Hậu Ái

Chương 92: Ngoại truyện 14




Editor: Thư

Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Tuyền đã ngủ đủ giấc, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô cầm laptop, vừa mở màn hình ra, bên trên toàn là tin nhắn tuyệt vọng do Lâm Tập để lại. 

Thẩm Tuyền liếc nhìn phòng tắm, người đàn ông đang rửa mặt ở trong phòng tắm. Thẩm Tuyền nhìn thời gian, đã được gửi từ tối hôm qua, cô ngồi trên sô pha gõ chữ.

W: [Trợ lý Lâm, anh ấy đang rửa mặt].

Lâm Tập dựa vào đầu giường, mắt thâm đen, cầm laptop lên gỗ.

Lâm Tập: [Tổng giám đốc Thẩm, tối hôm qua Văn thiếu ngủ quên mất à?]

Thẩm Tuyền: [Ừ.]

Lâm Tập: […]

Lúc còn độc thân, Văn Trạch Lệ chẳng bao giờ vậy, vừa hết độc thân cái là lại bắt đầu lười biếng, tổng giám đốc Thẩm đỉnh thật. Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Tuyền đưa laptop cho Văn Trạch Lệ: “Tối qua anh mệt lắm à?”

Văn Trạch Lệ đang cài khuy áo, liếc mắt nhìn màn hình laptop, không cần nhìn cũng biết Lâm Tập gửi tới biết bao tin nhắn, anh nhìn từ màn hình đến mặt của Thẩm Tuyền.

“Vợ à, em không nhớ gì nữa à?”

Thẩm Tuyền bỏ laptop ra, đứng dậy đi tới bàn trang điểm, thản nhiên nói: “Em cần phải nhớ cái gì cơ?”

“Tối hôm qua em làm nũng với anh, nếu không phải vì em làm nũng đòi anh ngủ cùng, anh bỏ dở việc đang làm được chắc?”

Bàn tay đang buộc tóc của Thẩm Tuyền sững lại, sau đó cô nói: “Không thể nào.”

“Em không hề làm nũng.”

Văn Trạch Lệ: “…..”

Người phụ nữ chết tiệt, ngủ dậy là trở mặt luôn.

Anh híp mắt, đè lấy vai cô từ đằng sau. Anh hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Lần sau anh nhất định sẽ ghi âm lại.”

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ qua gương, cô mím môi, thế rồi ánh mắt cô chợt lóe lên, cô từ từ bắt đầu buộc tóc lên, Văn Trạch Lệ nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt cô bình tĩnh.

Ánh mắt anh cương quyết.

Chẳng ai chịu nhận thua, cứ thế kỳ kèo với nhau.

Một lúc sau, điện thoại di động của Văn Trạch Lệ đổ chuông, Văn Trạch Lệ xoay người quay lại bàn trà, lúc này Thẩm Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng cằm lên, mím đôi môi đỏ lại.

Xong xuôi, Thẩm Tuyền khoác tay Văn Trạch Lệ đi xuống nhà. Lâm Tiếu Nhi sáng sớm đã dậy sắp xếp mọi thứ, ăn sáng xong bà lại tiễn hai người ra tận cửa.

Hôm nay là ngày lại mặt, hết ngày lại mặt là vụ kết hôn này cũng kết thúc. Một xe không để hết được quà, nhà họ Văn còn cho thêm một xe nữa đựng những món quà kia,

Thẩm Tuyền dựa vào cửa sổ, tay chống cằm, mặt mày mang theo sự dịu dàng ung dung.

Khác hoàn toàn tâm trạng lần trước.

Văn Trạch Lệ khởi động xe, anh đưa tay tới nắm lấy bàn tay cô mà xoa xoa. Thẩm Tuyền nhìn anh, miệng Văn Trạch Lệ ngậm một viên kẹo bạc hà, anh mỉm cười: “Vợ ơi, em không nhớ gì tối qua thật à?”

Lúc đó đúng là Thẩm Tuyền trông có vẻ mơ màng, nếu như là cô vô thức làm nũng thì anh cũng thích.

Thẩm Tuyền: “Em không nhớ.”

Ánh mắt Văn Trạch Lệ tủm tỉm: “Không sao, không nhớ thì thôi.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

Chẳng mấy chốc xe đã đến Danh Sĩ Hội Thành, lái vào sân, nhà họ Thẩm cũng đang tưng bừng, Thẩm Tiêu Toàn, Mạc Điềm, Thẩm Hách, Thẩm Lẫm đều đang đợi ở cửa.

Thẩm Tuyền vừa xuống xe, Mạc Điềm đã đi tới nắm lấy tay cô. Ba người Thẩm Tiêu Toàn cùng Thẩm Lẫm, Thẩm Hách cũng vây quanh Thẩm Tuyền đi vào nhà. Văn Trạch Lệ và quản gia cầm theo quà đi phía sau.

Mấy món quà này đều được đem từ nhà tới.

Mạc Điềm quay đầu lại nhìn: “Chuẩn bị nhiều quà như vậy làm gì?”

Văn Trạch Lệ cười nói: “Là mẹ con chuẩn bị tất đấy ạ.”

“Nhiều quá.” Mạc Điềm nhìn quản gia và bảo mẫu mang vào phòng khách hết hộp này tới túi khác, Văn Trạch Lệ nhướng mày, nhận lấy chè, đang định nói không có gì đâu ạ, trong nhà nhiều tiền thì Mạc Điềm đã nói ngay: “Lâm Tiếu Nhi cũng có thành ý đấy.”

Văn Trạch Lệ: “…..”

Lần này Thẩm Tuyền cũng muốn ăn chè được làm từ gạo nếp và táo đỏ. Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện, nói tới nói lui đều là chuyện công việc.

Thẩm Tuyền dựa lên tay vịn, cô lại thấy hơi buồn ngủ rồi.

Văn Trạch Lẹ thấy thế bèn vương tay ôm cô vào lòng, Thẩm Tuyền nghiêng người, thả lỏng cơ thể dựa vào anh.

Thẩm Tiêu Toàn đang nói chuyện, thấy thế thì lập tức im lặng. Ông và Mạc Điềm liếc nhìn nhau, ánh mắt bắt bẻ của Mạc Điềm trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, bà nói: “Bé Tuyền, hay là con lên lầu ngủ đi.”

Thẩm Tuyền lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con chỉ chợp mắt chút thôi.”

Mạc Điềm gật đầu, nói xong cổ bà cứng đờ. Nhìn con gái buồn ngủ nhắm mắt nằm trong lòng Văn Trạch Lệ, mắt bà trợn to, sau đó bà cầm điện thoại lên, mở lịch sử cuộc trò chuyện với Lâm Tiếu Nhi hôm qua ra. Bà hỏi Lâm Tiếu Nhi con gái bà đang làm gì, Lâm Tiếu Nhi lúc nào cũng nói con bé đang ngủ.

Hôm nay sao thế này, lại buồn ngủ à?

Mạc Điềm hơi bất ngờ.

Tới lúc ăn trưa, Mạc Điềm vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, bà bê một dĩa cá kho đến bên cạnh Thẩm Tuyền rồi dùng tay phẩy phẩy, phả mùi hương cùng hơi nóng hướng đến chỗ Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền liếc nhìn Mạc Điềm: “Sao vậy mẹ?”

Mặc Điềm: “Có thơm không con?”

Thầm Tuyền: “Thơm lắm ạ.”

Mạc Điềm: “…Con không có cảm giác buồn nôn sao?”

Thẩm Tuyền híp mắt: “Không ạ.”

Văn Trạch Lệ đang trò chuyện cùng Thẩm Tiêu Toàn, một tay vắt lên lưng ghế của Thẩm Tuyền, nghe thấy âm thanh, anh quay lại nhìn. Mạc Điềm ừ một tiếng rồi đặt món cá kho xuống, sau đó bà suy nghĩ một lúc rồi lại cầm tôm lên bóc vỏ chấm tương rồi đưa cho Thẩm Tuyền, tôm ít nhiều vẫn còn tanh.

Thẩm Tuyền há miệng ngậm lấy.

Mạc Điềm: “Có ngon không con? Có buồn nôn không?”

Thẩm Tuyền nuốt xuống, nói: “Không buồn nôn ạ.”

Mạc Điềm hơi do dự, bà đứng dậy bảo dì giúp việc cắt một lát chanh, đưa cho Thẩm Tuyền: “Con muốn ăn không?”

Thẩm Tuyền nhíu mày: “Không ạ.”

Mạc Điềm đứng lên, suy nghĩ một hồi, bà bèn gắp một miếng móng giò lớn, béo ngậy đặt vào chén Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: “Con ăn đi.”

Thẩm Tuyền nhìn miếng giò heo kia, cô cắn một miếng rồi nuốt rất nhanh. Mạc Điềm chống nạnh: “Con không buồn nôn à?”

Thầm Tuyền bỏ đũa xuống. uống một ngụm nước trái cây, thản nhiên nói: “Mẹ đừng lãng phí thời gian, con chưa có thai.”

Văn Trạch Lệ nghe thấy hai chữ có thai, chỉ thiếu điều muốn nhảy dựng dậy, anh nhìn về phía Mạc Điềm: “Mẹ vợ, sao mẹ lại nghĩ là vợ con mang thai vậy?”

Mạc Điềm bĩu môi: “Con bé ngủ nhiều quá.”

Văn Trạch Lệ lập tức hứng thú: “Ngủ nhiều cũng là dấu hiệu có bầu ạ?”

“Ừ.”

Văn Trạch Lệ: “Thế mấy ngày nay cô ấy ngủ rất nhiều thật.”

Mạc Điềm: “Đúng không, có phải hôm qua con bé ngủ cả một ngày rồi tối vẫn ngủ tiếp đúng không?”

Văn Trạch Lệ gật đầu: “Đúng ạ.”

Mạc Điềm chỉ Văn Trạch Lệ: “Con tiếp tục quan sát đi.”

Văn Trạch Lệ gật đầu: “Vâng.”

Những người còn lại hết nhìn mẹ vợ lại nhìn con rể, lúc này từ trong ánh mắt của họ đều toát ra sự kỳ vọng y như nhau.

Thẩm Tuyền chống cằm, đá Văn Trạch Lệ một cái. Văn Trạch Lệ nhìn cô rồi lập tức ngồi thẳng lưng dậy, cầm thìa múc cho cô một chén canh.

“Vợ ơi, em uống canh trước đi.”

Thẩm Tuyền nhận lấy chén canh rồi thản nhiên liếc anh một cái. 

Khóe miệng Văn Trạch Lệ cong lên.

Lần về lại mặt này không đến rồi đi luôn giống lần trước, họ có kế hoạch sẽ qua đêm ở đây. Ăn trưa xong, cả nhà xuống phòng khách nhỏ mở quà, ý của Mạc Điềm là hai nhà đã rất thân thiết rồi, bóc ra xem là quà gì, nếu không vừa ý thì có thể bình phẩm.

Thẩm Tiêu Toàn quả thực không biết nói gì, ông hút một điếu thuốc, nói với Thẩm Lẫm: “Giúp mẹ con mở quà đi.”

Thẩm Lẫm mỉm cười, kéo Thẩm Hách cùng đi.

Thẩm Tuyền ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ, cầm ipad đọc tài liệu. Văn Trạch Lệ đang nói chuyện cùng Thẩm Tiêu Toàn, thỉnh thoảng lại nhìn sang Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền dựa vào lòng anh.

Anh theo phản xạ tưởng là cô buồn ngủ bèn cầm chăn lên định đắp cho cô.

Thẩm Tuyền: “Em không ngủ.”

Văn Trạch Lệ: “Ừ.”

Anh bỏ chăn sang chỗ khác, sau lại kéo lại, đắp lên chân cô, nói: “Cứ đắp thì hơn, trong nhà bật điều hoà hơi lạnh.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Cô rúc vào lòng anh, trong khoang mũi ngập tràn mùi hương cơ thể anh. Thẩm Tiêu Toàn ngồi bên cạnh nhìn thấy thế thì mỉm cười. Có lẽ chính Thẩm Tuyền cũng không nhận ra rằng cô càng ngày càng ỷ lại Văn Trạch Lệ rồi.

Thẩm Tiêu Toàn chợt sững lại: “À đúng rồi, mấy hôm trước bố mới nhận được một hộp xì gà thơm lắm.”

Ông mở ngăn kéo lấy đưa cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ cầm lên vừa nhìn liền cười nói: “YZ, mùi vị của loại này nồng lắm ạ, vào cổ họng là cay nồng lên, nhưng hút rồi tỉnh lắm.”

“Thế à? Vẫn là con hiểu biết mấy thứ này.” Thẩm Tiêu Toàn cười nói.

Người giúp việc đứng bên cạnh lập tức đưa một chiếc bật lửa tới, Văn Trạch Lệ cầm lấy, đặt lên môi chuẩn bị châm thuốc, vài giây sau anh hơi do dự, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Thẩm Tuyền cầm ipad, trông đã mơ mơ màng màng.

Văn Trạch Lệ sững lại, anh đặt bật lửa với xì gà xuống, nói: “Con không hút đâu ạ.”

Thẩm Tiêu Toàn nhướng mày, sau đó hiểu ý gật đầu.

Nghe bọn họ nói chuyện, Thẩm Tuyền cũng biết Văn Trạch Lệ đã đặt điếu xì gà xuống, cô cúi đầu khẽ ngáp một cái, đôi mắt dần dần nặng trĩu. Cô tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, lại ngáp một cái nữa rồi chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Văn Trạch Lệ phát hiện cơ thể người phụ nữ trong lòng mình trở nên nặng trĩu.

Anh sững người, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên cô đã thiếp đi. 

Anh mừng đến phát điên, bèn ngẩng đầu gọi: “Mẹ ơi…”

Mạc Điềm ngồi đối diện đang cầm điện thoại di động, nhắn tin góp ý những món quà cho Lâm Tiếu Nhi, nghe thấy vậy thì giật mình, bà đen mặt ngẩng đầu lên, đang định nói ai là mẹ cậu…..

Kết quả nhìn thấy Thẩm Tuyền nằm trong lòng Văn Trạch Lệ, bà trợn to mắt, bỏ hết quà xuống: “Con bé lại ngủ à?”

Văn Trạch Lệ đặt ngón tay lên môi, suỵt một tiếng rồi gật gật đầu.

Mạc Điềm lúc này còn quan tâm gì tới quà cáp nữa, bà nhanh chóng đứng dậy, đi tới nhìn Thẩm Tuyền ngủ say: “Năm đó lúc mẹ mang thai Thẩm Hách mẹ cũng ngủ nhiều lắm, một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng lận.”

Yết hầu Văn Trạch Lệ lên xuống, theo phản xạ anh ôm chặt Thẩm Tuyền: “Để con bế cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.”

Mạc Điềm gật đầu: “Đi đi.”

Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền lên, đầu ngón tay thon dài khẽ run lên. Anh bế cô đi tới thang máy, giúp việc nhanh chóng ấn mở cửa thang máy và số tầng.

Đợi đến khi bọn họ đi vào, Mạc Điềm mới bắt đầu xoay trái xoay phải: “Mới kết hôn bao lâu mà đã có bầu rồi, có khi nào ảnh hưởng tới bé Tuyền không?”

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm nhìn nhau, kỳ thật họ cũng chẳng có manh mối gì, Thẩm Tiêu Toàn nói: “Vẫn nên xác định cho rõ ràng rồi nói hơn nữa, cũng chẳng ảnh hưởng to tát bao nhiêu đâu, chỉ sợ trong lòng bé Tuyền không vui.”

Mạc Điềm vỗ tay: “Đúng vậy, chỉ sợ bé Tuyền tức giận thôi.”

“Không sao, con bé tức giận chỉ cần đổ hết lỗi lầm cho Văn Trạch Lệ là được.”

Thẩm Tiêu Toàn: “…..”

Thẩm Lẫm: “…..”

Thẩm Hách: “…..”

Thang máy đi đến lầu hai, Văn Trạch Lệ cẩn thận bế Thẩm Tuyền ra khỏi thang máy, cô thật sự rất buồn ngủ, cho dù đi đi lại lại thế này cô vẫn ngủ rất say.

Lúc này tâm trạng của Văn Trạch Lệ rất mông lung, anh đặt Thẩm Tuyền lên giường, đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi ngồi ở mép giường, nhìn cô một lúc mới đứng dậy xuống dưới.

Đi xuống dưới nhà, việc đầu tiên anh làm là hỏi Mạc Điềm: “Mẹ vợ, tiếp theo phải làm sao đây ạ?”

Mạc Điềm suy nghĩ một lúc, nói: “Mua que thử thai trước đã, dùng cách đơn giản nhất để thử trước vậy.”

Vân Trạch Lệ: “Vâng.”

“Đi mua đi.” Mạc Điềm chỉ đạo.

Văn Trạch Lệ cài cúc áo, cầm lấy chìa khóa xe: “Mua ở đâu ạ?”

“Tiệm thuốc ấy.”

“Vâng.” Văn Trạch Lệ nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ trăm phần trăm nghe lời khiến Mạc Điềm có cảm giác thành tựu, bà nhìn bóng dáng Văn Trạch Lệ, nói: “Ừm, thế này mới giống con rể này.”

Thẩm Tiêu Toàn: “…..”

Thẩm Hách: “…..”

Thẩm Lẫm: “…..”

Hiện giờ đang là mùa hè, lúc này mặt trời đã lên cao, hơi nắng. Sau khi lên xe, Văn Trạch Lệ châm một điếu thuốc, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó anh bèn dập thuốc, mở một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng rồi khởi động xe, lái ra cửa khu nhà ở, khu sinh hoạt trong khu nhà ở này nằm khá xa.

Xe lái ra đường lớn mới nhìn thấy tiệm thuốc.

Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước cửa hiệu thuốc, Văn Trạch Lệ mở cửa xe, vừa nhai kẹo bạc hà vừa bước lên bậc thềm, anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, trông rất hấp dẫn.

Cô gái đứng trong tiệm thuốc lập tức tỉnh ngủ: “Xin hỏi anh muốn mua gì ạ?”

“Có bán que thử thai không?”

Cô gái sững người: “Có ạ.”

Cô gái liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, do dự một lúc bèn lấy ra một cái hộp đưa cho anh. Anh rất cao, lại đẹp trai, cô gái nhìn một cái thôi là mặt cũng đỏ ửng.

Văn Trạch Lệ trả tiền mua luôn.

Trả tiền xong, anh nhìn cô gái, do dự một lúc rồi có chút chờ mong hỏi: “Đúng rồi, gần đây vợ tôi ngủ rất nhiều thì có phải là mang thai không?”

Cô gái không hiểu gì, sự xấu hổ trên mặt cũng đã biết mất rồi cho anh một đòn thật mạnh: “Cũng có thể là sắp tới ngày thôi ạ.”

Văn Trạch Lệ: “…..”