Hát Tình Ca Cho Em

Chương 19




Mã Ly rất kinh hoàng.

Diệp Phàm hôm nay bị làm sao vậy? Bình thường cậu ấy là một người tiết kiệm, thấy quần áo của cậu ấy còn “lớn tuổi” hơn cậu ấy, nhận lương đều ngoan ngoãn nộp hết cho mẹ. Ấy thế mà… hôm nay cậu ấy lại mua một đôi giày da chín trăm tệ mà mắt không chớp lấy một lần! Cậu ấy còn đang cầm chiếc áo sơ mi với giá niêm yết gần bốn chữ số, còn nói muốn vô mặc thử một chút!

Cô nàng này điên rồi, cô nàng này điên thật rồi!

Mã Ly tận mắt thấy những hành động khác thường của Diệp Phàm, chỉ có thể cảm thán mà thôi.

Ngay sau đó một lát, Diệp Phàm đi ra từ phòng thử đồ. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng có cổ áo thấp kia, phía dưới mặc chiếc váy ngắn lưng cao màu đen, càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của cô. Bộ đồ phối hợp với đôi giày cao gót màu trắng mới mua ban nãy, khiến cô vừa thuần khiết lại không kém phần gợi cảm. Hình ảnh trước mặt mang đến cảm giác trong veo, xinh đẹp. Quả thực làm người ta phải tấm tắc khen ngợi.

Chơi chung với Diệp Phàm năm năm, đây là lần đầu tiên Mã Ly phát hiện người bạn tốt bình thường luôn thích xỏ quần jean cùng với áo có họa tiết hoạt hình, ra khỏi nhà đi du lịch cũng chỉ cầm theo một hai cái túi là cùng này, hóa ra là gái đẹp à.

Đứng trước gương, Diệp Phàm rất hài lòng với sự phối đồ của mình, “Đẹp không?” Cô quay đầu hỏi Mã Ly.

Bạn học Mã Ly đã nhìn muốn rớt con mắt ra ngoài, liên tục gật đầu: “Đẹp! Đẹp muốn chết luôn!”

“Vậy mua chứ?”

“Mua! Sao lại không mua? Nếu cậu không mua, thì tớ mua!”

“Mua thôi!” Diệp Phàm giơ nắm tay, một mớ bạc trắng cứ như vậy mà chạy khỏi túi.

Đã mua quần áo, mua giày, đương nhiên còn phải mua các phụ kiện đi kèm. Vì vậy hai người lại xách “máu gà” của mình đi mua một cái túi, còn mua đồ trang sức tông xuyệt tông… Cứ vậy đi dạo một vòng, Mã Ly nhẩm tính thay Diệp Phàm. Cô nàng này hôm nay đã tiêu pha hơn hai tháng tiền lương.

Điên rồi, điên rồi, thậtsự là điên rồi mà! Mặc dù bản thân cô đối mặt với các thứ quyến rũ này thì cũng không khống chế được bản thân. Nhưng với một người luôn luôn tiết kiệm, bây giờ lại bỗng nhiên tiêu tiền như nước mà nói, Mã Ly cứ có phần không cách nào tiếp nhận được.

Cuối cùng, cô không nhịn được nữa liền hỏi: “Tiểu Phàm, cậu hôm nay không bị làm sao chứ?”

“Cái gì không bị làm sao?” Diệp Phàm hỏi.

“Chính là… Không bị nóng đầu gì đó chứ?”

“Cậu mới bị nóng đầu đó!” Diệp Phàm trừng mắt liếc cô, ngẩng đầu nhìn tiệm uốn tóc trên con đường đối diện, lại hừng hực khí thế nói, “Đi, đi theo tớ làm tóc nào!”

Không thể nào! Mã Ly sững sờ trầm trọng. Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, cô nàng này vậy mà còn sức đi làm tóc. Cô lần đầu cảm nhận sâu sắc cái câu phụ nữ là con cọp. Hóa ra Diệp Phàm đây là chú mèo nhỏ kêu meo meo ra oai, cũng có thể biến thành cọp à. Hơn nữa là con cọp cái tiết đầy hormone hùng hổ!

Sau khi làm tóc xong thì đồng hồ đã điểm mười giờ. Thành phố này vào đêm vĩnh viễn không có sự tĩnh lặng, từ mười giờ tối chính là cuộc sống về đêm rất nhộn nhịp. Cũng chính là thời gian cho những cô nàng xinh đẹp trong miêu tộc ra ngoài hoạt động nhộn nhịp. Cho dù như vậy, hai cô gái ăn mặc chỉnh chu đi trên đường vào giờ này, vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò.

“Tiểu Phàm, khó có được cơ hội như vậy, chi bằng chúng ta đi club đi nào!” Mã Ly đề nghị.

“Không được, tớ phải về nhà rồi.”

Ôi trời, cô nàng này tối nay mà còn có thể nghĩ đến việc phải về nhà! Mã Ly kinh ngạc không ít, lòng không khỏi sinh sôi vài phần nhiều chuyện. “Cậu thành thật khai báo đi. Đừng nghĩ là tớ không hỏi thì cậu cho rằng tớ không biết cậu đang nghĩ gì nhé. Mai cậu có hẹn đúng không? Hẹn với ai? Tuổi tác, thân hình, cân nặng, số đo ba vòng, gia thế, nghề nghiệp, sở thích, ngày sinh… Bắt đầu báo cáo mọi thứ cho tớ ngay và luôn.”

Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như mắt chồn của bạn, Diệp Phàm biết mình khó mà giấu diếm, huống hồ cô cũng không định giấu Mã Ly. Có một số việc nếu bản thân đã quyết định, không sớm thì muộn cũng phải nói ra. Vì vậy, Diệp Phàm liền kể hết những việc đã gặp phải mấy ngày qua, cùng với những suy nghĩ của cô cho Mã Ly biết, bao gồm cả việc cô thích Đoàn Diệc Phong.

“Cái gì cơ?” Mã Ly kinh ngạc cắt đứt câu chuyện của Diệp Phàm, giọng cô cao khiến không ít người đi đường ghé mắt nhìn.

“Suỵt!” Diệp Phàm đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng, “Cậu đừng la lớn như vậy, chúng ta là những cô gái đàng hoàng.”

“Cậu còn là cô gái đàng hoàng đâu!” Mã Ly trợn mắt nhìn cô, lập tức nói, “Tiểu Phàm à, tớ đây không phải đang đùa với cậu đâu. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Lớn hơn cậu mười tuổi cũng không sao cả, nhưng vấn đề chính là anh ta đã kết hôn, còn có con trai nữa, cậu thật sự không để ý sao?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Tớ đã nghĩ tới rồi. Tớ thật tình thích anh ấy, không quan tâm anh ấy có kết hôn hay chưa. Hơn nữa tớ rất thích tiểu Dự, tiểu Dự cũng thích tớ. Như vậy rất tốt mà.”

“Bây giờ vấn đề không phải là cậu cảm thấy có tốt hay không, cho dù đây đều là sự thật đi nữa. Nhưng anh ta đã ba mươi bốn tuổi, nếu như hai người quen nhau, thế tức là muốn kết hôn rồi. Cậu kết hôn với một người đàn ông từng lấy vợlại có con, ba mẹcậu sẽ thếnào? Họ sẽ đồng ý sao?”

“Thật ra chuyện này tớ cũng đã nghĩ tới. Thế nhưng tớ thấy tớ từ nhỏ đến lớn chưa từng làm trái ý bố mẹ tớ, học trường trung học nào do họ chọn, học trường đại học nào cũng là do họ quyết định. Đến học chuyên ngành nào, bố mẹ tớ cũng đã nghĩ xong đâu vào đấy. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, bố mẹ sắp xếp gặp mặt nhiều như vậy, tớ cũng chưa từng phản đối. Nhưng lúc này, tớ thật sự rất muốn tự mình lựa chọn, tớ thật sự thích anh ấy. Hơn nữa, bây giờ nghĩ tới những chuyện này thì vẫn còn sớm quá, tớ chưa xác định được anh ấy rốt cuộc có để ý đến tớ hay không nữa.”

Diệp Phàm nói một mạch, nghe xong Mã Ly vẫn một mực lắc đầu: “Tớ nói nghe này cô nàng ngớ ngẩn à! Cậu ngay cả anh ta có thích cậu hay không cũng không biết. Vậy mà cậu đã ngốc nghếch gắng sức làm tất cả mọi thứ vì người ta, có đáng hay không?”

Những lời này làm Diệp Phàm ngẩn người, bỗng dưng nhớ lại những lần cô gặp gỡ, quen biết Đoàn Diệc Phong, nhớ đến cậu bé nhỏ vừa khóc vừa gọi mình là mẹ, nhớ đến những khi Đoàn Diệc Phong thỉnh thoảng thất thần, ánh mắt khẽ để lộ đáy lòng mềm yếu… Cô khẳng khái gật đầu: “Đáng!”

“Cậu đó!” Mã Ly không nói nữa, nhưng song song đó cô cũng rất hiểu Diệp Phàm. Cô nàng này, mặc dù trong cuộc sống thường ngày thoạt nhìn khá hòa nhã, dễ chịu với bất cứ ai, ai cũng nói chuyện vui vẻ được. Nhưng cô cũng là một người thẳng thắn, biết phân biệt đúng sai. Phàm là những chuyện cô đã suy nghĩ thấu đáo, thì ngay cả mẹ cô có nói thế nào cũng không làm cô lung lay. Nếu đã như vậy, đương nhiên người bạn tốt là cô đây chỉ có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, giúp hết sức mình.

“Tiểu Phàm, nếu như cậu thật sự cảm thấy đáng giá, vậy thì tiến lên thôi. Nhưng mà chúng ta cũng phải giao hẹn trước. Nếu cậu gặp chuyện gì tủi thân, nhất định phải nói với tớ. Cho dù phải mất mạng, tớ cũng phải thiến anh ta!”

Diệp Phàm bật cười ha hả: “Ly Ly, lời cậu nói làm tớ đau bi quá.”

“Cậu đau cái gì cơ? Cậu làm gì có bi!”

“Lời cậu nói, dù tớ không có bi cũng đau…”

Vì vậy, hai cô gái vừa rồi vẫn còn đang tranh luận, giờ lại ôm bụng cười sặc sụa trên phố. Là bạn bè của nhau, bạn ấy sẽ khuyên nhủ bạn, phân tích lý lẽ cho bạn hay, nhưng khi bạn đã quyết định một việc, thì bạn ấy sẽ ủng hộ bạn vô điều kiện. Lúc bạn thổ lộ tâm tình thì sẽ cùng cười với bạn, cùng bạn trải qua tuổi thanh xuân đẹp nhất.

Có người bạn như vậy, còn có gì phải lo lắng nữa? Diệp Phàm, vì tình yêu, hãy tiến về phía trước nào!