Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 31: Chương 3 .11




Hạt mưa ngày ấy - Chương 03.11
12) Đôi mắt của Ngọc Thuỷ
Tú Phong chạy một mạch đến bệnh viện. Trong thâm tâm cậu không muốn đến đó, nhưng chẳng hiểu sao trong mỗi lúc như thế này cậu lại muốn gặp cô bé ấy. Nụ cười trong sáng của cô bé có thể xoa dịu đi tâm can đang rối bời của cậu.
Nhưng vừa bước vào trong phòng bệnh cậu đã ngạc nhiên vô cùng khi thấy Ngọc Thuỷ đang ngồi trên giường với chiếc ba lô, cô mặc quần áo bình thường, không mặc quần áo của người bệnh nữa. Cô quay ra nhìn cậu, vẫn cười nhưng nụ cười có vẻ không tươi nữa:
“Anh Tú Phong, anh đến rồi à?”
“Ngọc Thuỷ, sao em…?”
“Em khoẻ hơn rồi mà, em chỉ đi một ngày thôi rồi em sẽ quay lại đây nằm thôi.” – Nụ cười của cô bé đượm buồn.
“Đi đâu?”
“Ngày mai em có bài thi, em không muốn bỏ bài thi ấy nên em phải đi.”
“Trời thi thố gì, em còn yếu, nghỉ ngơi đi!”
“Tú Phong, việc học của em giống như việc bóng đá của anh thôi mà.” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên tiếng khiến Tú Phong im lặng.
“…”
“Mỗi chúng ta ai chẳng có một thứ để yêu thích phải không? Và chẳng ai muốn buông nó đi cả!”
Tú Phong mím môi. Chẳng ai muốn buông đi ư? Vậy mà cậu đã buông đi đó thôi…
“Anh, anh có chuyện gì buồn vậy?”
“Hả? Anh có buồn đâu!”
“Anh đừng có nói dối chứ. Mắt anh còn ướt kia kìa, anh khóc đó hả?”
Tú Phong giật mình, sờ tay lên mặt thì thấy khoé mắt cậu ướt những giọt nước mắt. Trái tim cậu khẽ nhói đau, nước mắt này lại rơi, và lại rơi vì một người…Bao năm rồi cậu đã quên nước mắt là gì, đã sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng, nhưng chỉ có cô mới đánh thức con người thật của cậu…
“Tú Phong, là chị Hương Ly à…” – Bỗng Ngọc Thuỷ cúi mặt, khẽ nói rất nhẹ. Có cơn gió làm mái tóc cô tung bay. Gió đưa lời nói ấy đến với Tú Phong.
“Anh…”
“Chắc anh và chị ấy xảy ra chuyện?”
“À không có đâu…”
“Anh thích chị ấy sao?” – Nụ cười trên môi Ngọc Thuỷ càng tắt nhanh đi.
“…”
Không khí im lặng và căng thẳng đến lạ lùng. Ngọc Thuỷ hôm nay cũng thật lạ lùng. Tú Phong nhìn đôi mắt ấy vừa ngẩng lên, đôi mắt trong sáng ngây thơ của một cô bé ngày nào tự dưng chứa đầy nỗi buồn. Chiếc vòng rubi trên cổ cô có vẻ không được sáng như mọi ngày…
“Nói em nghe xem nào, em là bạn tốt của anh kia mà, có làm gì anh đâu mà anh lo.” – Ngọc Thuỷ bỗng cười một nụ cười méo mó.
“Ừm thì…”
“Em có thể nhận ra hai người rất vui vẻ khi ở bên nhau. Em đã biết chuyện của chị ấy, rất cảm động khi anh vẫn luôn ở bên cạnh chị ấy trong lúc chị ấy đau khổ nhất.”
“Ngọc Thuỷ, anh cũng ở bên cạnh em mà…”
“Em biết, nhưng em không bằng chị ấy đúng không? Em chỉ là một con bé bình thường thôi mà.” – Giọng Ngọc Thuỷ đầy hờn trách.
“Không phải vậy đâu, Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong định tiến lại gần nhưng bị ánh mắt tức giận của cô ngăn lại.
“Anh về đi! Để em yên, em không muốn nhìn thấy anh ngồi với em mà cứ nghĩ về chị ấy như thế đâu.”
“Anh và Hương Ly chỉ là bạn thôi!”
“…”
“Phải, anh có thích, anh có nghĩ đến Hương Ly, nhưng anh nào có xứng với cô ấy? Anh đâu có bảo vệ được cô ấy? Cô ấy cũng không thể ở bên anh, cô ấy sẽ phải rời xa anh. Ngọc Thuỷ, chẳng lẽ chính em cũng muốn rời xa anh?”
Ngọc Thuỷ rối bời:
“Không, em không muốn…”
“Vậy thì hãy tin anh! Anh sẽ ở bên em, nhớ điều đó!” – Tú Phong ngồi xuống vòng tay qua vai Ngọc Thuỷ để vai cô dựa vào vai mình.
Ngọc Thuỷ dựa vào người cậu, đôi mắt cô rưng rưng. Bỗng cô lên tiếng:
“Nếu thế, anh có thể…”
“Có thể gì?”
“Đưa em đi thi nhé? Bố mẹ em về quê rồi, em không thích đến trường một mình.”

“Đơn giản! Anh sẽ đưa em đi đâu cũng được!”
“Vậy sau khi thi, anh có thể…”
“Lại sao nữa?”
“Có thể…đi…” – Ngọc Thuỷ chưa nói hết câu thì lại gục ngủ trên vai Tú Phong vì quá mệt.
Tú Phong nhìn cô. Cậu có một linh cảm gì đó rất bất an. Cô bé chỉ đang ngủ thôi, nhưng hơi thở đó nghe rất yếu, đôi môi và làn da cô bé có vẻ trắng bệch lại. Ngọc Thuỷ dường như càng lúc càng gầy yếu đi, căn bệnh khiến cô bé không ăn được gì cả.
Nhưng cậu vẫn lạ nhất là thái độ của cô hôm nay, cô nhắc đến Hương Ly rất gay gắt.
Hương Ly…
Người con gái ấy…
***
“Cám ơn các cậu đã đưa tớ về.” – Hương Ly bước vào cổng nhà, quay lại ngoái nhìn mấy người bạn.
Nhưng họ không đáp lại cô, chỉ lẳng lặng ra về. Cô buồn rầu không hiểu vì sao, định quay vào thì có tiếng nói:
“Có định đi không?”
Cô quay lại. Hoàng Vũ vẫn đứng đó chưa về, ánh mắt lạnh băng ấy hơn xao động…
“Chưa biết…”
“Cái gì cũng phải quyết định đi chứ! Biết đâu ngày mai lão ta sẽ còn chiêu trò khác với cậu.”
“Tôi không muốn đi, nhưng…” – Hương Ly nhớ hành động của Tú Phong thì lại càng buồn hơn.
Cô ngỡ rằng Hoàng Vũ sẽ đồng tình với cô, cậu luôn là kẻ công khai thích cô, chẳng dễ dàng gì để cô đi đâu hết nhưng bỗng cậu buông một lời lạnh lẽo:
“Đi đi!”
“Hả? Cả cậu cũng muốn…”
“Tất cả chúng tôi đều muốn, chỉ là mấy người kia không dám nói với cậu thôi!” – Hoàng Vũ quay người đi luôn.
Đi được mấy bước cậu đứng lại, nói:
“Quyết định đi trước khi cậu lại phải chịu đau khổ thêm lần nữa!”
Rồi cậu đi. Chiếc áo khoác đen biến mất vào trong đêm tối. Hương Ly đứng lặng nhìn theo, cảm xúc cứ rối tung trong lòng cô.
“Hương Ly, về muộn vậy?”
“Chị Lan…” – Hương Ly quay lại nhìn người giúp việc. – “Chị chưa ngủ à?”
“Chị phải đợi em với cậu chủ nữa chứ.”
“Cậu chủ? Tú Phong chưa về à?”
“Đã về đâu! Khéo đêm nay lại không về, ông chủ tức điên cả tối, mãi mới chịu đi nghỉ ngơi đấy. Nếu không phải hôm nay ông ấy làm việc nhiều thì đã đi tìm cậu ta rồi.”
“Được rồi, chị không phải lo đâu…”
“Em biết cậu ta đi đâu à?”
“Không biết…Nhưng có thể đoán được…” – Hương Ly lủi thủi đi lên nhà.
Gió thổi mạnh qua cửa sổ. Hương Ly định ra đóng cửa thì thấy bầu trời trên kia, trong lòng cô dấy lên một cảm xúc lạ kỳ. Bầu trời ấy, chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm từ ngày cô sinh ra cho đến bây giờ. Chứa đựng bao yêu thương, bao bóng hình…
Gió cứ thổi, lạnh lẽo như thế.
Nhiều gió quá…
…nhưng biết cơn gió ấy là cơn gió nào?
Hương Ly mất ngủ cả đêm đó. Sáng ra, cô đi học rất sớm. Đường phố buổi sáng rất vắng vẻ, không khí trong lành khiến cô thoải mái hơn chút, nhưng vẫn rất mệt mỏi. Bỗng có tiếng chuông điện thoại.
“Mẹ à…” – Cô nghe máy.
“Con dậy rồi sao?”
“Con đang đi học.”
“Ừ mẹ cứ sợ con buồn, con không sao chứ?”
“Không sao mà mẹ. Gặp được mẹ là giờ con vui lắm.”

“Thế con đã quyết định chưa?”
“Con…” – Hương Ly bối rối nhìn ra phía bên kia đường.
Bỗng cô im bặt.
Ở phía bên kia đường, một cậu thiếu niên đi cùng một cô học sinh xinh đẹp, mặc áo trắng thắt khăn quàng rất chỉn chu gọn gàng. Hai người họ đang cười, không nhận ra sự hiện diện của cô dù chỉ cách nhau một con đường.
“Tôi chỉ thích Ngọc Thuỷ thôi, vậy mà nhìn thấy cậu là tôi không thể làm gì khác được. Vì thế, cậu đi là đúng rồi!”
Lời nói ấy lại lần nữa găm vào tim cô.
Hơi ấm từ làn môi ấy vẫn còn đây.
Mà cơn gió đó đã bay đi rất xa rồi…
“Hương Ly, con có trả lời mẹ không?”
“À con đây…”
“Con không quyết định được sao?”
Hương Ly mím môi nhìn hai con người đó vẫn cứ cười với nhau, cô bắt đầu cảm thấy tức giận:
“Mẹ, con sẽ đi!”
***
12h trưa, trời vẫn còn rất lạnh. Gió thổi vù vù khiến những hàng cây nghiêng ngả trong sân trường Trung học cơ sở V. – trường của Ngọc Thuỷ.
Học sinh bắt đầu ra về sau kì thi căng thẳng, công nhận học sinh của trường này rất là đông. Ai cũng chú ý tới cậu thiếu niên đứng ở cổng trường, lũ con gái thì “đổ xiêu đổ vẹo” trước một anh chắc chỉ hơn mình vài tuổi mà cao lớn đẹp trai như thế, còn bọn con trai ra vẻ ghen tỵ ngay, mặc dù biết Tú Phong lớn tuổi hơn thì cũng cao to đẹp trai hơn nhưng mà vẫn không cậu nào giấu nổi sự tị nạnh vì không được như thế.
Nhưng Tú Phong không để ý đến đám học sinh đang xì xào bàn tán về mình, cậu chú ý về một nhóm con gái vừa đi ra. Trong nhóm con gái đó nổi bật lên cô bé xinh đẹp có mái tóc dài mượt mà và đôi mắt sáng long lanh. Cô bé gầy gò, nhỏ bé nhưng vẫn không bị hoà lẫn trong đám đông, có lẽ vì vẻ xinh đẹp và đặc biệt là nhờ chiếc vòng rubi sáng lấp lánh. Có vẻ như lâu lắm chưa đến trường nên bạn bè hỏi thăm cô bé rất nhiều, cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng bạn.
Chợt thấy Tú Phong đứng đó, cô vội vàng tách luôn nhóm bạn chạy ra chỗ cậu:
“Anh đến nhanh thế?”
“Đợi em nãy giờ! Thi xong chưa?”
“Xong rồi, thi tốt lắm! Đây là mấy người bạn của em.” – Ngọc Thuỷ quay sang chúng bạn – “Nè, anh Tú Phong tao hay kể cho tụi mày đấy.”
Lũ con gái nhìn thấy Tú Phong thì rối rít chào. Một đứa thầm thì với Ngọc Thuỷ:
“Có trai đẹp thế thảo nào chẳng quan tâm đến tụi này là phải!”
“Làm gì có! Anh ấy chỉ là bạn thôi, đừng có hiểu lầm.”
“Gớm bạn bè gì, anh ấy đẹp trai như thế thì khéo tao cũng dám yêu sớm ấy chứ.”
“Điên! Mau đi về đi!” – Ngọc Thuỷ đẩy đẩy bạn.
Lũ con gái đành phải ra về nhưng không quên cười khúc khích xì xào bàn tán về “cặp đôi” Tú Phong – Ngọc Thuỷ. Ngọc Thuỷ chỉ biết bất lực nhìn theo:
“Chết với tụi nó mất, cái gì cũng thích hiểu sai nghĩa!”
Tú Phong mỉm cười, cởi chiếc áo khoác đang mặc choàng vào cho Ngọc Thuỷ:
“Cứ để chúng nó hiểu thế nào thì hiểu, về thôi kẻo lạnh!”
“Vâng…” – Đôi mắt Ngọc Thuỷ rưng rưng trước hành động của Tú Phong.
Cả hai cùng đi trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay lạnh quá, đã sang xuân rồi mà vẫn rét. Ừ thì còn chưa đến Tết mà, rét là phải thôi. Cây cối nghiêng ngả theo gió. Có cảm giác nào đó thật buồn mà chỉ có khi lạnh mới thấy…
“Lại về sao?” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên tiếng, đôi mắt nhìn vào xa xăm.
“Ừ, về!” – Tú Phong đáp mà cũng khó hiểu.
“Lại về sống một mình ở cái bệnh viện đó, sống với máy móc, hoá chất, thuốc thang, ống truyền nước, những ca phẫu thuật…?” – Giọng cô bé nghẹn ngào.
Tú Phong hiểu cô đang nghĩ gì, cậu cũng cảm thấy khó xử. Ngọc Thuỷ luôn mong ước mình được tự do bên ngoài chứ không phải bị “giam cầm” trong nơi bệnh viện ấy.
“Anh, em không muốn về!” – Bỗng cô níu tay Tú Phong lại.
“Không sao mà Ngọc Thuỷ, cứ về đi, có anh rồi, không phải lo ở một mình đâu.”
“Không, em không muốn! Đưa em đi đâu đó đi, em sợ về đó lắm!” – Cô hoảng hốt.

“Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Mau đi về thôi kẻo lạnh. Bác sĩ thấy em đi lâu sẽ không được đâu.”
“Em không về! Tú Phong, xin anh…đưa em đi chỗ khác đi…!” – Ngọc Thuỷ níu chặt tay Tú Phong, nước mắt trào ra.
Tú Phong nhìn những giọt nước mắt đó mà không thể đứng yên được, cậu nói:
“Vậy đi nốt hôm nay còn ngày mai khi bố mẹ em từ quê về phải đến bệnh viện đó nhé?”
“Được!” – Ngọc Thuỷ mỉm cười.
“Thế em muốn đi đâu?”
“Đi đâu ư…?” – Ngọc Thuỷ dừng lại, suy nghĩ – “Chỉ có một nơi mà em luôn muốn đến, đã mười năm em rời xa nơi đó…”
“Ở đâu?”
“Nhưng ở xa đấy…”
“Xa cũng được, nói anh nghe?”
“Nơi mà em gặp anh!”
***
“Bố con đi công tác từ hôm qua mà chẳng nói ẹ, làm mình phải chờ đến tối. Sáng nay mẹ mới biết bố ở Hạ Long!”
“Không sao đâu ạ, khi nào bố về con sẽ gặp bố.”
“Nhưng bố rất muốn gặp con, bố muốn con đến đó ngay hôm nay vì bố công tác mấy tuần cơ, sợ sẽ không gặp con được. Mà con đang nghỉ học kỳ, con đi một ngày thôi được không?”
“Dạ được…”
“Thế còn mấy cháu, đi được không? Đến đó chơi một buổi cho vui!” – Vũ Ngọc ngẩng lên nhìn mấy cậu BOD và Hương Anh. Dạo này họ rất hay đi cùng Hương Ly đến gặp cô.
“Được cô ạ!” – Họ đồng thanh đáp, dẫu sao họ vẫn muốn đi cùng Hương Ly trước khi cô rời xa họ.
Họ lên taxi, đi về phía nơi đang chờ họ đón nhận những chuyện sắp xảy ra…
(13) “Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em…”
“Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh
Đây là đâu sao không thấy tay anh ôm chặt?
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi
Nhưng làm sao có thể níu tay anh?
Đôi vai em ngày càng gầy xanh…”
“Cường! Bật bài gì mà não ruột thế?” – Tú Phong bực mình quát lên một tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi bật cả một list nhạc nên nó cứ chạy thế đấy, bật bài khác cũng được.” – Anh chàng giúp việc trẻ vừa lái xe vừa định tắt nhạc.
“Đừng tắt!” – Giọng nói yếu ớt vang lên.
Tú Phong giật mình nhìn sang bên cạnh:
“Ngọc Thuỷ, em cứ ngủ đi, lại dậy à?”
“Em có ngủ đâu, từ bấy đến giờ nằm nghe nhạc của anh Cường đó chứ.”
“Hì hì cám ơn em đã nghe!” – Cường khoái chí khi Ngọc Thuỷ không phản đối mấy cái nhạc não nề trong máy mình.
“Anh Cường, bài vừa rồi là bài gì thế?”
“À đó là bài Có lẽ em của Bích Phương. Nghe buồn quá nhỉ?”
“Ừ buồn…” – Ngọc Thuỷ dựa vào ghế – “Cứ bật đi, buồn nhưng hay lắm.”
Cường đành phải để nhạc đó cho Ngọc Thuỷ. Bỗng anh lên tiếng:
“Nè cậu chủ…”
“Anh lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi như bình thường đi!”
“Ừ thì Tú Phong vậy. Tôi chỉ đưa hai người đến đó thôi rồi tôi phải về ngay, vì thế mấy cái bài hát này cậu cứ đưa cho Ngọc Thuỷ nghe đi nhé.”
“Được rồi! Mà anh về nhà đừng có nói là chúng tôi đi đâu đấy, bảo tôi đi với bạn bè thôi.”
“Biết rồi, cậu cứ như tôi mồm mép lắm không bằng!”
“Anh không mồm mép nhưng bà Lan thì mồm mép đấy. Hai người đúng là “bộ đôi osin” có tiếng!”
“Này này đùa vừa chứ, tôi và mụ đó thì có gì mà bộ đôi?” – Cường bỗng đỏ mặt.
“Gớm ạ suốt ngày thấy nói chuyện với nhau còn gì?”
“Không nói chuyện với cậu nữa!” – Cường gắt, lái xe nhanh hơn.
Chiếc xe hướng về phía biển Hạ Long. Những cơn gió lạnh buốt rít ngoài cửa kính xe.
“Buốt giá thay mùa đông nói với em là
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi… không về

Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi
Không như xưa…ngày còn bé thích tắm mưa…”
***
“Đến Hạ Long rồi!” – Vũ Ngọc lên tiếng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người bạn của Hương Ly mọi khi sẽ phải buôn chuyện rất nhiều khi đến một nơi khác nhưng dạo này họ rất im lặng, đến Bảo Nam cũng ngồi bấm điện thoại chứ chẳng buồn để ý đến cảnh biển ngoài kia. Trời lạnh nên Hạ Long không được đẹp như mùa hè, nhưng cái khung cảnh ấy vẫn quen thuộc làm sao.
Hương Ly nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Hạ Long…Sao mà thân thương đến thế?
***
“Cám ơn, giờ anh về đi! Mai đến đón tụi tôi sớm đó.”
“Ủa thế hai người định ở đâu vậy?”
“Cái đó anh không cần biết! Về đi!” – Tú Phong xua xua Cường.
Chiếc xe ô tô của Cường đành phải quay về. Khi chiếc xe đi xa rồi Ngọc Thuỷ mới nhẹ nhàng quay người đi. Tú Phong đành đi theo, không biết cô định đi đâu đây? Cô bé cứ im lặng đi dọc bờ biển đang dậy sóng rì rào theo cơn gió lạnh. Rồi cô dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ rất đẹp nhưng có vẻ cũ kỹ và giống như nhà đã bỏ lâu ngày thì đúng hơn.
Bên cạnh ngôi nhà đó là một ngôi nhà khác có một bà cụ đang ra vào. Ngọc Thuỷ liền gọi:
“Bà ơi!”
“Ai vậy?”
“Bà là hàng xóm của cô Ánh phải không?”
“Đúng rồi! Còn cháu là ai?”
“Cháu là Ngọc Thuỷ đây.”
Bà cụ nhìn cô bé một lần nữa rồi nhớ ra:
“A đúng rồi, là con bé này đây mà! Mười năm rồi cháu đã lớn thế rồi sao? Mới hôm nào còn bé tí mới 4, 5 tuổi.”
“Còn bà cũng già đi nhiều rồi mà vẫn sống khoẻ mạnh. Thế cô Ánh đâu bà?”
“Ánh ấy hả…?” – Giọng bà cụ chợt buồn đi – “Đi rồi…”
“Đi đâu hả bà?”
“Cái Ánh nó đã ra đi vĩnh viễn…”
Ngọc Thuỷ như có sét đánh bên tai, lùi lại một bước, suýt thì ngã nếu không có Tú Phong đỡ. Cô bé không giấu nổi sự bàng hoàng:
“Cô ấy…cô ấy mất rồi ạ…?”
“Nó bị bệnh tim, chỉ có bà mới biết điều đó. Nó dặn bà phải giữ bí mật. Nó vừa mất cách đây một năm vào đúng sinh nhật 35 tuổi, ngôi nhà này của nó không còn ai đụng đến nữa, nhưng cũng chẳng ai tranh cướp. Con bé đó đã sống cả một cuộc đời tốt, nó đã quên đi bản thân để sống vì người khác.”
Ngọc Thuỷ nhìn theo bà cụ. Ngôi nhà nhỏ này, vẫn như ngày nào, nhưng giờ đây đã trống vắng người chủ yêu thương.
Cô bé bước vào ngôi nhà. Chỉ hơi bụi một tí nhưng mọi thứ vẫn rất ngăn nắp gọn gàng. Ngọc Thuỷ nhìn về phía chiếc bàn nhỏ. Bên cạnh lọ hoa là bức ảnh chân dung một phụ nữ rất xinh đẹp, cô búi tóc cao, có nụ cười tươi và ánh mắt dịu dàng.
Tú Phong nhìn bức ảnh đó:
“Ai vậy?”
“Cô Ánh…”
“Cô Ánh là ai?”
Ngọc Thuỷ đưa tay lên chiếc vòng ngọc rubi:
“Chiếc vòng này, vốn dĩ là của cô ấy.”
Tú Phong giật mình nhìn bức ảnh lần nữa. Quả nhiên trên cổ của cô Ánh có chiếc vòng rubi y hệt Ngọc Thuỷ.
“Cô ấy là một bác sĩ sống một mình ở đây, dù rằng có nhan sắc, lại dịu dàng, tài giỏi nhưng cô ấy nguyện sống ở đây một mình cả đời để cứu chữa cho những bệnh nhân của mình. Cô ấy đã cứu biết bao nhiêu người bị mắc bệnh ung thư, dù không phải ai cũng được sống nhưng cô ấy đã khiến họ lạc quan hơn, tin vào cuộc sống nhiều hơn. Và trong số đó, có em…” – Ngọc Thuỷ buồn bã kể.
“Em đã gặp cô ấy mười năm trước à?”
“Vâng! Em bị bệnh từ nhỏ nhưng vì lúc đó em nhỏ quá nên không được biết, bố mẹ em bảo là em đi nghỉ mát ở Hạ Long nhưng kỳ thực là đến gặp cô Ánh vì cô cũng là bạn thân của bố em hồi đại học, mãi sau cô mới chuyển lên đây. Cô ấy đã ở bên em trong suốt mấy tháng hè đó. Em không hề biết mình bị bệnh, em chỉ biết là ở bên cạnh em có một người phụ nữ rất dịu dàng, cô ấy mặc áo trắng của bác sĩ nhưng không đáng sợ như bác sĩ. Cô ấy thường chơi với em, lúc nào cũng mua kẹo cho em, kể cho em chuyện vui. Căn bệnh của em là về dạ dày nên rất khó ăn, nhưng cô ấy lúc nào cũng kiên trì cho em ăn, không ăn cơm được thì phải ăn cháo nếu không sẽ không có sức. Sau khi nghỉ hè, cô ấy cũng đã nhờ những bác sĩ ở bệnh viện trên này chăm sóc cho em. Và kể từ đó, em đã không quay lại đấy được một lần nào chỉ vì em không thể rời xa bệnh viện…” – Nước mắt Ngọc Thuỷ khẽ rơi xuống bức ảnh.
“Ngọc Thuỷ…”
“Chiếc vòng rubi này là kỷ vật duy nhất của em với cô ấy! Cô ấy đã tặng em, nói rằng đây chính là chiếc vòng có thể khiến mọi điều ước của em thành sự thật và giúp em lúc nào cũng vui vẻ. Em đã sống rất vui vẻ trong mười năm qua đều nhờ lời nói đó. Nhưng giờ, khi em về đây thì tại sao cô ấy lại ra đi chứ…?” – Ngọc Thuỷ bật khóc nức nở.
Tú Phong chạy đến ôm lấy cô bé:
“Đừng khóc nữa, cô ấy đã mất nhưng có lẽ cô ấy vẫn sẽ nhớ tới em!”
“Em không tin, cô ấy giấu em, cô ấy là bác sĩ nên cô ấy không muốn cho ai biết mình cũng bị bệnh…” – Ngọc Thuỷ càng khóc to hơn.
“Chúng ta ra ngoài đi, em cứ bình tĩnh lại đã.” – Tú Phong dìu cô đứng dậy đi ra bãi biển.
***