Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên thả vào trên giường, đưa tay kéo chăn đắp lên trên người nàng, hắn đem Tiểu Thiên dựa vào hướng mình.
“Nhịn một lát nữa, ngự y rất nhanh sẽ đến.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay ôm nàng, ở bên tai nàng ôn nhu nói.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . . Ta đau quá.” Càng như vậy, nước mắt của nàng càng chảy tràn lợi hại hơn, mà nước mắt của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau lòng, loại tâm bị đau đớn như thế này là lần đầu tiên, cảm nhận hắn hoàn toàn đau giống như nàng vậy .
“Ừ, trẫm biết, ngươi nghe lời, nhịn một lát nữa, ngự y sẽ đến rất nhanh mà.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau lệ trên mặt nàng, mày nhíu lại rất chặc.
Nhìn về phía ngoài cửa, hắn nổi giận mắng: “Đáng chết, ngự y sao vẫn chưa đến đây!”
Tiểu Thiên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn tức giận, trên mặt rõ ràng khẩn trương, điểm này để cho tâm nàng khẽ động, nhìn lại tư thế nằm của mình lúc này, bị Hoàng Phủ Tấn ôm thật chặt vào trong ngực, cảm giác như thế khiến cho nàng vô cùng an tâm.
“Ôi. . . . . .” Dạ dày lại một lần nữa hung hăng quất một cái, nàng đau đến kêu rên lên tiếng.
“Thế nào? Rất đau sao?” Hoàng Phủ Tấn nắm tay Tiểu Thiên lạnh như băng, trong mắt mang theo vài phần đau lòng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là nói. . . . . . Nói nhảm sao? Nếu không đau…, ta. . . . . . Ta có thể có dáng vẻ giống như quỷ thế này sao?”
“Cũng đau thành như vậy, còn múa mép khua môi.” Hoàng Phủ Tấn không thèm so đo với nàng, dáng vẻ nàng như thế này, vẻ mặt thống khổ đã sớm để cho hắn phải khó chịu đau lòng .
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta có. . . . . . Có thể chết hay không?”
“Sẽ không!” Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, “Ngươi bị trẫm đánh 30 đại bản cũng có thể vui vẻ, còn có thể làm ra cái loại gì đó, hát khó nghe như vậy, hiện tại chẳng qua là đau bụng mà thôi, làm sao có thể chết được chứ.” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, hướng về phía nàng ôn nhu nói, cố gắng trấn an tâm tình bất an của nàng.
“Bài hát đó mới. . . . . . Mới không khó nghe.” Mặc dù dạ dày đau gần như muốn nửa cái mạng của nàng, Tiểu Thiên còn không nhịn được phản bác.
Bài hát đó là thần tượng Michael của nàng hát đó, đều là kinh điển.
“Được, được, không khó nghe, vậy ngươi liền nghe lời của trẫm ráng nhịn một lát, chờ cho khỏe hẳn rồi hát bài hát đó nữa, có được không?” Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ biết, mình còn có thể ôn nhu thành như vậy, khẩu khí cưng chìu tự nhiên đến ngay cả chính hắn đều chưa từng cảm giác được.