Trans: Trang
Quả thật mười hai ngày với anh mà nói đúng là rất dài, Văn Trạch Lệ đứng thẳng người dậy, lại tiếp tục đấm bóp cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền ngồi im đấy, tiện tay kéo mặt nạ ra, cô nhẹ nhàng liếm khoé môi dưới, ở đấy cũng dính chút máu của anh. Văn Trạch Lệ cũng vừa bóp vai cô vừa liếm môi.
Mặc dù hai người đều đang đeo mặt nạ, nhưng động tác dưới mặt nạ lại giống hệt nhau.
“Đừng uống rượu.”
Nhìn thấy ánh sáng trong đại sảnh sắp rọi về phía này, Văn Trạch Lệ liền xoay người rời khỏi, chỉ để lại mỗi câu nói này. Thẩm Tuyển đưa tay che mắt tránh cho ánh sáng rọi vào.
Nhân viên phục viên kia đã nhanh chóng quay lại, mời Thẩm Tuyền đi vào phòng khách VIP.
Bà cô nhà họ Cố đang muốn mượn con đường nhà họ Thẩm để kiếm danh kiếm tiếng ở mảng quan hệ công chúng, Thẩm Tuyền tỏ ý sẽ cân nhắc, hai người nắm tay, đây có thể coi là lần đầu tiên hai người gặp mặt, lần đầu tiên có thể hợp tác kể từ khi nhà họ Cố tới thủ đô.
Đi ra khỏi phòng VIP, bữa tiệc khiêu vũ bên ngoài đã sắp kết thúc, ánh sáng dần sáng trở lại, Thường Tuyết tháo mặt nạ hùng hổ từ sàn nhảy lao tới.
Thẩm Tuyển đặt ly nước trái cây xuống, hỏi: “Cãi nhau à?”
Thường Tuyết sầm mặt: “Mình lỡ giẫm lên chân anh ta mấy cái thôi mà anh ta đã nổi giận bảo mình về nhà luyện nhảy cho tốt đi.”
Thẩm Tuyền: “Bảo anh ta dạy cậu ấy.”
Thường Tuyết: “Đây đếch thèm, lát nữa lại mồm năm miệng mười nói mình cho xem.”
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Lần sau cậu tham gia lớp huấn luyện của công ty rồi qua một khoảng thời gian nữa quay lại khiêu khích ấy.”
Mắt Thường Tuyết sáng lên: “Thật á?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
“Chúng ta về nhé?” Nhìn tình thế thế này, Thường Tuyết hỏi. Thẩm Tuyền đi ra cửa, đi gặp được người cần gặp, cô cũng mãn nguyện rồi, cô nói: “Ừ, về thôi.”
Thường Tuyết nhanh chóng đi lấy xe. Sau khi hai người lên xe, Thường Tuyết chần chừ một lúc rồi mới nhìn qua gương chiếu hậu nói: “Đúng rồi, sao son môi của cậu trôi hết rồi vậy?”
Thẩm Tuyền: “Mình lau rồi.”
“À.”
“Nhưng màu môi của cậu bây giờ nhìn đẹp hơn trước đấy, trông rất hồng hào, thần sắc trông đẹp hơn thật.”
Thẩm Tuyền: “…À ừ.”
Thường Tuyết khởi động xe, lái vào đại lộ, khu vực trung tâm này cũng có hai, ba cái khách sạn của tập đoàn Văn Thị, xe dừng đợi đèn đỏ vừa khéo đúng chỗ râm bên đường.
Thẩm Tuyền không đóng cửa sổ xe, thản nhiên ngồi bấm điện thoại.
Ngoài cửa sổ, một vài em học sinh đang trò chuyện.
“Ngày mai ở khách sạn Văn Thị chắc vẫn có tiệc buffet miễn phí nhỉ?”
“Ừ, hay trưa mai chúng ta trốn ra khỏi trường đi ăn đi?”
“Được, đúng lúc mình cũng đang có ý đó, cậu nói xem sao đại thiếu gia nhà họ Văn đối xử với vợ ảnh tốt thể nhỉ? Không phải người ta hay bảo nhà giàu làm gì có tình yêu à?”
“Có lẽ là do vợ anh ấy quá xuất sắc, một người phụ nữ vừa giỏi vừa đẹp như thế chắc chắn chỉ ước gì có thể dâng hiến cả thế giới cho chị ấy.”
“Thích ghê, đến cả chúng ta cũng được hưởng ké.”
Thường Tuyết cười trộm một tiếng, Thầm Tuyền liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Thường Tuyết cười nói: “Cậu nhìn kìa, đang khen cậu đấy.”
Thẩm Tuyền không nói gì, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới bóng cây, ba học sinh mặc đồng phục trường Quốc tế Tulip đang đứng chơi điện thoại.
Chắc là đang chờ xe ôm công nghệ tới đón.
Thường Tuyết: “Nhìn đồng phục của mấy đứa nó lại làm mình nhớ hồi còn đi học.”
Thanh xuân, tươi đẹp biết bao.
Có lẽ lúc ấy sẽ không bao giờ ngờ tới, có một ngày Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền sẽ yêu nhau, hai người họ còn sắp kết hôn rồi cơ.
*
Bởi vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, khoảng thời gian này Văn Trạch Lệ toàn về nhà họ Văn ở, Lâm Tiếu Nhi còn dặn dò Văn Dao phải về kịp trước lễ kết hôn.
Văn Dao khóc lóc nói: “Hy vọng là con về được, con cũng muốn tham gia hôn lễ thế kỷ này.”
Văn Trạch Lệ ngồi trong xe, miệng ngậm điếu thuốc, bàn tay chơi đùa chiếc mặt nạ một lúc mới xuống xe, để mặt nạ ở lại.
Về đến nhà, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi vẫn còn đang ngồi thống kê khách khứa của buổi hôn lễ, và cả ít quà nữa. Nhìn thấy Văn Trạch Lệ đi vào, hai người chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Văn Trạch Lệ xoa khóe môi ngồi xuống, cầm cốc sữa lên uống một ngụm. Lâm Tiếu Nhi cầm mẫu thiệp cưới, ngẩng đầu lên định thương lượng với Văn Trạch Lệ thì chợt nhìn thấy vết thương ở khóe môi của anh.
Lâm Tiếu Nhi sững người: “Khóe môi con bị sao vậy?”
Văn Trạch Lệ ấn nhẹ một cái lên chỗ ấy: “Không sao đâu ạ.”
Lâm Tiếu Nhi nhíu mày, nói với người giúp việc: “Lấy thuốc bôi cho nó đi kẻo lại để lại sẹo, sắp kết hôn rồi, thế này xấu lắm.”
Người giúp việc nghe vậy chạy đi tìm thuốc ngay.
Văn Trạch Lệ lập tức nói: “Không cần đâu, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Đùa à, đây là dấu vết Thẩm Tuyền để lại, còn chưa để được hai ngày đã bôi thuốc cho khỏi thì còn nghĩa lý gì.
Người giúp việc sững lại, Lâm Tiếu Nhi không hề nhún nhường: “Đi lấy thuốc bôi cho nó đi.”
Người giúp việc vẫn rất chần chừ nhưng vẫn nghe theo Lâm Tiếu Nhi, đi tới định bôi cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ sầm mặt: “Không cần, con đã nói không cần rồi, khỏi được.”
Người giúp việc không dám tiến tới nữa.
Lâm Tiếu Nhi: “Con thích vết thương này lắm à?”
Văn Trạch Lệ: “Con rất thích.”
Lâm Tiếu Nhi: “……”
Bà liếc mắt nhìn Văn Tụng Tiên, Văn Tụng Tiên thở dài một hơi, kéo Lâm Tiếu Nhi nói: “Có khi là do Thẩm Tuyền gây ra đấy.”
Lâm Tiếu Nhi: “!!!!”
*
Mười ngày tiếp theo, Thẩm Tuyền chỉ đi đi về về giữa nhà và công ty, cô cũng từ từ giảm thiểu thời gian ở công ty đi, kéo dài thời gian ở nhà.
Bởi vì thiệp cưới và các loại quà đều đã chuẩn bị xong, mọi người trong nhà phải bàn bạc làm thế nào để gửi đi. Về chiếc váy cưới đã được mang đi sửa, sau khi nhận lại, Mạc Điềm vừa nhìn thấy đã vô cùng kinh ngạc.
Bà nói: “Đẹp thì đẹp thật, chỉ là …”
Chỉ là có một chút khang khác.
Thẩm Tuyền cười bảo người giúp việc treo váy cưới lên giá, dù sao thì cô cũng hy vọng mình có thể đẹp điên đảo chúng sinh trong lễ cưới lần hai này. Mạc Điềm dường như đã đoán được ý định của con gái nên cũng chẳng nói nữa.
Còn về bữa tiệc buffet kia, thời gian mở buffet càng dài thì danh tiếng của hai nhà Văn Thẩm ở thủ đô càng vang dội, đến mức cả nước đều biết, bởi vì các khách sạn của tập đoàn Văn Thị trên toàn quốc đều đang cung cấp tiệc buffet miễn phí, ngoại trừ một vài thành phần cá biệt phản đối ra thì đại đa số đều rất tán thành.
Suốt mười ngày đó, cổ phiếu của hai nhà Văn Thẩm liên tục leo thang.
Ngày 10 tháng 8 âm lịch cận kề, ngày 9 tháng 8 Thẩm Tuyền không đi ra khỏi nhà, cô ở trong nhà xử lý nốt những việc còn lại.
Cả gia đình đang mong chờ đám cưới vào ngày hôm sau.
Mạc Điềm và quản gia chốt lại lần nữa số lượng xe, giờ lành và cả tiến trình buổi lễ vân vân. Thẩm Tuyền nhìn ra được sự lo lắng của mẹ mình, cô đứng dậy cầm lấy danh sách xe ô tô, tự mình kiểm tra.
Thẩm Tiêu Toàn vừa pha trà vừa đọc tài liệu của công ty, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tuyền: “Bé Tuyền, con không lo à?”
Thẩm Tuyền nhìn danh sách, không ngẩng đầu lên, giọng điệu thản nhiên: “Cũng bình thường ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn bật cười nhìn Mạc Điềm: “Bà phải học tập con gái bà ấy, người ta làm cô dâu mà người ta còn không lo lắng bằng bà.”
Mạc Điềm hừ lạnh: “Tôi không lo thì ai lo, bố con ông tự nhìn lại mình xem, có ai bận bằng tôi đâu, chạy đây chạy đó.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Thật ra chuyện này có thể mời bên chuyên môn tới xử lý, lần đầu tiên kết hôn, tuy rằng hai nhà cũng cùng tham gia tổ chức nhưng quả thật cũng có mời bên chuyên môn tới lên kế hoặc, người quản lý hướng dẫn từng bước từng bước hết tiến trình hôn lễ.
Nhưng lần này Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi không chịu, cứ bắt phải hai nhà tự mình lên kế hoạch, lần này đâu có giống lần trước, quy mô lần này lớn hơn lần trước rất nhiều.
Thế nên bận quay cuồng, thêm cả không mời người hướng dẫn nên rất dễ luống cuống lúng túng, nhưng cảm giác của việc tự mình làm và chỉ tham gia vào là hoàn toàn khác nhau, cũng cảm động hơn nhiều.
Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi còn bị mấy bà phu nhân nhà giàu cười cho.
Hai người cũng chẳng thèm để ý, thích cười thì cười đi, mấy bà làm sao mà hiểu được niềm hạnh phúc của nhà tôi, chậc.
Thầm Tuyền đối chiếu xong danh sách thì đưa cho Mạc Điềm, Mạc Điềm nhận lấy, nhìn thời gian thì nói với Thẩm Tuyền: “Mau đi ngủ đi, muộn thế này rồi, sáng mai 5 giờ con còn phải dậy nữa.”
Thầm Tuyền đứng dậy, gật gật đầu: “Vậy con đi ngủ đây.”
“Ừ, đi đi.”
Thẩm Tuyền đi lên cầu thang, cô mặc trên người bộ đồ ở nhà, sau khi quay về phòng, cô cầm điện thoại lên ngồi trên giường chơi một lúc. Cô vốn định gửi tin nhắn cho Văn Trạch Lệ nhưng cuối cùng lại thôi, dù sao cũng đã nhẫn nhịn biết bao ngày như thế, nhẫn nhịn thêm mấy giờ đồng hồ này đã là gì. Cô thay đồ ngủ, nằm lên giường.
Vài giây sau, cô liếc nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường.
Đó là ảnh cưới, Văn Trạch Lệ mặc Hán phục, dùng quạt nâng cằm cô lên. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyền mặc Hán phục, sắc mặt cô lạnh lùng, như thể đang nhìn một cậu công tử lông bông đào hoa vậy.
Bức ảnh rất đẹp, đẹp đến nỗi phải thảng thốt.
Đầu ngón tay Thẩm Tuyền chạm lên sống mũi của Văn Trạch Lệ trong bức ảnh, sau đó cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
*
Cùng lúc đó, Văn Trạch Lệ ra sân bay đón Văn Dao về, miệng Văn Dao liến thoắng hỏi liên tục, Văn Trạch Lệ vừa qua loa trả lời vừa nhìn điện thoại di động, anh muốn nhắn tin cho Thẩm Tuyền, nhưng không biết vì sao có chút căng thẳng. Cả nhà chỉ có một Văn Dao là không lo lắng, đến cả Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng rất lo lắng.
Nhất là Văn Tụng Tiên với Lâm Tiếu Nhi khuya rồi vẫn đang mặc thử quần áo ngày mai, Văn Dao về phòng gọi điện thoại cho bạn học của mình. Văn Trạch Lệ cũng về phòng của mình, lười nhác dựa lên quầy bar uống rượu, uống được mấy ngụm lại sợ uống nhiều ảnh hưởng tới trạng thái ngày mai, thế là anh bỏ ly rượu xuống, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Văn Trạch Lệ nằm trên giường, cầm lấy khung ảnh cưới đặt trên tủ đầu giường.
Tấm này của anh là tấm Thẩm Tuyền mặc váy cưới của nàng tiên cá đứng trong nước, anh thì mặc áo trắng quần dài lặn xuống nước, ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình, hai môi chạm nhau.
Vòng eo của Thẩm Tuyền rất đẹp, đuôi cá thõng xuống trong làn nước, mái tóc xõa tung.
Rất đẹp, đẹp như cổ tích.
Khóe môi Văn Trạch Lệ cong lên, đầu ngón tay vuốt ve sườn mặt cô.
“Bé Tuyền, chờ anh nhé.”
Một lúc sau anh mới đặt khung ảnh xuống, nhìn thời gian, trong nhóm weixin, mấy ông bạn đểu vẫn đang trò chuyện, điện thoại đổ chuông tinh tinh.
Cố Trình: [Có căng thẳng không?]
Văn Trạch Tân: [Có khi đang lo phát run lên ấy chứ.]
Chu Dương: [Hahaha, Văn Trạch Lệ, ông chú của cậu tới rồi đấy, bọn tôi đang chơi bài ở biệt thự của cậu này, có muốn tới đấy không? Tối nay ngủ làm gì.]
Hứa Diện: [Đúng đấy, mà có ngủ được không cơ chứ.]
Tiêu Nhiên: [Ha, chắc đang nhìn vật nhớ người rồi.]
Giang Úc: [Ha ha ha ha]
Chu Dương: [Đêm nay không thích hợp để ngủ đâu, giờ cậu ngủ, tinh thần căng thẳng là dễ gặp ác mộng lắm. Ha ha ha ha.]
Giang Úc: [Chu Dương, miệng cậu hơi bị thối đấy nhá, hahaha.]
Lý Dịch: [Thực sự là tôi không rảnh nên chỉ đành tặng cái xe làm quà cưới vậy.]
Nhiếp Tư: [Đcm, maybach đấy, sao cậu nói nhẹ tênh thế, vãi l**]
Văn Trạch Lệ: [Cảm ơn.]
Trả lời xong, Văn Trạch Lệ xoa xoa khóe môi, vết thương đã lành nhưng anh vẫn nhung nhớ cảm giác bị Thẩm Tuyền cắn, vừa đau vừa kích thích.
Nằm xuống một lát, Văn Trạch Lệ mới dần dần chìm vào mộng đẹp, một tay người đàn ông vắt lên trán, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực.
Nhưng chỉ một lát sau, lông mày của Văn Trạch Lệ liền nhíu lại, trong giấc mơ là màu đỏ may mắn, anh đứng trên khán đài chữ T, bên cạnh là người chủ trì, bên dưới là khách khứa, rất nhiều người. Anh đứng mãi ở cửa, đợi mãi, đợi tới khi anh cảm thấy cả thế giới đã trở nên đen mịt nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Tuyền, anh tóm lấy người chủ trì đứng bên cạnh: “Vợ tôi đâu?”
Gương mặt MC lúc thì biến thành Nhiếp Thừa rồi lại biến thành Lâm Tiêu.
“Cô ấy đi với Nhiếp Thừa mất rồi.” Người đàn ông trả lời một cách bí ẩn.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa mất rồi.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa mất rồi.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa mất rồi.
Âm thanh này vọng bên tai anh hết lần này đến lần khác.
Văn Trạch Lệ ngồi bật dậy, chăn trượt khỏi ngực anh, bên người anh đổ đầy mồ hôi, mồ hôi trượt theo cổ chảy xuống dưới, anh đi xuống giường, cầm điện thoại lên, không thèm nhìn giờ giấc mà gọi luôn cho Thẩm Tuyền.
Điện thoại đổ chuông tầm 20 giây Thẩm Tuyền mới nhận: “Dạ?”
Giọng nói của cô mơ mơ màng màng.
Cổ họng Văn Trạch Lệ nghẹn lại, anh hỏi: “Em có ở nhà không?”
Thẩm Tuyền mở mắt, nhìn đồng hồ, ba giờ rưỡi: “Em không ở nhà thì ở đâu?”
Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm, anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, hút vài hơi, làn khói bay lượn, anh nói: “Được rồi, em ngủ tiếp đi.”
Thẩm Tuyền: “Anh nổi điên gì vậy?”
Văn Trạch Lệ cười cười: “Anh sợ em chạy mất.”
Thẩm Tuyền cũng tỉnh táo hơn, cô nói: “Em không chạy đâu.”
Hai mắt Văn Trạch Lệ đỏ ửng, anh rít từng hơi từng hơi thuốc, cười nói: “Ừ, chúc em ngủ ngon.”
Thầm Tuyền: “Ngủ ngon.”
Đầu bên kia cúp điện thoại, tiếng bíp dài truyền đến, Văn Trạch Lệ lắng nghe tiếng bíp này một lúc lâu, tàn thuốc trên tay anh rơi vào gạt tàn, anh liếm môi, gọi điện cho vệ sĩ.
*
Nửa đêm nhận được điện thoại của Văn Trạch Lệ, sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền lại ngủ thiếp đi, tới năm giờ Mạc Điềm đã tới gõ cửa, sau khi tỉnh giấc Thẩm Tuyền mặc áo khoác vào rồi mở cửa.
Lúc này trời còn chưa sáng.
Đội ngũ trang điểm đã đến, bước vào phòng thay đồ của Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết và Trần Y cũng đã tới, hai người họ đều là chị em tốt của cô, Thẩm Tuyền không sắp xếp quá nhiều phù dâu mà chỉ có hai người. Hai người thân thiết nhất trong mạng lưới quan hệ của cô là hai người họ nên cô cũng lười đi tính toán thêm người khác.
Bên phía Văn Trạch Lệ chiều theo ý Thẩm Tuyền nên cũng chỉ có hai người Cố Trình và Tiêu Nhiên, còn đám anh em còn lại chỉ đi đón cùng. Bên phía Thẩm Tuyền còn có vài giám đốc và các cô chị em họ hàng làm người đón nhà trai cùng nữa. Trang phục của lễ dạm ngõ là bộ long phượng truyền thống Trung Quốc, Thẩm Tuyền mặc xong thì mới bắt đầu trang điểm.
Lúc này bên ngoài hơi ồn ào.
Mạc Điềm nghe thấy động tĩnh thì chạy ra bên ngoài hỏi han, chỉ một lát sau, bà đi vào, trợn mắt nói: “Văn Trạch Lệ nhét thêm hai mươi vệ sĩ vào đội ngũ của chúng ta.”
Thẩm Tuyền nhìn Mạc Điềm qua gương: “Sao lại nhét nhiều vậy chứ?”
Trần Y nở nụ cười, nói: “Chắc sợ cậu bỏ trốn.”
Thẩm Tuyền: “…Ồ.”
Cô nhớ ra rồi, nửa đêm hôm qua người đàn ông này gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có ở nhà hay không, còn hỏi cô có chạy trốn mất không, cơ mà nếu cô trốn thật thì anh làm được gì chứ, ha.
Việc trang điểm nhanh chóng hoàn thành. Ngoài sân, tiếng pháo nổ vang lên, tiếp đó cửa sắt mở ra, đón tiếp đội đón dâu từ ngoài vào, nhóm người Thẩm Tuyền đứng trong phòng đợi.
Thường Tuyết với Trần Y cùng các chị em khác đi đến bên cửa.
Giọng nói của Văn Trạch Tân vang lên: “Mở cửa ra, lấy tiền này.”
Trần Y: “Không mở, cho tiền thì cũng phải cho thành ý nữa mới mở.”
Ở bên ngoài Văn Trạch Tân nghe thấy tiếng Trần Y thì im lặng vài giây, tiếp đó nhét mười mấy tấm chi phiếu vào, thêm cả phiếu mua hàng và phiếu mua nhà mua xe nữa.
Đám con gái ở đó sợ suýt ngất.
Vãi loằn?
Vãi loằn?
Dùng tiền để đập à, quá đáng vãi.