Đã lớn như vậy, lại không dám ngủ một mình buổi tối?
Nhớ tới bộ dáng muốn giữ hắn của nàng nhưng không dám nói kia, Hoàng Phủ Tấn chợt cảm thấy buồn cười, nàng cuối cùng vẫn không mở miệng, là lo lắng hắn sẽ không để ý tới nàng hay sợ hắn sẽ cười nhạo nàng?
Chẳng qua là, bây giờ nghĩ lại, nếu như nàng lúc ấy thật lên tiếng, hắn sẽ nguyện ý ở lại nơi đó bồi nàng sao?
Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn rơi vào tầm nhìn của Vũ Lạc Thuỷ cùng Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua là lòng của hai người có hai tâm trạng khác nhau mà thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt nụ cười sâu hơn.
“Đúng vậy, hoàng thượng, tiểu thư không dám ngủ một mình buổi tối bao giờ, vẫn luôn là nô tỳ bồi ở bên cạnh tiểu thư đợi tiểu thư ngủ mới thôi, nhưng, nhưng bây giờ tiểu thư đang ở Vũ Phượng cung một mình, hơn nữa còn bị thương, khẳng định đang rất sợ hãi. . . . . .” Thanh âm Đóa Nhi càng nói càng thấp, bởi vì nàng thấy được sắcmặt của Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng trầm xuống.
Hoàng Phủ Tấn bởi vì lời nói của Đóa Nhi…, Cả trái tim không khỏi treo ngược, thế nào cũng không bỏ được .
Lần này, ai cũng không nói gì, bao gồm Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt vẫn mang theo ý cười, bà vẫn cứ tĩnh lặng như vậy, yên lặng chờ đứa cháu nội ngoan đang đứng trước mắt này tiếp theo sẽ làm cái gì.
“Hoàng tổ mẫu.” Một lúc sau, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhịn được lên tiếng.
“Ừ?” Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt khẽ nhếch lông mày, chờ những lời tiếp theo của Hoàng Phủ Tấn.
“Khuya lắm rồi, Tôn nhi không quấy rầy người nghỉ ngơi, Tôn nhi cáo lui!” Hoàng Phủ Tấn khẽ gật đầu, trong đầu luôn hiện ra vẻ mắt đáng thương của Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia.
“Được rồi, được rồi, Ai gia đang muốn nghỉ ngơi, Tấn nhi con lui xuống trước đi.” Trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu hồi hộp.
“Dạ, Tôn nhi cáo lui.” Lui về phía sau mấy bước, Hoàng Phủ Tấn xoay người đi ra ngoài.
Không chút nào thấy nụ cười ý vị thâm trường trên mặt của Thái Hoàng Thái Hậu .
“Thái Hoàng Thái Hậu, để cho nô tỳ đến Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư đi.” Đóa Nhi nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt mang theo vài phần thỉnh cầu.
“Đóa Nhi, ngươi trước hết đi dưõng thương cho thật khoẻ đi, Vũ Phượng Cung cũng không cần đi, hoàng thượng sẽ đi .”
“Cái. . . . . . Cái gì? Hoàng thượng sẽ đi?” Đóa Nhi mặt không dám tin nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng nhẽ lão nhân gia già nên hồ đồ rồi, bà cũng không phải không biết hoàng thượng ghét tiểu thư nhà nàng biết bao nhiêu nữa, làm sao có thể đi Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư nha.