--------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
--------------------------------------------------
Buổi tối, Ann hào hứng tiếp điện thoại từ Hermione. Sau khi cùng Eren và Diana nói rõ, cô nhẹ nhõm không ít, tiếp sau đây khi kết thúc cuộc họp của Hội, cô sẽ nói thẳng với bộ ba Gryffindor.
Mặc dù con đường phía trước mờ mịt không rõ, nhưng Ann vẫn luôn tin cô và họ cùng nhau hành động có thể chiến thắng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
" Hermione ? Về nhà êm xuôi chứ ?"
" Rất ổn." Hermione nói " Ann, kì nghỉ hè này cậu vẫn đi Trung Quốc hả ?"
" Ừm, chuyện này thì, phải xem tình hình. Nhưng hiện tại tình hình ở Anh không mấy yên ổn, lần trước mình cũng nói với cậu, gia tộc Roland có ý định di dời tài sản. Hơn nữa Trung Quốc là miếng bánh ngọt lớn, ai cũng muốn chia chác."
" Vậy à ? Cũng tốt." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của vợ chồng Granger " Ờm, mai mình lại gọi cậu tiếp nhé Ann, ba mẹ gọi mình rồi."
" Cậu cũng thế, ngủ ngon."
Hermione nói xong liền cúp điện thoại, sau khi gác điện thoại lên, Ann sờ mũi, cô cảm thấy có chút kì lạ, làm sao cứ có cảm giác Hermione không quá muốn nói chuyện với mình nhỉ ?
Lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác, có lẽ bởi vì cụ Dumbledore vừa mất, tâm trạng của Hermione không tốt lắm, dù sao hôm nay vừa mới tham gia tang lễ của thầy ấy xong. Họ không giống cô, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nghĩ đến vậy, mũi Ann lại có chút ê ẩm.
" Hừ, cái người này, không thể khiến người khác yên lòng mà." Ann thầm thì, xoay người vào phòng làm việc. Vẫn sớm nên sắp xếp trọng điểm cuộc họp sắp tới của Hội Phượng Hoàng và kế hoạch dự kiến cho xong đã.
Vội vội vàng vàng đến tận đêm khuya, Ann mới lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, cùng Eren và Diana dùng xong bữa sáng, tiễn họ đến Bộ làm việc, cô lại vùi đầu vào các báo cáo hoạt động của Tử thần Thực tử của Voldemort và Giám Ngục.
Khó khăn tìm một góc còn trống trải ở chỗ đàn dương cầm, Ann cầm hộp cơm dùng bữa, tay thỉnh thoảng lật xem «Nhật báo Tiên tri».
Cái chết của cụ Dumbledore làm cho giới phù thủy sôi sục, cụ thể cụ đã qua đời như thế nào, xảy ra tình huống gì. Lúc đó Harry chỉ nói với vài người, đa phần vẫn không ai rõ sự việc. Mà lớp phòng hộ của Hogwarts bị tấn công, một nhân vật mang tính biểu tượng chống lại thế lực Voldemort sụp ngã, không thể nghi ngờ toàn thể giới phép thuật nước Anh đều lâm vào tình trạng lo âu, thấp thỏm.
Xem xong bài cáo phó, trang thứ ba nội dung là kêu gọi nhóm phù thủy hãy ở nhà và nâng cao sự đề phòng với Tử thần Thực tử. Ann nhanh chóng lật xem những trang khác, đến bản tin thứ năm, thứ sáu mới đọc được một tin mới mẻ: Bạo lực tràn lan, hộ gia đình phù thủy người Muggle ở Manchester bị sát hại.
Ann sửng sốt, Manchester ? Buông hộp cơm xuống, vẫy đũa phép, mấy tấm giấy da từ trên sàn nhà tụ lại thành một xấp, rơi xuống chỗ Ann. Cô nhanh chóng lật xem từng cái một, sau khi coi hết thì thở dài, quả nhiên tin thu được chưa chuẩn xác hết.
Bưng hộp cơm ăn thêm vài miếng cho hết, rồi Ann đặt nó ở một góc trống trên sàn, đứng lên vùi đầu vào mớ tin tức hỗn loạn.
Khi cùng dùng bữa tối với Eren và Diana, Ann mới thảo luận việc đem gia tộc Roland tách khỏi nước Anh, cùng với vấn đề của 'Ann Roland Stokes'.
Cô rất rõ ràng tiếp sau đó thế lực của Voldemort sẽ bành trướng mạnh mẽ, thậm chí là khống chế cả Bộ Phép thuật. Nếu thân phận 'Ann Roland Stokes' không được bàn bạc sắp xếp cho tốt thì sau này có thể sẽ làm liên lụy đến Diana và Eren. Cô đương nhiên không muốn điều đó xảy ra, biện pháp tốt nhất hiện nay là bề ngoài làm cho gia tộc Roland cùng 'Ann Roland Stokes' rời khỏi phạm vi hoạt động của giới phép thuật nước Anh.
" Ta có thể viết thư, xin cho Annie nghỉ tạm một năm học, lí do là đến Viễn Đông xử lí việc gia đình. Dù sao năm đó thời điểm còn học ở Hogwarts, không phải cha ta cũng chưa từng có ý định đó." Diana nói " Hơn nữa Annie, con vượt qua được thử thách tuyển chọn tộc trưởng của gia tộc còn ưu tú hơn ta nhiều, theo lí thuyết mà nói, nhẫn đại biểu cho tộc trưởng này, con đã có tư cách mang vào."
Đối với việc này, Ann nhanh chóng xua tay " Không, không, đừng mà Diana, con cảm thấy người đeo nó mới là tốt nhất, sau khi mọi chuyện chấm dứt, con còn định rong chơi mấy năm..."
Eren bị lời nói của cô chọc cười " Annie, con có niềm tin sẽ vượt qua được cơn khốn khó này sao ? Kẻ địch không đơn giản đâu."
Tuy không rõ cụ thể sẽ diễn biến ra sao, nhưng Voldemort cùng lắm là chỉ tung tăng được thêm một năm, chuyện này cô rất có niềm tin. Lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Ann vẫn cười hì hì " Phải lạc quan lên chứ. Tóm lại, nếu nhiệm vụ bí mật của cụ Dumbledore giao cho con thuận lợi tiến hành, thì chắc chắn sẽ ổn thỏa. Được rồi, nhiệm vụ bí mật là gì con thật sự không thể nói mà. Qua mấy ngày nữa, cuộc họp ở Hang Sóc, Hội Phượng Hoàng sẽ có chút nhiều thay đổi nhỏ."
Buổi tối gọi điện thoại với Hermione, kéo dài tầm hơn mười lăm phút, sau khi cúp máy, sự nghi hoặc của Ann càng dâng cao. Cả cuộc hội thoại cùng Hermione cứ có gì đó kì quái, nhưng cụ thể là điểm nào, cô cũng không biết.
Lại qua một ngày, sau khi cúp điện thoại của Hermione, suy nghĩ nghi ngờ của Ann chỉ có tăng không có giảm. Chẳng lẽ cụ Dumbledore qua đời lại ảnh hưởng đến nàng lớn như thế ?
Ann nói thầm trong lòng, chân lê bước vào phòng sách, vừa lúc bắt gặp Cor đang sửa sang lại báo cáo, tạp chí, sách theo sắp xếp ban đầu.
" Buổi tối an lành, cô chủ nhỏ." Cor khom lưng cung kính nói.
" Chào buối tối, Cor, vất vả rồi." Ann mang vẻ mặt hoang mang đi tới bên bàn, tùy ý lật cuốn tạp chí trên tay.
" Cô chủ nhỏ..." Cor chỉ lại mấy cuốn tạp chí đã sắp xếp xong " Mấy cái đó, mai vẫn để hay là Cor đem cất vào nhà kho ?"
" Trước cứ để đó đã, ngày mai cũng đừng động đến, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi." Ann nhìn qua chồng tạp chí đã được chỉnh sửa ngăn nắp.
" Vâng, cô chủ nhỏ cũng chú ý nghỉ ngơi, ngủ ngon." Cor nói xong liền búng tay, dịch chuyển đi khỏi.
Lật ào ào xấp báo chí, lần nữa Ann lại gặp phải tin gia đình phù thủy Muggle bị sát hại tại Manchester.
Ngay lập tức, trí óc cô như bị sét đánh choàng tỉnh.
Trong nháy mắt, Ann liền hiểu rõ, vì sao mấy ngày nay Hermione tạo cho cô cảm giác kì quái. Trước đây cô luôn bỏ qua một chuyện, những tin tức mà 'Skool' biết, cô luôn mặc định 'Ann' cũng biết.
Nhưng vấn đề là, Hermione không biết 'Ann' biết chuyện Trường sinh Linh Giá. Bởi vì lần Jill xảy ra chuyện, tâm tình cô đã sa sút rất lâu, lúc ấy, bộ ba nhà Gryffindor cũng không còn liên lạc tiếp với cô. Mấy nay khi gọi điện thoại, Hermione luôn vô tình hay cố ý dẫn dắt đề tài, hỏi về những chuyện trước đây không hay nói đến kế hoạch kì nghỉ hè và dự định tương lai của cô. Ann biết Hermione sẽ đi theo giúp đỡ Harry, nhưng theo bản năng cô đã lướt qua nó.
Như vậy xem ra, Hermione không có ý định Ann biết chuyện Trường sinh Linh Giá. Liên tưởng lại tang lễ ngày hôm đó của cụ Dumbledore, dưới tán cây sồi, ánh mắt chần chừ của Harry và Ron, cái hôn sau đó của Hermione.
Tích tắc Ann liền rõ ràng mọi chuyện, Hermione dự định chẳng để cô hay biết cái gì cả. Dù sao đợi lúc nàng, Harry và Ron rời khỏi, cũng sẽ không có ai biết họ đã đi đâu, bởi vì việc này chỉ có bốn người biết rõ, nhưng không bao gồm 'Ann'.
Cái người này, thật ngốc nghếch.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Hermione ngồi trên giường, trong phòng ngủ bày trí không ít các loại sách, giấy da, báo chí và các vật dụng hằng ngày. Góc tường còn sắp xếp không ít các loại nước thuốc đã phân loại. Nhìn thế nào cũng cảm giác, đây là một tư thế sắp rời nhà.
Cò cọ dây chuyền đeo trên cổ, hai mắt nàng thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ.
" Dix-sept (Mười bảy)." Hermione lẩm bẩm bằng tiếng Pháp.
Bông hoa tím trên mặt dây chuyền trong suốt hình bầu dục lập lòe ánh sáng, vang lên một đoạn nhạc dương cầm du dương. Ann đã từng đàn bài này một lần «Dear», đây là điệp khúc. Nương theo tiếng dương cầm nhè nhẹ, giọng Ann vang lên.
Giọng nói không quá lớn, đã được chỉnh sửa kĩ thuật, nghe như cô đang kề sát bên tai Hermione thầm thì.
" Hì hì, Hermione đã 17 tuổi rồi. Sinh nhật vui vẻ. Nói thế nào nhỉ, trước khi gặp được cậu, mình chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày như thế này, khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng đương nhiên là rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lúc nhìn thấy cậu, thời gian phảng phất đều ngưng đọng lại. Lúc ban đầu, mình vẫn còn ngu ngơ kháng cự, đến tận hôm dưới táng lá cây sồi kia, mình mới lần nữa suy nghĩ thật cẩn thận. Mỗi người đều có một con đường riêng, mà đường của mình đã gắn kết với cậu. Vận mệnh cuộc đời luôn mang đến những sắp đặt diệu kì, thuở ban đầu, mình có chút không tin, thậm chí còn hắt hủi nó. Luôn cảm thấy vì cái gì, những chuyện không may mắn có tỉ lệ thấp ít ỏi đến vậy luôn rơi vào mình, nhưng sau đó có một việc đã xảy ra, làm cho mình ngược lại còn biết ơn số mệnh. Nhờ nó sắp đặt, mình có thể cảm nhận những chuyện trước giờ chưa từng trải qua, dần dần từng việc một tạo thành bản thân mình của hiện tại. Lời cuối cùng, ý nghĩa của loài hoa violet tím là tôi rất thích bạn, đây cũng là điều mình muốn nói với cậu."
Để dây chuyền nằm lại sau cổ áo, Hermione cầm lấy một cái hộp, mở ra, bên trong là '不倒翁 (con lật đật)' hôm trước Ann tặng. Đem con búp bê có vẻ ngoài giống Ann đặt lên lòng bàn tay, khi có khi không đẩy nhẹ, cuối cùng lại cắn khẽ môi dưới, cất lại món đồ chơi vào hộp.
Vẩy đũa phép, những món đồ sắp xếp ngăn nắp trong phòng lần lượt bay vào túi đeo. Đóng túi xách lại, Hermione nhìn sang cái hộp trên tủ đầu giường, cuối cùng vẫn quyết định không đem nó theo, nhưng cũng không di dời.
Nàng lướt mắt nhìn khắp phòng, xem xét coi còn đồ gì cần thiết bị sót lại, tầm mắt cuối cùng dời trên chiếc túi xám treo trên giá ở vách tường, một sợi dây đeo vắt ngang, kiểu dáng đơn giản, không họa tiết màu mè.
Là cái túi xách ngày đó Ann tặng, Fanny còn lấy lí do xấu xí ghét bỏ, cô phồng má lên phản bác, mỗi cử chỉ Hermione đều nhớ rõ. Mà sau đó, mỗi khi đeo túi xách này, lại thấy Ann cũng mang một cái tương tự chạy tới, cười cười nói nói hay hờn dỗi hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn, từng chi tiết nàng luôn ghi nhớ.
Lắc lắc đầu, bỏ túi đeo lên mặt bàn, ngẩn người nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng tinh. Bộ dáng Ann mặc áo choàng Slytherin ngáy ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, ngáp ngắn ngáp dài trong giờ Lịch sử phép thuật mơ hồ hiện lên.
Vành mắt Hermione đỏ hoe, cắn chặt môi dưới, lấy chăn che phủ đầu. Ngày mai nàng định sẽ rời đi, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gấp trăm lần so với trước đây, hơi chút đắn đo sẽ khiến càng thêm nhiều người bị liên lụy. Nàng không thể như mấy lần trước, kéo Ann vào vũng nước đục này, ngay cả cụ Dumbledore mạnh đến thế cũng đã qua đời, nàng không dám nghĩ thêm tiếp nữa.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Sáng sớm phía trước một căn nhà ở ngoại thành London, trên đường phố không có một bóng người, bầu trời xám xịt, ngày trời có vẻ âm u nhiều mây. Một chiếc xe ôtô thể thao chạy băng băng trên làn đường, cuối cùng cũng chầm chậm dừng lại, xe vừa ngưng, Ann mặc trang phục thường ngày, gấp gáp chờ không nổi đã bước xuống.
Đi qua sân vườn nhỏ, tới trước cửa, Ann hít một hơi thật sâu, cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo, rồi ấn chuông cửa.
Không được bao lâu, cửa đã mở ra, bà Granger nhìn thấy Ann trước cửa, không khỏi kinh ngạc lên tiếng " Ann ? Sao con lại đến đây ? Con bé Hermione này, chẳng báo trước với chúng ta gì cả."
" Bác gái Granger, buổi sáng tốt lành ạ. Ngày hôm qua, con cũng không có báo với Hermione, hôm nay đột nhiên tới là vì có việc tìm cậu ấy. Cậu ấy có ở nhà không ạ ?" Ann nói một hơi, câu cuối còn lộ ra tí căng thẳng.
Mở cửa mời Ann vào trong, bà Granger dẫn cô tới phòng ăn.
" À, có chứ. Nhưng mà mấy ngày nay trở về cũng không biết bị làm sao, luôn ru rúc trong phòng. Lại không chịu cùng bọn ta nói, con xem, giờ này con bé còn chưa rời giường." Bà Granger lo lắng nói " Bác đang tính đem bữa sáng lên cho con bé."
" Buổi sáng tốt lành, Ann." Ông Granger đang xem báo cũng chào hỏi Ann. Cô cười lễ phép đáp lời " Buổi sáng tốt lành, bác trai. À vầy đi, để con giúp người đem bữa sáng lên, nếu con đoán không nhầm, thì con đã biết cậu ấy bị làm sao rồi."
" Thật chứ ? Vậy thì tốt quá, nhưng mà, con là khách, bọn ta còn chưa..."
" Không sao cả, con rất sẵn lòng giúp đỡ..." Ann cười nhẹ nhàng nói.
" Nhờ Ann lên xem giúp vậy." Ông Granger nói " Con bé Hermione này, mấy hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Em chuẩn bị nhiều bánh trái chút để mấy đứa nhỏ tám chuyện với nhau."
" Được." Bà Granger đáp lời " Hôm qua bác mới nướng bánh kem và bánh quy, Ann, con muốn thêm tí trái cây sấy khô không ?"