Tể tướng phủ ——
"Đoạn Ngự, ngươi rốt cuộc không thả ta?" Trong tướng phủ, thanh âm không nhịn được của Như Mộng truyền ra.
Đoạn Ngự ngồi ở trước mặt nàng, một bộ dạng mắt điếc tai ngơ , miễn cưỡng liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Khó trách cảm thấy hình dạng Như Mộng cô nương nhìn quen mắt như vậy , thì ra là thiên kim của Thừa tướng !"
Những lời này Đoạn Ngự làm trái tim của Như Mộng như ai quất một cái, mi mắt trong nháy mắt rũ xuống.
Lát sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, gương mặt trở nên lãnh đạm, "Trí nhớ của Tướng gia thật tốt!" Khóe miệng Như Mộng mang theo chút châm chọc, trong mắt thoáng qua chút đau đớn lóe lên rồi biến mất.
Nàng nhớ, khi nhìn thấy hắn ở Tầm Hoan lâu, cho dù nàng ngoài mặt có bao nhiêu bình tĩnh, nhưng không có ai biết, khi nàng nhìn thấy hắn xuất hiện một khắc kia, trong lòng mang theo bao nhiêu rối loạn.
Nhưng nàng cũng thấy được trong mắt của hắn rất xa lạ!
Hắn một chút cũng không nhớ rõ nàng!
Trong mắt hắn, nàng chẳng qua là một kỹ nữ Tầm Hoan lâu, là trò tiêu khiển của nam nhân, một hoa khôi, trừ lần đó ra, đối với hắn mà nói, nàng cái gì đều không phải!
Châm chọc trong mắt Như Mộng làm cho Đoạn Ngự bắt được không có chút nào bỏ sót , hắn mang theo bất mãn nhíu mày.
Sơ qua, hắn trầm mặt, lạnh lùng mở miệng nói: "Tại sao muốn giết Tấn?"
Những lời này của Đoạn Ngự để cho lòng dạ Như Mộng co rút đau đớn, nước mắt ở vành mắt nàng trong không trung càng không ngừng đảo quanh, nhưng cuối cùng, nàng vẫn quật cường không để cho nước mắt chảy ra .
"Hai nước giao chiến, giết người thì cần gì có lý do?" Như Mộng nhìn về phía Đoạn Ngự, khóe miệng mang theo khổ sở giấu kín.
Điểm này, Đoạn Ngự cũng đã nhìn ra.
Đoạn Ngự hắn là ai, một vị tể tướng trẻ tuổi, nếu như những lời nói Như Mộng nói sẽ làm Đoạn Ngự tin tưởng, ngược lại sẽ vũ nhục cho sự thông minh xuất sắc của hắn từ trước
Đoạn Ngự cười cười, đứng dậy đi tới trước mặt Như Mộng, mở miệng nói: "Ta nhớ được cha ngươi đã từ quan, chuyện triều đình này lúc nào thì đến phiên nữ nhi như ngươi quan tâm?"
Lời Đoạn Ngự nói khiến cho Như Mộng chợt giương mắt nhìn về phía hắn, nàng thấy được trong mắt Đoạn Ngự một chút mĩ vị, ánh mắt sắc bén của Đoạn Ngự dọa cho Như Mộng sợ đến mức lui về phía sau vài bước, đôi môi run rẩy, nàng một câu cũng không nói ra.
"Nói cho ta biết, cha ngươi còn có ý định gì?" Đoạn Ngự tiến một bước đến sát vào Như Mộng, nhớ tới ngày đó Như Mộng lao ra, ánh mắt tuyệt vọng giãy giụa vô cùng thống khổ kia, hắn suy đoán, trong lúc này nhất định còn có một chút lý do nàng không phản kháng được.