Hậu Ái

Chương 113: Ngoại truyện 35: Thường Tuyết x Nhiếp Tư




Edit: Takenoko

“Ha ha ha ha, cảm ơn đã nhường.” Thường Tuyết bật dậy khỏi ghế sofa, cô quỳ xuống, chắp hai tay lại rồi cung kính bái Nhiếp Tư một cái, Nhiếp Tư tặc lưỡi: “Được rồi.”

Thường Tuyết mỉm cười quay về chỗ hỏi: “Chúng ta bắn tiếp chứ?”

Nhiếp Tư cầm ít đồ ăn bỏ vào miệng và nhai, ậm ờ nói: “Cô không làm mình làm mẩy nữa thì bắn tiếp.”

“Làm mình làm mẩy á? Tôi làm mình làm mẩy lúc nào?” Thường Tuyết nhai kẹo cao su, hỏi ngược lại.

Nhiếp Tư không trả lời, anh mời cô vào nhóm rồi bắt đầu chọn đội ngẫu nhiên. Vừa đáp đất đã đụng phải anh trai số một kia. Anh ta mở mic, cười nói với Thường Tuyết: “Ban nãy còn định mời em, kết quả hai người đi trước mất tiêu.”

Vừa dứt lời, Nhiếp Tư cho anh trai kia một phát súng không chút do dự.

Anh trai đó đã lìa đời.

Thường Tuyết bất ngờ: “Ôi, dù gì cũng phải để cho người ta nói hết câu đã chứ.”

Nhiếp Tư nghiêng nghiêng tựa lên tay vịn, liếc cô một cái: “Có gì hay mà nói, hai người nhắn riêng đi là được rồi, nói cho đã vào.”

Ba chữ cuối anh như muốn cắn răng cắn lợi thốt ra vậy. Thường Tuyết sững sờ, cảm thấy tâm trạng của anh hơi sai sai, cô đứng dậy, dán tới nhìn điện thoại của anh.

“Thất tình à? Chị bé kia giận rồi à?”

Lần này Nhiếp Tư có phòng bị, anh giơ điện thoại lên không cho cô xem. Thường Tuyết cứ sấn tới, một tay đẩy tay anh ra, cánh tay Nhiếp Tư cũng dùng sức, không cho cô đẩy ra.

Đôi chân dài của anh đạp vào đầu gối của cô. Vốn định bảo cô tránh ra, ai ngờ Thường Tuyết không ngồi vững, bị anh đạp một cái thì ngã nhào vào trong lòng anh.

Mùi thơm của sữa tắm và cơ thể mềm mại ấy đột ngột đổ ập tới khiến Nhiếp Tư ngây ngẩn. Anh nhìn người trong lòng mình, mái tóc mềm mại, chiếc cổ với làn da trắng ngần.

Tới lúc này anh mới nhận ra, người con gái ngày nào cũng gây gổ lại là một cô gái xinh đẹp, nước da trắng nõn.

Thường Tuyết ngã vào lòng anh, mới phát hiện lồng ngực của anh cứng quá, tim anh cũng đập hơi nhanh. Nhưng tim của cô cũng đang đập rất nhanh, không biết là tim ai rung động nữa.

Hơn nữa trên người anh cũng có mùi thơm của sữa tắm. Ban nãy cô cũng ngửi thấy mùi này trên người mình, hoặc đáng ra nên nói là cả căn phòng này đều thoang thoảng mùi sữa tắm của anh.

Thoáng chốc Thường Tuyết thừ ra, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại mình còn đang chơi game. Cô khẽ giãy dụa, kết quả là vẫn không đứng lên được, cô la lên: “Nhiếp Tư, anh kéo tôi lên cái.”

“Nhanh, nhân vật trong game của tôi sắp chết rồi, kéo tôi lên, kéo tôi lên.”

Tại sao cô không đứng dậy nổi, là vì hai tay của cô còn đang cầm điện thoại mà còn muốn nâng cơ thể dậy. Nhiếp Tư nhìn cô giãy giụa trong lòng mình, không hề có ý định giúp cô.

Thường Tuyết: “Này——”

Cuối cùng đầu gối của cô cũng tìm được lực đẩy thích hợp, cô vút cái đứng dậy, mái tóc rối bời, gò má đỏ bừng vì giãy dụa, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận.

Hai người gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.

Nhiếp Tư sững lại, nhìn gương mặt cô gần ngay trước mặt.

Thường Tuyết chớp mắt, lầm bầm: “Chắc chắn là tôi chết rồi.”

Đến thế rồi mà cô vẫn còn nhung nhớ nhân vật trong game.

Nhiếp Tư nhìn điện thoại, cười nhạt: “Đúng thế, chết rồi.”

Thường Tuyết kêu a một tiếng, lập tức kéo điện thoại qua nhìn, quả nhiên mà, trang chủ đã tối đen rồi, mà anh thì còn đang sống, Thường Tuyết trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh cố tình chứ gì.”

Nhiếp Tư dựa vào tay vịn, cúi đầu xuống chơi game tiếp: “Ừ, cố tình đấy.”

Thường Tuyết tặc lưỡi lại dựa lên tay vịn ghế sofa. Nhân vật của cô đã chết rồi, tạm thời không thể chơi được. Cô bẻ gối ngồi dựa ra sau, yên lặng một hồi mới quay đầu nhìn Nhiếp Tư.

Anh cũng đang tựa vào tay ghế, ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Anh rất chăm chút, góc nghiêng của anh cũng đẹp đấy chứ, nhìn như trong truyện tranh vậy. Thường Tuyết thu lại ánh nhìn, trong lòng nghĩ cô nghĩ mấy thứ này làm gì.

Đừng lại là kẻ thì có ý, người kia thì không đấy chứ.

Lúc đi học cô cũng đã từng thích người khác, nhất là lúc ở trường Quốc tế Tulip. Một ngôi trường như vậy có quá nhiều người tài giỏi, thích một ai đó cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc, giới của họ đều coi trọng gia thế.

Dù sao thì người cô thích cũng không có ý gì với cô cả, Thường Tuyết lắc đầu nhìn tin nhắn riêng, anh trai kia lại gửi tin nhắn cho cô hẹn lần sau lập đội chơi chung.

Thường Tuyết cười híp mắt trả lời là được.

Chỉ một lát sau, trò chuyện mãi rồi cô chợt bật cười.

Nhiếp Tư ấn lên màn hình, dưới sự trợ giúp của đồng đội, anh đang bắn phát nào trúng phát ấy, nghe thấy tiếng cô cười, anh ngước mắt lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn màn hình điện thoại cười, không cần nghĩ cũng biết cô đang nói chuyện với ai đó.

Trong lòng Nhiếp Tư buồn rầu vô cùng.

Anh cảm thấy mình tiễn người nọ đi nhanh quá.

Ít nhất sau khi bắn một phát nên đợi cậu ta hồi máu rồi cho cậu ta thêm một phát nữa, sau đó ném lựu đạn để cậu ta tan xương nát thịt.

Nảy ra ý nghĩ này, động tác Nhiếp Tư điều khiển nhân vật dần chậm lại.

Tối nay anh có vấn đề gì đó.

Chơi xong một ván game, Thường Tuyết ngáp một cái: “Ôi, mấy giờ rồi.”

Nhiếp Tư nhìn màn hình: “Ba giờ.”

Anh nhìn cô: “Cô buồn ngủ rồi à?”

Thường Tuyết để điện thoại xuống, gật đầu: “Thật ra thì tôi muốn chơi tiếp nhưng mà mấy ngày nay bận nhiều việc quá. Tôi cũng đã ăn sinh nhật với anh rồi nên tôi đi nghỉ trước nhé?”

Nhiếp Tư nhìn điện thoại cô để trên ghế sofa, màn hình vẫn là giao diện trò chuyện, đang trò chuyện qua lại với người kia. Anh thu lại ánh nhìn, nói: “Được, cô đi nghỉ ngơi đi.”

Thường Tuyết kêu hí một tiếng, cầm điện thoại lên đi về phía phòng cho khách. Vừa mới sờ lên tay cầm thì Nhiếp Tư đã nắm lấy cổ tay của cô, Thường Tuyết đang buồn ngủ, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Nhiếp Tư yên lặng nhìn cô vài giây, rồi kéo cô vào phòng ngủ chính nói: “Ngủ trong phòng tôi ấy, cô định đánh thức sếp Thẩm à?”

Thường Tuyết a một tiếng, lầm bầm: “Hồi trước tôi cũng hay ngủ chung với cô ấy mà.”

“Phòng cho khách là tatami, nhỏ lắm. Cô nói gì mà nói nhiều thế, đi nhanh lên.” Nhiếp Tư lại đẩy cô, Thường Tuyết bất đắc dĩ phải đi tới phòng ngủ chính. Nghĩ lại thì trước kia cô từng ngủ trưa trong phòng cho khách của anh một lần rồi, đúng là hơi nhỏ. Sau khi đi vào phòng ngủ chính, cô nhào lên giường của anh, nói: “Vậy thì tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy.”

Cô thật sự rất buồn ngủ, cô kéo chăn lên che người. Trong phòng của anh ngập một mùi thơm của gỗ, à, chăn cũng thế. Đôi lúc Thường Tuyết cảm thấy đám cậu ấm này còn điệu hơn cả mấy cô tiểu như nhà giàu.

Cô kéo chăn qua đầu, trong bóng tối, cô mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng con tim mình đập rộn lên trong lồng ngực. Chắc chắn là do tối nay cô ngủ muộn nên nhịp tim không đều chứ không phải tim đập nhanh gì cả.

Ngủ thôi ngủ thôi.

Ở cửa, Nhiếp Tư đứng dựa lên cửa, nhìn một cục nổi lên trên giường một lúc lâu, sau đó mới tắt đèn đi ra ngoài ngồi trên ghế salon, anh bấm điện thoại chơi game tiếp.

Trên bàn trà lộn xộn, phòng khách yên tĩnh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, lại một tiếng trôi qua, Nhiếp Tư xoa xoa cổ, kéo thùng rác qua vứt rác trên mặt bàn vào.

Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong anh tỉnh táo hơn, anh có thể sang phòng khách nhỏ ngủ, nhưng Nhiếp Tư lại không đi. Anh nhìn người phụ nữ đang ôm chăn như ôm gối ôm, cô nằm nghiêng, chiếc quần to rộng và chiếc áo trên người khiến cho cô trở nên xinh đẹp ngọt ngào.

Nhiếp Tư tiến đến, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó lên giường ôm cô từ phía sau, ngửi mùi thơm ở trên người cô rồi thiếp đi.

*

Lúc Thẩm Tuyền tỉnh lại, xung quanh rất yên lặng, cô ngáp một cái rồi vào phòng tắm của phòng ngủ cho khách rửa mặt, sau khi đi ra thì thấy ánh nắng đã rọi vào trong phòng.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho tài xế trong nhà, sau đó tới phòng ngủ chính chuẩn bị gõ cửa, nhưng cửa phòng ngủ chính không đóng, mà cô vừa nhìn đã thấy hai người đang ôm nhau nằm trên giường.

Thẩm Tuyền nhíu mày, hơi bất ngờ nhưng cũng không kinh ngạc lắm.

Miệng cô nở một nụ cười nhẹ, cô cầm túi xách lên xoay người đi ra khỏi cửa.

Xe màu đen của nhà họ Thẩm đã tới, Thẩm Tuyền cúi người bước lên xe. Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe sang dần rời khỏi khu nhà ở, ánh nắng càng chói loá hơn.

Nhạc chuông Thường Tuyết cài riêng cho mẫu thân đại nhân là tiếng rung. Rung một lần thì có thể không có cảm giác gì, rung hai lần ba lần bốn lần dần dần sẽ trở thành quy luật, khiến cho người khác cảm thấy phiền phức. Cô bực mình mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng lấy điện thoại. Kết quả trên đỉnh đầu lại có một bàn tay to nhanh hơn cô, vượt qua cô, cầm lấy điện thoại trước.

Thường Tuyết thấy thế thì thầm thả lỏng. Mẹ nó, có người đối phó với mẫu hậu thay cô rồi. Cô quay người, cọ cọ vào lồng ngực ấm áp kia.

Một bàn tay to ôm chặt lấy eo cô.

Thường Tuyết đột nhiên cảm thấy sai sai. Cô đâu có nằm trong giường mình đâu, cô cũng đâu đang ôm gối ôm, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một góc cằm với những đường nét rõ ràng.

Cô ngẩn ra.

Sau khi Nhiếp Tư nhìn thấy người gọi tới là mẫu thân đại nhân, anh dường như cũng tỉnh táo hẳn. Anh cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt mơ màng của Thường Tuyết. Sau khi chạm phải ánh mắt của anh, Thường Tuyết nhất thời ngây ra. Tiếp sau đó, cô dùng sức đẩy Nhiếp Tư ra và bật dậy, vì theo quán tính nên cô ngồi theo kiểu khoanh chân.

“Anh làm gì vậy chứ?” Thường Tuyết kêu lên, giọng nói này vào sáng sớm tinh mơ nghe vừa sợ sệt lại mang thêm ý tứ khác.

Nhiếp Tư hơi sững lại, anh nhìn chiếc điện thoại kia một cái rồi tiện tay đặt lên tủ đầu giường. Tiếp đó anh hơi chống người dậy nhìn Thường Tuyết: “Cô uống rượu à?”

Thường Tuyết: “Đương nhiên là không rồi.”

“Bia sao có thể tính là rượu được.”

Đúng, bia không tính là rượu.

Nhiếp Tư liếc nhìn chiếc cổ áo trượt xuống của cô, sau đó đứng dậy, đi chân không trên sàn nhà, nói: “Nếu không uống rượu cũng không uống say thì tối qua cô ngủ trước, tôi đi ngủ sau cô, tới sáng chúng ta lại cùng dậy trên giường, cô nói xem, tôi đã làm gì rồi nào?”

Anh ngáp một cái rồi đi về phía phòng tắm.

Thường Tuyết hoàn toàn ngơ ra trước lời này của anh, mãi một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại. Giọng điệu này của anh là học Văn Trạch Lệ, còn học đâu ra đấy ấy chứ. Anh đang nói là cô ngủ trước, anh ngủ sau, rõ ràng anh có thể ngủ ở chỗ khác, nhưng anh lại cứ muốn ngủ cùng cô trên một chiếc giường.

Nam nữ khác biệt.

Anh làm như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô không hiểu sao.

Sau khi nghĩ xong xuôi, mặt Thường Tuyết đỏ sựng, cô cũng đứng bật dậy, đi chân trần đuổi theo Nhiếp Tư: “Nè, con mẹ nó có phải anh định chơi… tôi không.”

Nhiếp Tư đang đi đột nhiên dừng bước, xoay người lại.

Thường Tuyết ngửa đầu lên, cô thở phì phò.

Nhiếp Tư nhìn cô hồi lâu rồi đưa tay bóp dái tai của cô, sau đó tiện thể lướt xuống, nắm lấy cằm cô, anh nói: “Làm người yêu anh nhé?”

Thường Tuyết: “…”

“Anh nói lại lần nữa đi.” Cô không dám tin, chỉ anh rồi hỏi.

Nhiếp Tư ho khụ một tiếng: “Ừm, em làm người yêu anh nhé.”

Thường Tuyết bụm mặt: “Sai rồi, sai rồi, sao tự dưng anh trở nên dê thế…”

Nhiếp Tư: “…”

Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo tay cô cô xuống, sầm mặt hét: “Anh dê cái cớt ấy, giờ anh có thể rất chuẩn xác nói với em rằng, anh thích em, đột nhiên anh phát hiện ra là mình thích em, thế nên anh muốn em làm người yêu mình. Em nói đi, em có chịu không!”