Trans: Lam Lam
Chuyện tuần trăng mật, Thẩm Tuyền không muốn đi lắm, thế nên chuyện này Văn Trạch Lệ đã gạt xuống, có kế hoạch nhưng cuối cùng không thực hiện. Nguyên nhân chính Thẩm Tuyền không đi là vì công việc, quý này đang là quý dồn cho nửa cuối năm, lúc này mà đi tuần trăng mật Thẩm Tuyền cũng không yên tâm.
Văn Trạch Lệ tôn trọng Thẩm Tuyền, không đi thì chọn thời gian khác vậy.
Anh cũng đã cai thuốc được hơn một tháng, vẫn chịu đựng được, chỉ là trong nhà có thêm kẹo bạc hà dùng để giảm bớt cơn thèm.
Mấy hôm nay Thẩm Tuyền về hơi muộn.
Văn Trạch Lệ đứng cạnh cửa sổ sát đất gọi điện.
Dì giúp việc ngó đầu ra chào Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đặt túi xách xuống, cởi áo khoác ra, liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu nghịch cây bút máy kia. Điện thoại thì vẫn đang tiếp tục kết nối, ánh sáng rọi lên đỉnh đầu anh, bào mòn đi dáng vẻ lúc anh đứng trước mặt cô, đa số thì Văn Trạch Lệ lúc nào cũng rất lạnh lùng.
Thẩm Tuyền đi tới ôm lấy anh từ phía sau.
Văn Trạch Lệ sững người, sau đó anh mỉm cười đặt bút máy xuống rồi đặt tay mình lên tay cô. Thẩm Tuyền dựa lên lưng anh nghe anh nói chuyện, đầu bên kia là Chu Dương, hình như đang nói về chuyện tình cảm của Hứa Điện.
Nghe hơi giả giả.
Bên phía Văn Trạch Lệ cười khinh khỉnh: “Đáng đời?”
Chu Dương: “Cậu còn dám nói người khác chắc?”
Văn Trạch Lệ: “… Có gì mà không dám? Cười người khác trước rồi tự kiểm điểm lại mình.”
Chu Dương: “…”
Chu Dương: “Cậu có “Quỳ gối là chuyện nhỏ” thì cậu giỏi rồi.”
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng cười, tiện tay kéo Thẩm Tuyền từ đằng sau tới trước, ôm cô vào lòng, giọng điệu mang theo sự đắc ý nói với Chu Dương: “Này, tôi đang cai thuốc đấy.”
Chu Dương: “Cai thuốc thì có gì mà giỏi.”
Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ rung đùi đắc ý của Văn Trạch Lệ, cô híp mắt rồi tóm lấy cằm anh, nhìn thấy ánh mắt của cô, Văn Trạch Lệ ho khụ một tiếng rồi nói với Chu Dương: “Không có gì giỏi thật, nhưng tôi cai với tư cách là một người chồng nên làm, cũng là vì con tôi nữa.”
Chu Dương tức mình cúp điện thoại.
Anh ta vừa cười cợt Hứa Điện thì lại bị Văn Trạch Lệ ngược cho. Anh ta ngốc mới gọi điện cho Văn Trạch Lệ, còn nói cho anh biết tung tích của dây chuyền mũ phượng kia.
Tiếng tút tút tút vang lên, Văn Trạch Lệ nhướng mày, đang định đặt điện thoại xuống, lúc này điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Chu Dương, anh bắt máy còn chưa kịp nói gì, ở đầu bên kia Chu Dương đã cười nói: “Con cái gì cơ? Đến giờ mấy người cũng đã đâu vào đâu đâu nhỉ?”
“Mà nữa, nghe nói giờ cậu phải tạm trú ở chỗ vợ cậu à? Bao giờ chuyển đi đấy?”
Văn Trạch Lệ sầm mặt: “Sao cậu lại biết?”
Chu Dương bật cười, sau khi khịa xong thì cúp điện thoại luôn.
Văn Trạch Lệ: “…”
Nhìn thấy hai người khịa qua khịa lại trong điện thoại, Thẩm Tuyền đã quen rồi, cô vươn tay cởi cà vạt của Văn Trạch Lệ ra: “Đến giờ cơm rồi.”
Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô rồi ôm lấy eo cô, hôn cô.
Hai người hôn một nụ hôn ngắn, sau đó đi tới phòng ăn ăn cơm. Tối nay có cá với mấy món ngon, Thẩm Tuyền ngồi xuống xong liền cầm đũa gắp cá.
Sau khi gắp xong, cô ngửi thấy mùi vị có hơi sai sai nhưng cô không để ý lắm, ai ngờ vừa bỏ vào miệng là buồn nôn.
Cô túm ngay lấy cái thùng rác cúi người xuống nôn.
Văn Trạch Lệ sững người, tiếp đó anh bỏ đũa xuống, đỡ lấy cô: “Sao thế, bé Tuyền?”
Thẩm Tuyền lắc đầu rồi ngồi thẳng dậy, mặt cô hơi trắng.
Văn Trạch Lệ lập tức nhìn sang dì giúp việc đang bê canh ra, sắc mặt anh gần như lập tức lạnh tanh, đôi mắt hẹp dài mang theo sự lạnh lùng.
“Dì mua cá ở đâu vậy?”
Dì giúp việc sợ hãi lí nhí đáp: “Tôi mua ở chợ, lúc mua còn sống nhảy tanh tách mà.”
Văn Trạch Lệ cầm đĩa cá đó đổ thẳng vào thùng rác.
Dì giúp việc không dám nói gì.
Mấy hôm trước Lâm Tiếu Nhi qua đây thăm Thẩm Tuyền, bà còn kéo dì giúp việc lại trò chuyện một lúc, Lâm Tiếu Nhi bảo dì phải chăm sóc Thẩm Tuyền cẩn thận, bởi vì Văn Trạch Lệ rất có thể sẽ mặt nặng mày nhẹ nếu Thẩm Tuyền không được chăm sóc cẩn thận, không nhờ nhanh như vậy đã được chứng kiến rồi. Trong lòng dì giúp việc lo lắng, nhất thời chẳng nghĩ ra được gì khác.
Thẩm Tuyền đã đỡ hơn, cô nắm lấy tay Văn Trạch Lệ, cô nhìn dì giúp việc mặt đã trắng bệch mà nói với Văn Trạch Lệ: “Đừng có mà giận cá chém thớt.”
Văn Trạch Lệ không nói gì, anh cầm giấy lau miệng cho Thẩm Tuyền rồi hỏi: “Còn khó chịu không?”
Thẩm Tuyền lắc đầu: “Không.”
Văn Trạch Lệ đứng dậy rót cho Thẩm Tuyền một cốc nước ấm, Thẩm Tuyền nhận lấy rồi nói với dì giúp việc: “Dì về trước đi ạ.”
Dì giúp việc sững người, bà nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Người đàn ông không nói gì, góc nghiêng lạnh lùng, trông có vẻ vẫn rất giận, nhưng anh không ngăn cảnh quyết định của vợ mình, dì giúp việc thấy vậy thì trong lòng thở phào một hơi.
Bà nói với Thẩm Tuyền: “Để dì thử mấy món này xem xem có tươi không.”
“Nếu tất cả đều không ổn thì lát nữa dì làm lại cho hai đứa.”
Thẩm Tuyền mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ.”
Dì giúp việc sững người, sau đó chỉ đành cởi tạp dề ra đi ra cửa. Bà không dám nhìn Văn Trạch Lệ, người đàn ông đá cái thùng rác một cái, dì giúp việc sững người tiến tới lấy túi rác ra.
Không biết có phải cảm giác không, mùi cá này quả thực khá tanh, quả thật có chút không tươi. Trong lòng dì giúp việc bực dọc, chợ lớn như thế mà đến cá cũng không tươi.
Sau khi đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn hai người, Thẩm Tuyền uống nước xong thì nắm tay Văn Trạch Lệ: “Anh ngồi xuống đây.”
Văn Trạch Lệ ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: “Bé Tuyền còn nhân từ quá.”
Thẩm Tuyền liếc anh rồi đưa cả đĩa tôm cho anh: “Bóc đi, em đói thật đấy.”
Văn Trạch Lệ cầm tôm lên bắt đầu bóc, con đầu tiên anh ăn, mùi vị cũng được, cũng tươi, thế là anh mới bóc con thứ hai đưa cho Thẩm Tuyển. Anh chấm nước tương, Thẩm Tuyền sợ cảm giác nôn thốc ban nãy lúc này mới mở miệng cắn, rất dè dặt, cắn xong, mùi vị của nước tương đã át đi mùi tanh của tôm.
Cô nuốt xuống.
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì trong lòng thở phào, ngón tay anh vuốt nhẹ mặt cô, nói nhỏ: “Em làm anh sợ chết rồi.”
Thẩm Tuyền nở một nụ cười không nói gì. Không có dì giúp việc ở đây, hai người ăn uống thoải mái hơn, hai người giải quyết hết món tôm trên bàn và những món khác.
Thẩm Tuyền không nôn nữa.
Cơn tức giận trong lòng Văn Trạch Lệ mới xuôi đi.
Ăn cơm xong Văn Trạch Lệ dọn dẹp bàn ăn, để bát đĩa vào máy rửa bát. Thẩm Tuyền bóc một quả quýt bước vào, đút cho Văn Trạch Lệ một lát.
Văn Trạch Lệ mở miệng ra ngậm lấy, vừa vào cổ họng, anh liền híp mắt: “Chua quá vợ ơi.”
Thẩm Tuyền đứng cạnh anh, ăn hết múi này đến múi khác, nói: “Cũng được mà.”
Văn Trạch Lệ không thể tin nổi, anh rửa tay rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền đứng dựa vào bếp nướng, cô vẫn đang ăn. Văn Trạch Lệ dán tới, hôn lên môi cô, cùng cô chia sẻ miếng quýt trong miệng. Anh bị chua tới cau có hết mặt mày, Thẩm Tuyền đẩy vai anh ra: “Đừng có mà giành ăn với em.”
Văn Trạch Lệ bật cười: “Chua thật ấy.”
Anh lau sạch nước ở tay rồi nắm tay cô đi ra ngoài: “Em thích ăn thế thì để anh đặt mấy thùng về nhà.”
Thẩm Tuyền: “Được.”
Văn Trạch Lệ nói đặt là đặt luôn, anh nhìn nhãn hiệu ngoài thùng, gọi điện thoại tới nhà họ Văn. Lâm Tiếu Nhi nhận điện thoại, anh vừa ngồi cạnh bàn trà vừa ôm eo Thẩm Tuyền nói: “Mẹ, quýt của Phái Thị mẹ mua lần trước, mẹ đặt thêm 5 thùng qua cho con nhé.”
Lâm Tiếu Nhi nghe vậy: “Vãi, chua thế mà con cũng thích ăn à?”
Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền: “Vợ con thích ăn.”
“Hả? Con dâu mẹ thích ăn á? Sao con không nói sớm, mẹ chê là chua quá nên bảo họ đừng mang tới nữa rồi.” Lâm Tiếu Nhi vội vàng tìm kiếm số điện thoại giao hàng kia.
Thẩm Tuyền nhỏ giọng nói: “Không có thì thôi ạ.”
Ở đầu bên kia Lâm Tiêu Nhi nghe vậy: “Thôi là thôi thế nào? Không được, con thích ăn thì mẹ phải bảo họ mang thêm mấy thùng chứ, con trai, con nói có phải không?”
Văn Trạch Lệ mỉm cười gật đầu: “Đúng ạ.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, lại bóc một quả quýt nữa ăn. Trông cô có vẻ ăn rất ngon, không hề có tí chua choét gì. Văn Trạch Lệ rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vừa đáng yêu vừa tràn đầy hơi thở cuộc sống.
“Con dâu còn thích ăn gì nữa? Con có muốn ăn gì không? Mẹ cho người mang qua cả thế.”
Văn Trạch Lệ đưa điện thoại cho Thẩm Tuyền nói: “Mẹ gọi em nè.”
Thẩm Tuyền do dự rồi nghĩ ngợi một lúc nói: “Mẹ, quả cherry hồi trước…”
“Cherry đúng không? Nhà vẫn còn”
Thẩm Tuyền: “Với cả nho đen.”
“Cái này còn, vẫn còn.”
Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, người đàn ông mặt mày tủm tỉm, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều. Thẩm Tuyền nuốt một múi quýt, cô đột nhiên hơi ngại.
Cô nói: “Hết rồi ạ, vậy thôi ạ.”
Ở đầu bên kia Lâm Tiếu Nhi đã rất vui rồi: “Ôi, thích ăn hoa quả là tốt, có lợi cho sức khoẻ, Văn Trạch Lệ, anh học tập vợ anh đi nhé.”
“Sau này con ăn với cô ấy.” Văn Trạch Lệ nói xong: “Con cúp máy trước đây, phần còn lại phiền mẹ lo lắng ạ.”
Lâm Tiếu Nhi: “Khách sáo với mẹ làm gì, mai mẹ bảo người mang qua.”
“Con cảm ơn mẹ.” Văn Trạch Lệ thật lòng nói.
Lâm Tiếu Nhi sững sờ, con trai bà thật sự càng ngày càng lễ phép rồi, cũng càng ngày càng dễ gần rồi. Hồi trước vì Văn Trạch Lệ tham gia vào việc công ty từ sớm, mấy năm đó cơ thể của Văn Tụng Tiên lại yếu, nên việc Văn Trạch Lệ nắm quyền cũng rất nhanh, sau đấy cả nhà họ Văn làm gì cũng nghe theo Văn Trạch Lệ.
Dần dần, mối quan hệ giữa hai mẹ con thực ra cũng có chút xa cách, khi bố mẹ không thể quan tâm không thể quản được con cái mình, không có quyền lực gì, tự nhiên sẽ có cảm giác xa cách, cảm giác bản thân không giúp gì được Văn Trạch Lệ. Bây giờ Văn Trạch Lệ vẫn nắm quyền tập đoạn Văn Thị, nhưng bà có thể nhúng tay vào cuộc sống của anh, chăm sóc con dâu, dần dần khoảng cách giữa hai mẹ con cũng kéo gần lại.
Sự thành bại của rất nhiều gia đình thực ra đều phụ thuộc vào người vợ qua cửa.
Ở bên ngoài Thẩm Tuyền rất mạnh mẽ, có thủ đoạn, nhưng về với gia đình, trong cuộc sống, cô hoàn toàn là người rất nghe lời người lớn, thích ăn cái gì, uống cái gì, dùng cái gì, người trong nhà cũng sẽ chuẩn bị cho cô, cô hoàn toàn chấp nhận, hoàn toàn không phàn nàn hoa huơ tay múa chân, can thiệp vào cuộc sống của cô.
Ví dụ cô ở nhà họ Văn cô cũng chỉ xem tài liệu, xem phim rồi ra trường bắn, còn về việc thu nạp được từ cuộc sống cái gì cô cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng nhúng tay vào.
Như thế Lâm Tiêu Nhi lại có thể thoải mái chăm sóc cô.
Mọi người đều có việc mình làm được quả thật rất tốt, cũng sẽ không gây ra mâu thuẫn.
Cúp điện thoại.
Thẩm Tuyền đã ăn xong quả quýt cuối cùng, Văn Trạch Lệ cầm giấy lên lau tay cho cô, Thẩm Tuyền giật lấy tự lau rồi nói: “Em có phải trẻ con đâu.”
Văn Trạch Lệ bật cười, anh ôm eo cô nói: “Có thể anh phải đi Pháp một chuyến.”
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh: “Đi làm gì?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Bí mật.”
Thẩm Tuyền đứng dậy, vứt giấy vào thùng rác hỏi: “Bao giờ anh đi.”
“Sáng ngày mai.”
Thẩm Tuyền chỉnh lại ống tay áo rồi gật đầu: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ đi tới ôm lấy cô, kéo cô ngồi xuống sofa rồi hôn lên môi cô: “Mấy ngày này em về nhà ở đi, khoan để dì giúp việc tới đây.”
Hôm nay mua phải cá như thế, anh không yên tâm.
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng.”
Hai người ngồi nghỉ một lát rồi đi vào phòng sách xử lý công việc. Phòng sách bây giờ đa phần đều là Thẩm Tuyền ngồi ở bàn làm việc chính, Văn Trạch Lệ cho người mang thêm một cái bàn và một cái ghế để ở bên cạnh, anh ngồi làm việc ở đó, cửa sổ nối liền với một cái giá sách rất to, bên trong đều là sách mà Văn Trạch Lệ sưu tầm.
Có lúc Thẩm Tuyền làm việc xong sẽ cùng Văn Trạch Lệ ngồi ở số pha đọc sách xem tạp chí.
Tới tối, đường ruột của Thẩm Tuyền không thoải mái, không biết có phải do ăn nhiều quýt hay không, cô lại không chịu uống thuốc, Văn Trạch Lệ chỉ có thể dùng tay xoa cho cô.
Xoa rồi Thẩm Tuyền buồn ngủ, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh đi Pháp bao lâu?”
“Không có việc gì ngoài ý muốn thì ba ngày là về.”
Tính cả thời gian đi lại thì Văn Trạch Lệ chỉ ở lại Pháp một ngày. Thẩm Tuyền ừ một tiếng, Văn Trạch Lệ quẹt nhẹ lên mũi cô: “Em muốn mua gì không? Anh đi cửa hàng miễn thuế mua cho em.”
“Không ạ.” Thẩm Tuyền nói: “Mỗi quý có đồ mới đều sẽ mang tới cho em đủ cả.”
Văn Trạch Lệ cười: “Được.”
Trò chuyện một lúc nữa hai người dần dần thiếp đi, nửa đêm Thẩm Tuyền thấy dạ dày không thoải mái bèn vào phòng vệ sinh nôn một hồi, tiện tay đóng cửa phòng tắm lại, tránh cho anh nghe thấy.
Đợi khoảng mười phút, đỡ hơn rồi Thẩm Tuyền mới đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy người đàn ông ngồi ở giường đợi cô, Thẩm Tuyền sững người: “Ơ?”
Văn Trạch Lệ thấy cô đi ra thì nắm lấy tay cô: “Em đi vệ sinh lâu như thế, bụng khó chịu à?”
Thẩm Tuyền chỉnh lại cổ áo ngủ hơi lộn xộn của anh nói: “Đâu có, em ngồi lâu một tí thôi, sao anh lại tỉnh rồi.”
Văn Trạch Lệ bế cô lên giường, nhỏ giọng nói: “Em tưởng chỉ có mỗi mình em là cần người ngủ cùng chắc? Em vừa tỉnh giấc là anh cũng tỉnh rồi.”
Thẩm Tuyền bật cười, chui vào lòng anh.
Văn Trạch Lệ ôm lấy eo cô, vươn tay tắt đèn.
Một giấc đến khi trời sáng, ngày hôm sau Lâm Tập tới đón Văn Trạch Lệ ra sân bay, tiện đưa Thẩm Tuyền tới công ty luôn. Cả buổi sáng Thẩm Tuyền không làm sao, đến trưa đi nhà ăn ăn cơm lại cảm giác không thoải mái, cô nhạy cảm với mùi vị hơn nhiều, cô có thể ngay lập tức ngửi thấy mùi mù tạt, mùi tôm, việc này khiến cho cô ăn cơm mất ngon, tới chiều cô quyết định về nhà ăn cơm.
Năm giờ rưỡi không có việc gì, tài xế nhà họ Thẩm tới đón Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhìn thời gian, tầm này chắc Văn Trạch Lệ sắp tới Pháp rồi, Thẩm Tuyền bước vào nhà.
Không ngờ Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng ở đó, Lâm Tiếu Nhi mang quýt tới, bà cười nói: “Để một ít ở nhà họ Thẩm, con về là được ăn.”
Thẩm Tuyền nói: “Con cảm ơn mẹ ạ.”
Mạc Điềm thử một miếng, mặt biến sắc, bà nhìn Lâm Tiếu Nhi: “Chua thế này mà bà cũng dám cho con gái tôi ăn à?”
Lâm Tiếu Nhi bấm bụng: “Ồi, Thẩm Tuyền thích ăn mà.”
Thẩm Tuyền ngồi xuống sofa cầm một quả lên, bóc ra bắt đầu ăn. Cổ họng Mạc Điềm như nghẹn lại, bà không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Tuyền.
Lâm Tiếu Nhi nói: “Thấy chưa, tôi bảo bé Tuyền thích ăn mà, không thích ăn tôi mang tới làm gì.”
Mạc Điềm nhìn Thẩm Tuyền ung dung ăn từng múi, ăn ngon lành, trong đầu bà chợt nảy ra một ý, mấy giây sau bà vội vàng chạy lên gác tìm ra một cái hộp đưa cho Thẩm Tuyền rồi kéo Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: “Đi vào phòng vệ sinh đi, con có kinh nghiệm rồi đúng không? Lần này thử lại đi.”
Thẩm Tuyền cầm lấy cái hộp, sững người mất mấy giây, tiếp đó cô nhớ lại cảm giác khó chịu từ hôm qua, cô sững sờ, bình tĩnh đứng dậy đi vào và đóng cửa lại.
Lần này không hề do dự, tốc chiến tốc thắng.
Hai vạch trên que thử nhanh chóng đỏ lên, Thẩm Tuyền có chút mơ màng, cô mở cửa ra, Mạc Điềm đã đứng đợi bên ngoài đưa tay giật lấy que thử.
Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi ba người cũng vội vàng đứng dậy, thò đầu vào. Ánh mắt của ba người bất ngờ, Mạc Điềm nhìn Lâm Tiếu Nhi: “Uổng cho bà đã sinh ba đứa rồi.”
Lâm Tiếu Nhi cười quê: “Thì… thì tôi cũng đâu ngờ.”
Mạc Điềm cười một tiếng rồi đi tới cầm điện thoại lên gọi cho Văn Trạch Lệ.
*
Đầu bên kia Văn Trạch Lệ vừa xuống máy bay, bên ngoài là áo khoác màu đen, bên trong là sơ mi đen và quần dài, ở sân bay, chiều cao và ngoại hình của anh vẫn rất xuất chúng.
Anh kéo hành lý đi ra ngoài.
Điện thoại đổ chuông, anh nhấc máy.
“Mẹ vợ chào buổi chiều…”
“Chào cái đầu anh, anh cút về ngay cho tôi, vợ anh có bầu rồi…” Mạc Điềm gào to.
Bước chân của Văn Trạch Lệ sững lại, dáng người anh cao to, đôi mắt hẹp dài híp lại: “Mẹ… thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi, đám ngốc nhà họ Văn các anh này nữa!”
Văn Trạch Lệ: “…”