[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 166: Tai nạn




-------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-------------------------------------------------------

Phía nam nước Đức, một khu rừng yên tĩnh.

" Là nơi này à ?" Dáng người cao gầy mặc áo choàng xám đột ngột xuất hiện, chỉ vào căn nhà gỗ trong khu rừng.

Một người đàn ông càng gầy gọt hơn đứng bên cạnh, đúng thế là cụ Dumbledore

" Không sai, người bạn già của ta, Egudeau, đang sống ở đây, mấy món trang sức phép thuật lần trước con yêu cầu, là do ông ấy chế tạo."

Người mặc áo choàng xám, tháo mũ trùm xuống, là Skool.

" Vậy thì tốt quá rồi."

Gõ cửa, đợi hồi lâu, một yêu tinh dáng vẻ hộc hằng mở cửa, hắn liếc nhìn qua cụ Dumbledore rồi lại ngó sang bông tai Skool đang đeo.

Ánh mắt toát lên vẻ hài lòng, Egudeau mạnh đá văng cửa đá đang có xu hướng khép lại.

" Vào đi, có chuyện gì ? Lão già dị hợm ông không có chuyện nhờ vả sẽ không tới đây tìm ta."


Từ trong không trung bay lơ lửng hai thùng gỗ sồi, Dumbledore điều khiển đặt nó trên mặt đất, Egudeau hai mắt sáng rỡ, bò lên hé mở nắp thùng.

Mùi rượu nồng nàn lan tỏa.

" Chết tiệt, rượu ủ hơn năm mươi năm ?" Egudeau nhảy cẫng xuống, đá văng khối kim loại trên nền nhà " Mau nói đi, chuyện gì ?"

Cụ Dumbledore nhìn qua Skool.

Skool thả rương gỗ xuống đất, rút đũa phép gõ gõ lên vài tiếng. Rương gỗ đột ngột bị món đồ bên trong làm vỡ nát.

Mùi máu tươi của động vật xông nồng nặc khắp bầu không khí. Egudeau thét thất thanh, sau đó trở nên sôi sục, cuồng nhiệt cầm tấm da lông động vật tím lịm đang nằm trên mặt đất.

" Lão già ? Ông muốn làm gì vậy ?" Giọng Egudeau khô khan, khàn đặc nhưng đôi tay lại mềm mại vuốt ve bộ lông thú còn đẫm máu " Đã nhiều năm nay, không có cơ hội nhìn thấy một bộ lông hoàn chỉnh của Garphorn như này."


Egudeau ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua hai người họ " Dựa theo độ tươi sống này, lẽ nào ngày hôm qua các ngươi đã gϊếŧ một con Graphorn trưởng thành ư ?" Nói xong chính hắn cũng không tin lắc đầu liên tục " Haha, không thể nào, ta thừa nhận lão già ông rất mạnh, nhưng chỉ dựa vào hai người các ngươi ? Chỉ bị xây xát nhẹ mà đã có thể gϊếŧ được một con Garphorn đang bị cưỡi bởi Moutain Troll chứ ?"

" Ngài Egudeau..." Skool lên tiếng " Mặc kệ lí do gì lấy được lông Garphorn, tôi mong là..."

Egudeau quạo quọ xua tay, túm chặt lớp lông thú " Biết rồi, ngươi muốn chế tạo một bộ giáp chứ gì ? Hừ, không phải nói, yêu tinh thời nay có khả năng chế tạo lớp lông này thành áo giáp chỉ có mỗi ta ! Bộ lông thú này, ta muốn một nửa."

Skool nhíu chặt mày " Ngài Egudeu, ông hãy xem lại, tôi có thể đưa nhiều tiền hơn..."


" Ai cần mấy đồng tiền bẩn thỉu đó !" Hắn nhảy dựng lên, cầm lớp lông thú lôi sát vào bên trong căn phòng " Ngươi biết lớp lông thú hoàn chỉnh này có ý nghĩa thế nào không hả ?"

Egudeu giơ bốn ngón tay lên, trợn tròn cặp mắt " Bốn bộ áo giáp bảo hộ ! Nửa năm trời ! Một nửa tấm da ! Mười nghìn Galleons !" Giọng cất cao, nghiêng mắt liếc nhìn cụ Dumbledore " Nếu không phải lão già ông mang tới, hôm nay ta đã cướp quách nó rồi ! Có chịu không thì bảo ?"

Egudeau kéo lớp lông thú vào trong phòng, nóng nảy nói " Đồ tốt đẹp đều bị đám phù thủy mấy ngươi phá hư hết, ta phải nhanh chóng xử lí."

Skool cau mày, nhìn qua cụ Dumbledore, tuy rằng trước đó cụ có bảo Egudeau tính tình rất cọc cằn, nhưng tình hình trước mắt thì...

Cụ lẳng lặng gật đầu.

" Được rồi." Skool chịu thỏa hiệp " Ngài Egudeau, thời gian nửa năm thì quá dài, có thể hay không rút ngắn lại. Chuyện này rất quan trọng."
Egudeau nghe thấy trừng to đôi mắt lớn của hắn, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Skool, rít lên " Đây là giáp bảo hộ ! Ngươi biết nó làm thế nào không ?"

" Xin lỗi..." Skool nhìn Egudeau khom lưng xuống " Xin ngài cố gắng giảm thời gian chế tạo xuống, nhiều nhất chỉ có thể là ba tháng."

Ngực hắn thở phập phồng, nghiến chặt hàm răng, quát to " Lũ phù thủy các người ! Lũ phù thủy đáng ghét ! Ba mươi nghìn Galleons ! Bỏ tiền xuống rồi cút mau ! Ba tháng sau hãy tới đây, sau đó nói tiếp !"

" Ông bạn già, rất cám ơn." Cụ Dumbledore lễ phép nói.

Egudeau nhìn qua Dumbledore, liếc mắt về bàn tay khô héo, hừ hừ tức giận.

Skool đem kí một tấm séc từ tài khoản ẩn danh của ngân hàng Gringotts đặt lên góc của cái bàn duy nhất trong căn phòng.

Ngay sau khi họ ra khỏi, cánh cửa liền đóng sầm lại, tiếp sau đó ống khói của căn nhà thổi phù phù lên màu khói xanh kì lạ.
" Ông ấy sẽ cố gắng hết sức." Cụ Dumbledore nói.

Skool gật đầu " Nhìn bộ dáng ông ấy bảo vệ tấm da lông, có thể hiểu được. Nhưng sao thầy biết được ông ấy thế ạ ? Yêu tinh hầu như chẳng có thiện cảm gì với phù thủy cả ?"

" À, kể đến thì là một câu chuyện dài. Tóm gọn lại, ta vô tình cứu ông ấy một mạng."

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Kì nghỉ lễ Phục Sinh kết thúc, lâu đài Hogwarts rộn ràng trở lại.

Sau mùa đông, một số cây cao rụng lá đã nhú mầm non mới, lớp tuyết dày đọng trên đỉnh núi cũng đã tan. Mực nước ở cái hồ gần lâu đài cũng đã dâng lên, dòng nước ấm áp hơn nhiều, con mực khổng lồ cũng thường hay ngoi đầu lộ diện.

Một buổi sáng giữa tháng ba, Ann sóng vai cùng Fanny tới dãy bàn ăn Slytherin. Lúc đi ngang qua chỗ mấy học sinh năm dưới, Malcolm còn chủ động chào hỏi họ, Fanny và Ann cùng gật đầu chào lại.
" Ann, Malcolm thật sự rất giỏi, mỗi lần huấn luyện trình độ của em ấy lại tiến bộ vượt bậc. Mấy trận gần đây chúng ta đều thắng liên tục, xem ra cúp Quidditch năm nay nằm trong tầm tay rồi."

" Đúng vậy, đúng vậy." Ann vỗ vai cô nàng " Đó đều là bởi vì có một người luôn đưa ra kế sách hay như cậu, mỗi lần tập luyện đều chạy tới, fan đội Quidditch nhà Slytherin có thể nói là đạt đến đỉnh cao trong lịch sử mấy năm qua..."

" Lại trêu ghẹo tớ...." Fanny đánh úp, bất ngờ xoa xoa mái đầu của Ann rồi nhanh chóng chạy vọt đi.

Ann chỉnh trang lại, cười nhạt, bước chân thong thả đi về chỗ ngồi. Đương nhiên, trên đường cũng không quên ngó qua bàn ăn Gryffindor, cô và nàng ăn ý liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Ngồi xuống bàn, cô chọn một dĩa bánh mì chiên tôm và cốc sữa bò.

Hàng loạt cú mèo đưa thư lướt vào nhà ăn.
Fanny tâm trạng vui vẻ gỡ Nhật báo Tiên tri xuống " Mấy ngày hôm trước, Bộ Phép thuật đã đưa ra hành động, bắt giữ nhóm ba người Tử thần Thực tử. Không biết hôm nay sẽ có tin sốt dẻo gì."

Ann hiểu ra, mỉm cười sâu xa " Đúng thế, trông Bộ vẫn đang làm việc khá tốt..."

Makling cũng đưa một phong thư tới, Ann cảm thấy quái lạ thầm thì " Hửm, sao Diana và Eren lại cùng gửi thư cho tớ ?"

Đẩy lớp bánh tart có nhân trái cây qua cho Makling, Ann cầm ly sữa, vừa uống vừa mở thư đọc.

Fanny vừa lật Nhật báo Tiên tri ra liền không kiềm được la lên, xung quanh nhà ăn cũng có không ít học sinh đang đọc Nhật báo hoảng hốt, kinh hãi.

" Ann ! Thật đáng sợ !" Fanny lẩm bẩm " Đến từ vực sâu của bóng tối-Sự trả thù của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."

Giữa tờ Nhật báo Tiên tri là một tấm ảnh chụp lớn, trên bầu trời xuất hiện 'dấu hiệu' Hắc ám, đường phố tràn lan những nhóm người Muggle ôm đầu chạy tán loạn, sau lưng bọn họ là những dãy nhà bị thiêu rụi.
" Theo tin tức từ tòa soạn mới nhất, một cuộc tấn công của các Tử thần Thực tử đã diễn ra tại trường trung học Mordor ở phía tây London. Theo thống kê ở sở cảnh sát người Muggle, nhóm phù thủy này đã thiêu đốt trường Mordor, tổng cộng có 37 học sinh Muggle tử vong và hơn 100 người bị thương..."

" Đây rõ ràng là một cuộc trả thù của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vì chuyện bắt giữ Tử thần Thực tử vào mấy ngày trước... Một vị phù thủy ẩn danh đã tiếp nhận phỏng vấn."

Nhà ăn đang xì xào bàn luận thì đột nhiên vang lên âm thanh sắc nhọn. Bất thình lình , ly thủy tinh và các dĩa thức ăn đều bị vỡ vụn.

" Ann ?" Fanny hoảng sợ la to.

Ly sữa trong tay Ann đã bị bóp nát, mảnh thủy tinh găm sâu vào da thịt, sữa và máu lẫn lộn nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bàn. Những dĩa thức ăn gần đó như bị một cái búa nện mạnh xuống, tan tành.
Ann dường như chẳng cảm nhận được cơn đau, còn siết chặt bàn tay lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào lá thư trên tay.

Giáo sư Snape nhanh chóng chạy từ bàn giáo viên đi tới, lướt nhìn hiện trường, vẻ mặt phức tạp lên tiếng " Phép thuật bị mất khống chế, Charles, phiền trò mau đưa Stokes đến bệnh thất."

Không ít học sinh các Nhà đều ngó sang, thậm chí còn đứng lên nhìn qua dãy bàn Slytherin. Nhưng sau đó cũng đành ngồi xuống, ánh mắt lạnh băng của giáo sư Snape không phải ai cũng chịu nổi.

Hermione là một trong những người đứng lên đầu tiên, vừa nhìn thấy Fanny dìu Ann bước ra ngoài, liền ném dao nĩa trên tay chạy theo.

Đến lúc thấy tay trái cô máu thịt bê bết, toàn thân nàng đều rét lạnh.

Nhưng Ann chẳng hề để tâm đến điều này, gương mặt cô đầy thẫn thờ và lạc lõng.

" Đã xảy ra chuyện gì ?" Hermoine lo lắng hỏi, nàng vươn ra chặn lại bàn tay đang siết chặt của Ann, không hề sợ sẽ bị thủy tinh cứa vào da thịt, giờ đây chúng đã cắm sâu vào lòng bàn tay cô " Thả lỏng ra, Ann..."
" Không rõ, vừa rồi mình đang lẩm bẩm đọc tin sáng nay của Nhật báo Tiên tri, à, Ann nhận được một bức thư..."

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---- --- --- ---

" Ưʍ..."

Dây thần kinh trong đại não co giật mạnh, Ann không khỏi rùng mình.

Bà Pomfrey vừa dùng nhíp gắp ra một mảnh thủy tinh đã đâm sâu vào xương lòng bàn tay của Ann, sau đó nhanh chóng đắp lên một lớp bột thuốc dày.

Jill đã chết.

Tin chú Eren gửi chính là thông báo chuyện này.

Khi trúng tuyển trường trung học Mordor, cô còn nhớ rõ Jill có gửi một lá thư, báo rằng cô nàng đã thi đậu, tâm trạng hưng phấn khó mà khống chế được.

" Giờ tớ cũng giống như cậu nói thành một học bá rồi, Ann, nào thì cậu định thi đại học ? Có khi sau này chúng ta sẽ học chung một trường đó ?"

" Món thạch sữa hai tầng thật sự quá ngon luôn, Ann à, làm sao cậu nghĩ ra được thế ?"
Ý thức quay trở về, gương mặt Ann trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới.

Trả thù

Nhưng lời nói của Nhật báo Tiên tri như lưỡi đao bén nhọn cứa vào lòng cô.

" Ann..."

Bà Pomfrey vừa đi khỏi, Hermione không kiềm được xoa vào đôi môi cắn chặt của Ann đang ngồi đờ đẫn trên giường bệnh.

Hít một hơi thật mạnh, cô cảm thấy thật khó chịu, cảm xúc cuồn cuộn từ đáy lòng khiến Ann cảm thấy hít thở không thông.

Không nghĩ ngợi ôm chầm lấy Hermione, vùi sâu vào cổ đối phương, hít hít cái mũi.

Fanny đã kéo rèm che lại, tùy rằng những học sinh khác đi theo đã bị bà Pomfrey nhốt ngoài cửa, nhưng bên trong bệnh thất vẫn có nhiều người đang nằm.

Hermione vỗ nhẹ lưng Ann, cái gì cũng không hỏi.

" Jill, đã chết."

Fanny và Hermione liếc mắt nhìn nhau, họ đều biết tin tức sáng nay về trung học Mordor, nhưng không ngờ tới lại trùng hợp đến vậy.
Hai người đều biết rất rõ, nếu nói quá khứ ở thế giới Muggle còn ai rất quan trọng với Ann, thì chính là Jill. Họ cũng rất có cảm tình với cô bạn nhỏ lấy hết tiền tiết kiệm để ngăn Ann đừng tới Hogsmeade học.

Nhất thời Hermione và Fanny cũng không biết nói gì, giờ phút này đây, mọi lời nói đều chẳng còn ý nghĩa. Nàng chỉ có thể đau lòng, ôm chặt Ann hơn nữa.

Cửa bệnh thất hé mở, âm thanh xì xào bên ngoài truyền đến, hai người nhíu mày nhìn ra. Bà Pomfrey cũng vội đi ra cửa, lát sau dẫn theo ba người bước vào.

Cụ Dumbledore đưa Eren và Diana đang lo lắng, sốt ruột đến.

Fanny ngó sang, rồi quay lại nhỏ giọng " Ann, chú Eren và dì Diana tới."

" Đừng..." Mắt cô đỏ hồng lẩm bẩm.

Hermione cũng không hề có ý buông Ann ra, vỗ về trấn an tấm lưng đang căng chặt " Mình không buông, Ann."
" Annie..." Giọng Eren trở nên khàn đục, còn có sự tự trách bản thân. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, làm cho cả đêm anh ta cũng không ngủ được, Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng kết hợp hành động, anh cũng có tham dự, xảy ra sự việc thế này, trong lòng đầy ân hận, không vượt qua được tâm trạng của lòng mình.

Nghe ra sự áy náy trong giọng của Eren, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô như bị đánh sập.

" Tớ xin lỗi..."

Nước mắt từng giọt từng giọt, ồ ạt rơi xuống.

-----------------------------------------------------------------------------------

*Chú thích:

Graphorn: là một loại sinh vật hiếu chiến và hung dữ, sống ở các vùng núi châu Âu. Thân hình to lớn với một cái bướu trên lưng, lớp lông màu tím sẫm bền bỉ hơn cả da rồng, chống lại được hầu hết bùa chú.

Moutain Troll hay còn gọi là quỷ núi khổng lồ: hình dáng nó tương tự với con khổng lồ trong phần một của Harry Potter, cảnh Hermione bị nó tấn công trong nhà vệ sinh. Nó thích cưỡi Graphorn, và người ta hay bắt gặp tụi nó cưỡi Graphorn trên núi. Còn làm sao Graphorn cho nó cưỡi thì mình cũng không biết.
Mọi người có thể đọc hai loài này trong cuốn Sinh vật huyền bí và Nơi tìm ra chúng hoặc là Harry Potter: The Creature Vault.

Một vài lời của Editor: Chương này đọc QT siêu hay, khóc ngập lụt, nhưng cũng tự biết thân biết phận trình edit dở tệ của mình, nên không bộc lộ được hết cảm xúc. Mọi người đọc có đoạn nào vấp quá thì cứ góp ý nha, lần đầu edit gặp mấy đoạn tâm lí mình cũng không biết dùng ngôn từ ra sau để miêu tả chính xác nhất.

Còn mọi người đọc cái chỗ tới Hogsmeade học, cái này mình đã tra rồi nha từ bản QT tới bản trên Tấn Giang đều ghi thế á.