“Mới không phải tiền của ngươi!” Những lời này, Tiểu Thiên nói được tương đương đắc ý đúng lý hợp tình.
“Không phải tiền của trẫm, chẳng lẽ là tiền của ngươi?” Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, nàng còn dám nói lời như thế.
“Đó là tiền của dân chúng!” Tiểu Thiên đúng lý hợp tình mở miệng nói: “Tiền của ngươi cũng toàn bộ là thu từ thuế của dân chúng. Thuế của dân, đương nhiên phải sử dụng để làm điều có ích cho dân. Ngươi đã thu thuế của dân, thân là hoàng hậu ta muốn làm điều có ích cho dân.”
Lão nương là đang tích đức cho hôn quân nhà ngươi. Tiểu Thiên ở trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu.
“Trẫm thu của dân, ngươi ban phát lại cho dân?” Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại, lửa giận trong mắt đủ để đốt cả ngự thư phòng.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm điều có ích cho dân bằng cách dung tiền để đi đến kĩ viện sao, hả?” Hoàng Phủ Tấn rống lên, nàng còn dám nói, thu của dân, làm điều có ích cho dân? Đem tiền vung vào nơi như kĩ viện, còn dám ở trước mặt hắn bày ra lý do đường hoàng đến như vậy.
“Ngươi dám nói kỹ viện ngươi chưa từng thu thuế qua không?” Tiểu Thiên nhướng mày
“Ta thấy thủ hạ của ngươi, mấy quan viên kia không có khả năng buông tha miếng thịt béo bở như kĩ viện đâu.”
Cười châm chọc, Tiểu Thiên tà tứ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn.
“Ngươi. . . . . .” Hắn lại một lần nữa bị sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng đả bại .
Hắn bắt đầu hối hận , tại sao lại nghe lời của Hoàng Tổ mẫu cưới nữ nhân này, đến bây giờ còn phải nhẫn nhịn nàng như vậy, chẳng những cắm sừng trên đầu hắn, còn nhiều lần chọc tức hắn đến hắn không lời nào để nói.
Hắn rốt cuộc đã bị hỏng ở chỗ nào, đến bây giờ còn có thể nhịn nàng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì khối tơ vàng huyết ngọc kia Hoàng Tổ mẫu mới ban cho nàng gần đây?
Nhưng không phải thế, chỉ cần hắn muốn giết nữ nhân này, lúc nào hắn đều có thể, nhưng hiện tại xem ra, hắn thế nhưng còn không còn có ý niệm giết nàng trong đầu nữa rồi.
“Được rồi, ngươi muốn tìm ta để cãi nhau sao? Ta hiện tại không rảnh.” Tiểu Thiên miễn cưỡng lắc lắc đầu.
“ Ta đã bỏ hai vạn lượng để mua Như Mộng cô nương, nàng chỉ có ở bên cạnh ta năm canh giờ(10 giờ ), nãy giờ ngươi nổi giận cũng đã tiêu hao hết một canh giờ, ta đã lãng phí bốn ngàn lượng bạc, đó cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Nói xong, nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Niếp Tiểu Thiên!” Thanh âm lạnh như băng và tràn ngập tức giận của Hoàng Phủ Tấn lần thứ hai vang lên, “Ngươi dám bước vào Tầm Hoan lâu một bước, trẫm khiến cho ngươi cả đời ở lại nơi đó hầu hạ nam nhân!”