại nàng có đứng trước mặt Trẫm, Trẫm cũng nói những lời này.”