Thanh âm này non nớt là cho hai người đang hôn quên mình vội vã đẩy nhau ra.
Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, thấy tiểu Dương Hi đang đứng ngẩng đầu bên cạnh, nhìn hắn, trong mắt mang theo vui sướng khó có thể ức chế thì sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt chìm xuống.
Hắn mới vừa gọi mình là gì?
Hoàng huynh?
Thực sự là danh xưng quá buồn cười! Hoàng Phủ Tấn châm chọc cười cười, nhưng hắn lại phát hiện, khi mình nghe được tiểu Dương Hi gọi mình như vậy, trong lòng của hắn thậm chí có một cơn vui sướng cùng cảm động khó có thể ức chế phát ra từ đáy lòng .
"Ngươi đến đây làm gì?" Vẻ mặt đam mê mới vừa rồi của Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt không thấy, thay vào đó là sắc mặt lạnh như băng thường ngày làm người ta không dám đến gần.
Cho dù, đứng đối diện, là đệ đệ ruột duy nhất của hắn, nhưng hắn chán ghét nó, ghen tỵ với nó, lại. . . . . . Hâm mộ nó.
"Đệ đến thăm huynh mà." Tiểu Dương Hi trả lời rất trực tiếp, cũng rất chân thành, lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy chướng mắt dị thường.
"Vậy bây giờ thăm xong rồi, có phải có thể đi hay không?" Nhìn thiện ý trong mắt tiểu Dương Hi, Hoàng Phủ Tấn mặc dù rất muốn hung dữ với nó, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được, cuối cùng hắn nói ra những lời này, mặc dù lãnh đạm giống như đối mặt với một người xa lạ, nhưng đã sớm không còn vẻ... Chán ghét giống như lúc trước nữa.
Vẻ lãnh đạm trên mặt của Hoàng Phủ Tấn, tiểu Dương Hi không để ý đến, mà tiếp tục nháy đôi mắt to đen kia, tiếp tục nói: "Vậy vết thương của huynh đã đỡ hơn chưa?”
Dáng vẻ vẫn luôn luôn thành khẩn này của nó, làm Hoàng Phủ Tấn rất muốn sưng mặt lên mắng đuổi nó, nhưng lời nói đến khóe miệng, nhưng lại cứng rắn chuyển sang hướng khác, "Khá hơn chút rồi, ngươi đi nhanh đi!" Khẩu khí mặc dù cứng rắn, nhưng rất rõ ràng, thái độ của hắn đối với tiểu Dương Hi đã thay đổi không ít.
Choáng, tiểu Dương Hi đã tới vào lần đó, những lời của nó nói, hắn cũng nghe được rất rõ ràng, nó nói chỉ cần hắn tỉnh lại, nó nguyện ý đem đầu người cho hắn, nó còn nói hắn là một ca ca rất tốt, rất tốt.