------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------
Buổi chiều thứ năm là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Lupin. Thời gian dùng bữa trưa, ở dãy bàn ăn Slytherin, Malfoy cánh tay bị thương quấn bột đang cùng với mấy học sinh năm khác của Slytherin kể về chuyện hắn học môn Chăm sóc Sinh vật huyền bị bị một cái quái thú tấn công làm cánh tay bị thương, con đó trông đáng sợ như thế nào.
" Cậu ta nói như thể đã đối đầu với thế lực tà ác nào vậy..." Fanny nói với Ann.
Ann liếc nhìn Malfoy một cái, tiếp tục cắt miếng thịt nói " Tớ còn tưởng cậu đã quen với bộ dáng tự đắc, lợi dụng cơ hội khoe khoang bản thân của cậu ta rồi chứ..."
" Ừm cậu nói cũng đúng, nhưng mà ở mấy thời điểm này nhìn cậu ta thật đáng ghét." Fanny không thèm chú ý Malfoy nữa, kiếm một đề tài khác nói chuyện với Ann.
" Hửm ? Không phải cậu thích Lockhart hả ?" Ann cười nói.
Fanny giận dỗi liếc nhìn Ann, giải thích " Lúc ấy tớ không biết chỉ cảm thấy ông ấy đã từng trải qua rất nhiều chuyện lạ nên mới thích thú, đừng chuyển chủ đề Ann, cậu mau nói xem cậu cảm thấy giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới sẽ như thế nào ?"
Ann nhớ lại mấy tình tiết trong truyện, so với mấy đời giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì Lupin được xem là tốt nhất rồi, còn được bộ ba nhân vật chính rất quý mến nữa.
Ann nhai nuốt xong nói, thản nhiên nói " Có lẽ giáo sư Lupin giảng dạy môn này cũng không tệ lắm ..."
" Ann, cậu biết không, tớ cảm thấy Malfoy đối với mấy lời nói của giáo sư Lupin hình như rất ghét, nhưng nói thật giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của tụi mình nhìn..." Fanny suy nghĩ một hồi nói ra " Yếu đuối mỏng manh."
Ann xem chút nữa là bị nghẹn đồ ăn đang nhai, giáo sư Lupin yếu đuối mỏng manh ? Khi thầy ấy hóa người sói ngay cả giáo sư Snape cũng không dám đối đầu trực tiếp với thầy ấy.
Uống miếng nước táo, sâu xa nói " Mặc kệ bên ngoài thế nào, chiều nay liền sẽ biết thôi."
Chờ đến khi hai người đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Lupin, cũng không thấy thầy ấy ở đó. Trong phòng học chỉ có mấy học sinh Slytherin và Gryffindor, bọn họ chia nhau ngồi hai bên, chính giữa không có người, giống như Hán Sở tranh hùng vậy.
Fanny và Ann đi về phía "thuộc về" Slytherin kiếm một chỗ ngồi xuống. Chờ một lát sau Gaul, Brack và Pansy cũng đi vào, hôm nay Malfoy không có tới. Chờ ba người ngồi xuống Fanny mới nghiêng đầu hỏi Pansy, sao Malfoy lại không tới. Pansy lo lắng nói " Malfoy ăn cơm xong liền nói cánh tay lại đau, cậu ấy phải đi bệnh viện ..."
Nghe được đáp án, Fanny liền chán ghét quay đầu đi, đáng lẽ không cần hỏi, cô nàng phải sớm đoán được hắn ta sẽ lại lợi dụng cánh tay bị thương mà làm ra mấy chuyện chẳng tốt lành gì.
Còn một tí là đến giờ vào lớp, bộ ba nhà Gryffindor mới chạy tới, hơi sửng sốt nhìn về phía dãy bên Slytherin một chút, lướt qua một vòng không thấy Malfoy đâu liền thở phào.
Tiếng chuông vang lên, giáo sư Lupin mới bước vào lớp, đem cái cặp cũ kĩ đặt lên bàn, sau đó xoay ngoài nói với đám đông " Chào buổi chiều, các trò cất hết cặp sách vào đi. Hôm nay sẽ học thực hành, các trò chỉ cần đũa phép thôi."
Cả lớp cất sách đi, vài người trao đổi nhau cái nhìn tò mò. Trước đây, tụi nó chưa từng thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bao giờ. Đương nhiên là không tính được buổi học năm ngoái, khi Lockhart dạy môn này mang vào lớp cả một cái chuồng chứa đầy đám quỷ nhí nhố rồi thả chúng ra.
" Tốt lắm" Lupin nhìn đám học sinh đã chuẩn bị tốt, liền nói " Được rồi hãy làm theo ta."
Fanny không hiểu liếc nhìn Ann, giống như muốn hỏi không phải ở phòng học luôn hả, hay thầy ấy định mang tụi mình đi đâu ? Ann nhìn Fanny bảo cô nàng đừng nóng vội.
Lúc đó, Ann cũng chợt nhớ tới một việc, hình như lớp thực hành đầu tiên của giáo sư Lupin, thầy ấy đã thả ra cái gì đấy. Tuy là đời trước cô đã xem bộ Harry Potter bản điện ảnh, nhưng phim ảnh thì chắc đã có chút chỉnh sửa, cốt truyện thì không thay đổi nhưng sẽ có vài tình tiết không giống lắm. Huống chi cô cũng chỉ nhớ vài chi tiết ở phim điện ảnh mà thôi.
Lupin sẽ thả ra cái gì ? Ann không nghĩ ra được gì, nhưng cô đoán chắc thầy ấy cũng sẽ không làm mấy chuyện gì nguy hiểm đâu.
Lupin dắt bọn trẻ đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc, ở đó cái mà cả đám nhìn thấy trước tiên là con yêu tinh Peeves. Nó đang lộn đầu xuống đất, cất cẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, và đang nhét kẹo cao su vô cái lỗ khóa gần nhất.
Khi giáo sư Lupin đến cách Peeves chừng hai thước, con yêu tinh mới ngẩng đầu lên. Nó ngọ nguậy hai bàn chân có những ngón chân cong quèo và hát toáng lên " Lupin khùng" sau đó nó lại nói tiếp "Lupin điên, Lupin khùng điên..."
Mọi người đều nhìn giáo sư Lupin để xem thầy ấy phản ứng ra sao về chuyện này. Bọn họ ngạc nhiên thấy giáo sư Lupin vẫn mỉm cười. Thầy ấy nói một cách dễ thương nhắc nhở Peeves, nhưng hình như nó không định tránh đường.
Thầy ấy thở dài, cầm lấy đũa phép " Đây là một câu bùa chú hữu dụng" Thầy ấy nói với đám học sinh " Hãy quan sát kĩ." Thầy ấy nói rồi giơ đũa phép lên " Waddiwasi !" chỉ về Peeves.
Miếng kẹo cao su văng ra khỏi lỗ khóa như một viên đạn bắn và phóng thẳng vô lỗ mũi bên trái của Peeves. Con yêu tinh lộn mèo như cơn lốc, bốc lên, chửi rủa và biến đi.
Cả đám học sinh liền cười ha ha, số lần bọn họ bị Peeves hại cũng không ít, bây giờ ai nấy đều nhìn Lupin với bộ trang phục lôi thôi một cách kính nể.
" Vào thôi." Lupin nói rồi mở cửa ra lùi về phía sau một bước.
Phòng nghỉ của giáo viên rất rộng lớn, bên trong chất đầy bàn ghế cũ.
"Thôi, bắt đầu." Giáo sư vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng. Chỗ đó không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư thường cất những tấm áo choàng dự trữ. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm.
"Không cần lo lắng." Lupin bình thản nói, khi vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác " Bên trong có một Ông Kẹ."
"Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm" Giáo sư Lupin nói "Như tủ quần áo, gầm giường, tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần ta bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ xưa. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và ta đã xin phép ngài Hiệu trưởng nói với các giáo viên cứ để mặc nó ở đó cho học sinh năm thứ ba có dịp thực tập."
"Cho nên vấn đề đầu tiên chúng ta đặt ra chính là : Ông Kẹ là gì ?" Hermione giơ tay lên "Đó là một con ma có thể thay hình đổi dạng." Nàng nói "Nó có thể biến thành bất cứ cái gì mà nó nghĩ là chúng ta sợ chúng nhất."
" Đúng lắm, ta cũng không thể giải thích cái gì khác rõ hơn Hermione được." Nghe thầy ấy nói vậy Hermione mắt sáng lên tự tin, giáo sư Lupin tiếp tục nói "Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái gì sẽ có thể hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi ta thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất."
"Bùa chú để giải quyết Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thật sự chấm dứt Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là ếm bùa chú khiến nó biến thành hình dạng mà các trò thấy tức cười."
"Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi... Riddikulus!"
"Riddikulus." Cả đám cùng kêu lên " Tốt lắm." Giáo sư Lupin nói "Nhưng ta e là chúng ta chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à."
" Nếu Neville thành công, thì Ông Kẹ sẽ dời lực chú ý thay phiên chuyển sang từng người một." Giáo sư Lupin nói "Ta muốn tất cả các trò hãy dành ra ít phút thời gian để xem xem mình sợ cái gì nhất, và nghĩ xem mình có thể ép nó làm gì cho thiệt khôi hài..." Trong phòng lập tức yên lặng, cũng không ít học sinh tự lẩm bẩm.
Sau đó Neville thành công biến từ trong tủ quần áo ra giáo sư Snape ăn mặc buồn cười sặc sỡ, cả đám Gryffindor bắt đầu cười lên khoái chí, trong khi đó bên Slytherin cũng nghẹn cười không ít, nhưng không ai dám phát ra tiếng.
Ann một chút cũng không có cười, cô rất lo lắng, biến thành thứ mình sợ hãi nhất sao ? Cô không biết phải làm sao, cứ nhìn chăm chăm vào Ông Kẹ, khẩn trương lẩm nhẩm. Fanny cũng chú ý tới không khí xung quanh Ann hình như hơi gấp gáp, định mở miệng hỏi thì giáo sư Lupin đã bắt đầu cho từng người một tiến lên thử sức với Ông Kẹ.
Ann cắn môi, lui nhanh về phía sau, vốn dĩ là đang đứng thẳng ở giữa đám người, cô đi ra khỏi vòng vây đang ngó nghía Ông Kẹ.
Fanny đi theo sau Ann, cô nàng không hiểu lắm nhìn Ann, tại sao cô lại có vẻ lo lắng với Ông Kẹ như vậy ? Vẻ mặt của Ann như vậy, đây là lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy, Fanny thấy được Ann đang rất hồi hộp, ánh mắt còn mang theo nhiều cảm xúc khác lạ.
" Ann, cậu sao vậy ?" Fanny vẫn cảm thấy tốt nhất nên hỏi thử.
Bàn tay siết chặt đũa phép, ngón tay trắng bệch ra, Ann cố gắng không nhìn tới Ông Kẹ tầm mắt dời về phía góc tường xa đằng kia, trong lòng cô tự an ủi chính mình, Ông Kẹ còn cách cô rất xa, với lại chuyện kia cũng đã qua rất lâu rồi.
Fanny thấy Ann không nói lời nào, cứ nhìn chăm chăm vào một hướng khác, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cô nàng cũng không tiếp tục hỏi, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ann.
Lúc này cả đám đang vây quanh Ông Kẹ truyền ra tiếng cười, không biết ai đã biến nó thành một trái bóng bay màu đỏ. Chỉ là khi nó bay tới trước mặt Ann.
Bụp một tiếng, quả bóng biến mất, xuất hiện lơ lửng một cánh cửa màu sắc u tối, trên cánh cửa đính một khối thủy tinh, hai bóng người mơ hồ được phản chiếu lên nhìn không rõ ràng lắm, một nam một nữ hình như đang nói chuyện gì đấy. Nhưng hình ảnh này chỉ hiện lên tầm một giây đồng hộ, cánh cửa liền biến thành vòng xoáy vặn vẹo, từ bên trong xuất hiện một bóng đen to lớn, đỉnh của bóng đen cao gần tới trần nhà, nó từ từ ngưng đọng lại tạo thành một bộ xương khô khoác áo choàng đen, cầm một cây lưỡi liềm to, ánh lên những tia sắc lạnh đứng sừng sững trong căn phòng.
Thấy hình ảnh bóng đen ngưng đọng lại, không ít học sinh hít một hơi lạnh hoảng hốt, trong mắt bọn họ đều hiện lên sự sợ hãi.
Ann nhìn thấy cánh cửa tối đen hiện ra thì cơ thể sững lại, tay chân cứng đờ, trong mắt tràn ngập sợ hãi, sợ hãi tột độ, cô lảo đảo lùi lại hai bước rồi xoay người chạy như bay ra khỏi căn phòng.
--------------------------------------------------------------------
Một vài lời của Editor:
Cái này mình dịch lại theo ý của tác giả, thật ra cũng đã cố làm cho hình ảnh nó đang sợ hơn, với nhiều bạn có lẽ sẽ cảm thấy khá bình thường. Bởi vì chúng ta đã xem phim hoạt hình hay cũng có mấy bộ phim hài về xương khô khoác áo choàng đen làm thần chết đồ. Nhưng mà cố tưởng tượng tự nhiên trước mắt hiện lên kiểu bay bay là đà này nọ thì cũng sợ teo người, với lại thời này khoảng năm 1900 hơn tí thì cũng chưa có TV đồ hay phim nói về mấy ông thần chết đâu, nên đám học sinh nhìn sợ là đúng rồi, giáo viên còn sợ nói chi.