“Đoá nhi nàng ấy. . . . . .” Vũ Lạc Thủy đang muốn trả lời, nhưng lập tức khó xử nhíu mày. Hôm nay Hoàng Thượng hạ lệnh đánh Đoá nhi một trăm đại bản, thiếu chút nữa đem nàng ấy đánh chết, nếu không nhờ Thái Hoàng Thái Hậu xuất hiện, chỉ sợ nàng ấy hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ .
Nếu Hoàng Hậu biết Hoàng Thượng đối đãi vơi Đoá nhi như vậy, không biết hai người lại ồn ào thành bộ dáng gì nữa , Hoàng Hậu này ngay cả Hoàng Thượng cũng dám đánh qua.
Nhìn ra vẻ chần chờ trong mắt Vũ Lạc Thủy, trong lòng Tiểu Thiên hiện lên một tia bất an, ” Lạc Thủy cô nương, có phải Đoá nhi nàng xảy ra chuyện gì hay không?”
“Hả? A? Không. . . . . . Không có việc gì.” Vũ Lạc Thủy vội lắc lắc đầu không ngừng.
” Lạc Thủy,không được gạt ta!” Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh xuống, vươn tay túm Vũ Lạc Thủy qua, trong mắt hiển hiện rõ không dễ dàng bỏ qua.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Hậu nương nương, người buông tay a.”
“Ta hỏi lại một lần, Đoá nhi đâu?” Tiểu Thiên ghé sát vào Vũ Lạc Thủy, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt của nàng xuất hiện một tia hoảng sợ.
Nếu hôn quân nghe được đối thoại của nàng cùng Đoá nhi, khẳng định biết Đoá nhi phụng mệnh lệnh của nàng trở về lấy tiền, mà Đoá nhi lại đến bây giờ vẫn không có xuất hiện, nếu không phải hôn quân làm gì với nàng ấy rồi chứ, luôn xem chủ nhân là tối thượng như nha đầu ngốc kia chắc chắn sẽ không phải đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Có phải Hoàng Phủ Tấn làm gì Đoá nhi hay không?”
“Hoàng Hậu nương nương. . . . . .” Vũ Lạc Thủy muốn gỡ tay của Tiểu Thiên ra, nhưng một chút khí lực đều không có.
“Nói!” Thanh âm Tiểu Thiên lớn hơn.
“Đoá nhi đang ở Thanh Âm Cung!” Vũ Lạc Thủy vội đáp.
“Thanh Âm Cung?” Tiểu Thiên buông tay Vũ Lạc Thủy ra, bước nhanh về hướng Thanh Âm Cung , lưu lại một mình Vũ Lạc Thủy mặt ngốc thất thần, trong mắt hiện lên một tia làm cho người ta khó có thể giải thích được.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi nếu dám hạ nặng tay với Đoá nhi, ta sẽ phá nát Vân Tiêu cung của ngươi!” Tiểu Thiên cắn răng lẩm bẩm, từ khi nàng xuyên qua cho đến nay, Đoá nhi xem như là người thân cận duy nhất bên cạnh nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Đoá nhi, có dù là bậc đế vương cao cao tại thượng kia cũng thế.
Không bao lâu, nàng liền vọt tới Thanh Âm Cung.
“Thiên Thiên?” Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu vừa có một tia kinh ngạc, đồng thời cũng đoán được mục đích Tiểu Thiên chạy tới đây là cái gì, nhất là vẻ tức giận trên mặt con bé càng thêm làm cho bà xác định điểm này.