Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 463




"Thiên Thiên, trẫm có biện pháp gì có thể để cho nàng không hề yêu trẫm nữa, nàng hãy nói cho trẫm biết, trẫm phải dùng biện pháp gì để trẫm có thể dứt tình được với nàng đây" Nước mắt của Hoàng Phủ Tấn tùy ý lướt qua khóe mắt.

Hắn thống hận lão thiên cay nghiệt, tại sao cứ muốn hành hạ bọn họ, tại sao?

Hắn một không làm bạo quân, hai không phải là hôn quân, tại sao lão Thiên lại đối xử với hắn như vậy?

Trong mắt của hắn tràn đầy tia máu, nhưng ánh mắt thống khổ kia không ai có thể chân chính thể hiểu được.

Vũ Phượng Cung ——

"Tiểu thư, ăn cơm trước đi, hoàng thượng có thể vẫn còn đang bận rộn, đừng chờ ngài ấy nữa." Đóa Nhi hốc mắt hồng hồng , hiện tại trên dưới cả hoàng cung ai cũng biết tiểu thư sống không quá mười ngày nữa, hoàng thượng vì chuyện này, đã làm cho bể đầu sứt trán, nàng biết trong như vậy, lòng tiểu thư cũng không chịu nổi, cuộc sống ngồi chờ chết là ai cũng không dễ chịu!

"Ừ, được rồi." Tiểu Thiên gật đầu một cái, cầm đũa lên, lại một chút muốn ăn cũng không có, trong lòng tựa như luôn có đồ vật gì đó đè ép, mang theo nhàn nhạt bất an.

Mặc dù nàng biết Tấn gần đây bề bộn nhiều việc, hay bởi vì chuyện của nàng, nhất định là loay hoay đến bể đầu sứt trán, nhưng, bất kể hắn bận rộn thế nào, cũng sẽ vào lúc dùng bữa thế này đến đây ăn cùng nàng, sẽ không giống như hôm nay vậy, đến bây giờ bữa tối cũng đã sắp qua, hắn vẫn không hề xuất hiện.

Càng nghĩ càng có gì đó không đúng, nàng một chút cũng không có cảm giác muốn ăn cơm, nhai vài hớp cơm, cõi lòng nàng đầy tâm sự đem chiếc đũa để xuống.

"Đóa Nhi, ta không muốn ăn, đem xuống đi."

"Tiểu thư, không ăn cơm sao được chứ, ngài ăn thêm vài miếng nữa đi."

"Không cần, ta thật sự ăn không vô." Tiểu Thiên từ trên ghế đứng lên, ngực đột nhiên buồn bực, trước mắt tối sầm, nàng đưa tay ôm ngực, ngăn lại cơn buồn nôn muốn dâng đến, tựa vào bàn một lúc lâu sau, cho đến khi bóng tối kia từ từ rút đi, nàng mới khôi phục lại dáng vẻ thường ngày lần nữa.

Mấy ngày nay, vẫn luôn như thế này, những không hề có dấu hiệu buồn nôn như vậy, nhưng Tiểu Thiên cũng đã quen với bóng tối luôn bất ngờ công kích mình, , nàng cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả thái y nàng cũng lười gọi đến.

"Đóa Nhi, ta đi ra ngoài đi một chút, em ăn cơm đi."

"Tiểu thư, hãy để cho nô tỳ bồi ngài đi ra ngoài nhé." Đóa Nhi hiện tại làm sao có thể yên tâm để cho Tiểu Thiên đi ra ngoài một mình.

"Không cần." Tiểu Thiên lắc đầu cười cười với Đóa Nhi, mặt thoải mái mà cười giỡn nói: "Tiểu thư ta chỉ là mấy ngày sau mới sắp chết, cũng không phải là hiện tại gảy tay chân gảy, ngươi lo lắng cái gì."