“Trẫm muốn ngươi thị tẩm!” Giọng nói cứng rắn, tay Hoàng Phủ Tấn thô lỗ xé y phục Tiểu Thiên ra, tựa như lần trước như vậy, không hề có chút ý định thương hoa tiếc ngọc.
“Tránh ra, ta không muốn thị tẩm!” Tiểu Thiên cố gắng muốn đẩy ra Hoàng Phủ Tấn, nhưng hôm nay khí lực Hoàng Phủ Tấn, tựa hồ so thường ngày lớn hơn rất nhiều, nàng làm sao cũng đẩy không ra.
“Cũng không phải do ngươi!” Lúc này, y phục của Tiểu Thiên đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành từng mảnh, chỉ còn lại một cái yếm che thân thể, “Niếp Tiểu Thiên, nam nhân khác ngươi cũng phục vụ, trẫm là trượng phu của ngươi , ngươi không phải cũng nên phục vụ trẫm sao?”
(QH: Anh này luôn nói như thế, ai dám yêu mới lạ….)
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi không phải là chê ta bẩn thỉu sao? Ngươi không phải là chê ta ai cũng có thể làm chồng sao, tại sao ngươi còn không buông tha ta, tại sao không phế bỏ ta!” Nàng nổi giận kêu lên, đầy bụng ủy khuất vào lúc này thổ lộ hoàn toàn, nước mắt của nàng tràn đầy khuôn mặt.
Hoàng Phủ Tấn một chút cũng không có để ý tới, “Phế bỏ ngươi?” Hắn cười một tiếng lạnh như băng, “Muốn đi tìm tên gian phu đó hay sao? Niếp Tiểu Thiên, trẫm ngươi nói cho biết, trẫm không muốn ngươi, nam nhân khác cũng đừng hòng lấy được, cho dù chết, cũng phải chết ở trước mặt trẫm, ta không muốn giống như phụ hoàng”
Vừa nói đến chuyện này, hận ý trong hắn càng thêm tăng, thống hận đối với hắn mẫu thân toàn bộ đều dời đến trên người Tiểu Thiên, hắn thô bạo giữ chặt của hai tay Tiểu Thiên , những nụ hôn lại rơi xuống một lần nữa. Hắn thống hận toàn bộ nữ nhân muốn tái giá giống như mẫu thân của hắn, hắn giữ chặt 2 tay Tiểu Thiên, một lần nữa hôn nàng.
Trong đầu thoáng qua, tất cả đều là hình ảnh mười năm trước kia, để cho hắn muốn quên rồi lại vẫn không có cách nào quên được.
Phụ hoàng tự sát ngay trước mặt của hắn, mà mẫu hậu của hắn lại cùng nam nhân khác chạy trốn, nữ nhân không biết xấu hổ, có thai cùng nam nhân khác, nữ nhân đều là đê tiện, nam nhân cũng sẽ đối xử đê tiện như vậy!
Càng nghĩ tới, lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm cháy hừng hực , cho dù, trong mắt của hắn vẻ mặt này khó nén nhưng đau đớn rõ ràng đã bán đứng hắn.
Tiểu Thiên bởi những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngưng phản kháng, nàng đem tầm mắt chuyển sang Hoàng Phủ Tấn, cho dù hắn lúc này có nhiều hung ác, có nhiều thô bạo, nhưng vẻ đau đớn trong mắt hắn lại khiến nàng đau lòng.
Hoàng Phủ Tấn cứ như vậy hôn nàng, bá đạo không để người khác kháng cự, giống như là đang phát tiết một cảm xúc đè nén nơi đáy lòng hắn đã lâu, ngay lúc này muốn bộc phát ra, ngay cả, bên trong những nụ hôn này, Tiểu Thiên cũng có thể nếm đượcn ổi đau đớn khi bị bỏ rơi.
Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc để cho Hoàng Phủ Tấn hôn, cho đến khi khóe miệng của nàng nếm mùi vị mặn mặn, nàng mới phục hồi tinh thần, khiến cho nàng kinh ngạc, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng lại khóc, khóc ở trước mặt nàng