Nhạc phụ?
Nghe từ này, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng đen hơn, thiếu chút nữa đã quên mất, Niếp Tiểu Thiên nữ nhân đáng chết đó là do lão già vô dụng kia sinh ra.
Hắn mấy ngày nay không có nhìn thấy nữ nhân đó, hiện tại hắn ngược lại muốn biết, nữ nhân kia đối người cha vô dụng này như thế nào.
“Phúc Quý!”
“Có nô tài!”
“Đến Vũ Phượng Cung gọi hoàng hậu tới cho trẫm.”
“Dạ, hoàng thượng!” Khom người hành lễ, Phúc Quý lui xuống.
“Tấn, Niếp Vân Hạc làm việc bất lợi, nhưng không liên quan đến hoàng hậu, ngươi cũng đừng làm khó nàng.” Đoạn Ngự mặt cười nhẹ mở miệng nói.
“Ngươi khi nào thì bắt đầu quan tâm tới nữ nhân kia vậy?” Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vị giấm chua, hoặc là, chính hắn là không hề hay biết.
“Ngươi cũng đừng vì ta đây mà ghen, ta chỉ nói sự thật mà thôi.” Đoạn Ngự cười, vẻ mặt vô hại, bất quá ai cũng nghe được, những lời này là hắn cố ý nói cho Hoàng Phủ Tấn nghe.
“Trẫm ghen?” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được vang lên, nhưng trong lòng lại mang theo một sự chột dạ, “Trẫm ghen vì nữ nhân đó sao? Mắt trẫm bị mù sao?”
Hoàng Phủ Tấn càng hết sức che giấu, lại càng để cho Đoạn Ngự cảm thấy vị hoàng đế trước mắt này tuy ngoài mặt nói là không quan tâm nhưng trong lòng lại cực kì để ý hoàng hậu.
Đang muốn mở miệng, đúng lúc thấy Phúc Quý từ ngoài cửa chạy chậm tới, trên mặt hiện rõ sự bối rối.
“Hoàng hậu đâu?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, nụ cười trong mắt Đoạn Ngự khiến hắn cảm thấy dị thường chướng mắt, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
“Hoàng thượng, nương nương ngài. . . . . .” Phúc Quý bối rối nhíu mày, xong rồi, Hoàng hậu nương nương lần này đoán chừng không phải chỉ là vấn đề gãy tay gãy chân thôi.
“Nàng thế nào?” Hoàng Phủ Tấn khẩu khí cứng rắn mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng bất an trên mặt của Phúc Quý , trong lòng của hắn không khỏi lo lắng, nữ nhân đó. . . . . . Sẽ không lại té bị thương đấy chứ.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, nương nương ngài ấy. . . . . . Nương nương đã đến Tầm Hoan lâu .” Phúc Quý cũng không biết mình có can đảm nhìn mặt hoàng thượng khi thốt lên những lời này, hắn biết, hoàng thượng tiếp theo sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên ——
“Cái gì?” sSắc mặt Hoàng Phủ Tấn tối sầm trong nháy mắt, “Nàng còn dám đi đến nơi đó?”