----------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------------------
Bài thi thực hành môn Thiên văn học là ở tháp Thiên văn. 10 giờ tối, thời gian thi bắt đầu, nhưng vì số lượng chứa có hạn, các học sinh của mỗi Nhà sẽ thi theo thứ tự sắp xếp Slytherin, Gryffindor, Ravenclaw và cuối cùng là Hufflepuff.
Thời gian một tiếng thi rất nhanh chóng trôi qua, Ann nộp tờ biểu đồ chiêm tinh đã điền đầy đủ vào, cùng các học sinh nhà Slytherin rời khỏi tháp, trở về phòng sinh hoạt chung.
Khi họ vừa đi xuống tầng ba, bên ngoài lâu đài đột nhiên vang lên tiếng gầm rú, xuất phát từ căn nhà nhỏ của Hagrid.
Đám đông đang đi bộ khựng lại, tiếp theo là một tiếng nổ khác.
"Xảy ra chuyện gì vậy ?" "Có chuyện gì thế ?" "Hình như là bên ngoài lâu đài." "Xuất phát từ rừng Cấm hả ?"
" Ngôi nhà của bác Hagrid." Ann thầm thì, Fanny gật đầu đồng ý.
Hai người vòng qua lối hành lang bên kia, từ cửa sổ chỗ này có thể nhìn thấy căn nhà của Hagrid, đám học sinh Slytherin cũng tò mò xen lẫn hoang mang đi theo sau.
Căn nhà của Hagrid vẫn sáng đèn, nương theo ánh đèn vẫn có thể mơ màng thấy cái bóng khổng lồ la hét và giơ nắm đấm, đang bị bao vây bởi sáu người, tất cả bọn họ có vẻ đang cố gắng phóng từng tia sáng đỏ, như thể muốn làm ngất đi Hagrid.
" Là tên to con ngu xuẩn Hagrid đó sao ? Haha..." Malfoy vui sướng khi thấy người khác gặp chuyện " Nhất định là hiệu trưởng Umbridge muốn đuổi lão ta đi."
Nó nói không sai, ánh đèn phản chiếu làm Ann nhìn thấy bóng dáng sáu người, trong đó kẻ lùn béo nhất hành động lại rất giống Umbridge thường ngày.
Hagrid gầm lên giận dữ " Biết điều là cái chết tiệt gì, các người sẽ không thể bắt được ta đâu !"
Bác ấy vẫn tiếp tục chiến đấu, nâng kẻ gần nhất lên khỏi mặt đất và ném hắn ta đi, bay vèo cách đó cả đến 10 feet và không đứng dậy được nữa. Không ít người há hốc mồm.
Malfoy khinh thường nói " Không ngờ, lão già to cao đó cũng biết đánh lộn !"
" Mang dòng máu người khổng lồ cũng rất tốt." Ann dựa vào cửa sổ nói " Khác biệt so với phù thủy, người khổng lồ dựa vào sức mạnh cơ thể, rất khó bị bùa chú đánh ngất ngay lập tức."
Đột nhiên có một bóng người từ lâu đài chạy vội tới căn nhà nhỏ của Hagrid " Làm sao các người dám !" Vừa chạy vừa kêu lên " Sao các người dám làm thế hả ?"
" Là giáo sư McGonagall !" Fanny hét lên, những người xung quanh nghe thấy cũng ghé sát vào cửa sổ nhìn thử.
" Buông ra ! Buông ông ấy ra ! Khoan đã !" Trong đêm tối, giọng giáo sư McGonagall vang lên " Các người dựa vào cái gì mà tấn công ông ấy ? Ông ấy không làm gì cả, các người không có lí do để hành động..."
Fanny, Pansy, Millicent và Daphne đều thét lên. Những bóng người xung quanh túp lều cùng giáng ít nhất là bốn lời nguyền Choáng Váng vào giáo sư McGonagall. Mới chạy được nửa đường từ lâu đài đến túp lều thì chùm ánh sáng đỏ bắn vào bà, trong giây lát, cả người giáo sư như toả sáng và ngập trong ánh sáng đỏ dị thường, và rồi ngã ngửa người ra, không nhúc nhích nữa.
" Thật quá đáng !" Fanny tức giận nói. Ann nhíu mày nhìn chăm chăm vào căn nhà của Hagrid, không thèm để tâm đến câu nói " Mấy nữ sinh bọn mày thật là chết nhát !"
" LŨ HÈN NHÁT !" Hagrid gầm lên, giọng bác vang lên tận tới lâu đài " LŨ HÈN NHÁT KHỐN KIẾP ! HÃY NHẬN LẤY NÀY... VÀ ĐÂY NỮA..."
Bác Hagrid đấm mạnh vào hai kẻ tấn công gần nhất, nếu cứ xét theo cái cách bọn chúng đổ xuống ngay lập tức thì có vẻ là đã bị hạ gục. Sau đó, bác ấy liền xoay người, hướng ra xa cổng trường học chạy hết tốc lực, biến mất trong màn đêm.
Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung, mọi người đều bàn tán xôn xao, Malfoy tỏ ra rất bất mãn khi Hagrid chạy trốn, nhưng không phải ai cũng đồng quan điểm với nó.
" Cách hành xử của bọn họ đối với giáo sư McGonagall thật quá đáng..." Fanny nói, không ít người đều tán đồng với suy nghĩ này của cô nàng, bao gồm cả Pansy.
" Giáo sư McGonagall ra sao rồi ?" Fanny hỏi Ann, cả ba người khác trong kí túc xá cũng nhìn theo.
Ann mới từ bệnh viện trở về, cô lắc đầu nói " Bà Pomfrey định là sáng sớm mai sẽ đưa giáo sư McGongall đến bệnh viện Thánh Mungo."
Buổi sáng thứ năm, Ann thi Số học huyền bí, còn Fanny thì thi Muggle học, bọn họ đi tới lầu hai thì tách ra, Ann tới cửa phòng thi ở lầu ba thì đụng trúng Harry, Hermione và Ron.
" Ann, cậu biết chuyện đêm qua chứ ?" Hermione gấp gáp hỏi.
Ann gật đầu nói " Tối hôm qua mình ở lầu ba có thấy, sau đó có đến bệnh viện..."
" Giáo sư McGonagall thế nào rồi ?" Harry xen ngang.
" Không tốt lắm." Ann nói " Hiện tại, chắc giáo sư đang trên đường được đưa tới bệnh viện Thánh Mungo."
" Mụ già Umbridge đáng ghét này." Harry cực kì tức giận " Mụ ta đã đuổi cụ Dumbledore đi, bây giờ còn đuổi bác Hagrid và giáo sư McGonagall."
Nước mắt của Hermione như sắp chực chờ rơi xuống " Đúng vậy, thật đáng sợ, trước kia mình còn nghĩ là cụ Dumbledore sẽ sớm trở lại, nhưng hiện tại, ngay cả bác Hagrid và giáo sư McGongall cũng đi mất."
Ánh mắt Ann lóe lên một tia nghĩ ngợi, nhưng lúc này, tiếc chuông bắt đầu thi đã vang lên.
" Kiểm tra trước đã, Hermione." Ann nói.
Hầu như trong lúc thi Số học huyền bí, Ann đã thất thần mấy lần, cho nên đến giây phút cuối cùng, cô mới miễn cưỡng hoàn thành được bài thi.
Thi cử xong, Hermione hiếm khi lại không cùng Ann thảo luận xem đề bài lần này khó hay dễ, mà thay vào đó cùng Harry và Ron đứng đợi bên ngoài, trở về tòa tháp Gryffindor.
Vào thứ sáu, buổi sáng thi lí thuyết môn Biến hình, còn biểu chiều sẽ thi thực hành. Sáng sớm Ann vừa mở mắt dậy, đã bị Dobby làm cho hoảng hồn, nó đặt một cái bánh kem trước giường Ann, vừa thấy cô tỉnh đã la lên " Sinh nhật vui vẻ ! Cô Stokes."
Làm cho cả kí túc đều bị đánh thức.
Ann liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhận lấy bánh kem Dobby tặng " Cám ơn bạn, Dobby."
Dobby lắc lắc hai cái lỗ tai " Không phải chỉ có mỗi Dobby đâu ạ, thưa cô. Còn có cả Semsou, Cancure, Whisper và nhiều gia tinh khác giúp đỡ nữa, tối hôm qua chúng tôi đã cùng nhau làm cho cô Stokes đó, bỏ rất nhiều việt quất và chocolate cô thích ăn. Nhưng bọn họ muốn tuân thủ quy tắc của gia tinh là không được xuất hiện trước mặt các học sinh." Dobby liếc nhìn Fanny và Pansy " Cho nên Dobby thay mặt đưa bánh kem tới và chúc cô Stokes sinh nhật vui vẻ."
Ann nở nụ cười " Vậy bạn giúp tôi cám ơn bọn họ nhé, Dobby. Nói với họ là tôi thật lòng rất biết ơn với món quà này..."
Dobby vui sướng cúi mình chào Ann " Vâng ạ, Dobby sẽ nói thưa cô Stokes. Dobby đã đưa bánh kem tới rồi ! Dobby cần trở lại phòng bếp đây."
" Ừm, tạm biệt bạn." Ann gật đầu chào tạm biệt Dobby.
Bang một tiếng, Dobby liền dịch chuyển biến mất.
Ann đi xuống giường, đặt bánh lên bàn, những người khác trong kí túc cũng tiến lại.
" Sinh nhật vui vẻ, Ann !" Fanny vẫn còn đang mặc đồ ngủ, đi đến bên cạnh Ann nói " Đây đúng là một năm sinh nhật đặc biệt, vô cùng ấn tượng, Ann à."
" Đúng thật là đáng ghi nhớ..." Ann cười cười " Nếu bánh kem đã đưa tới, chờ sửa soạn xong, mỗi người mấy cậu lấy một miếng ăn đi, tớ nghĩ vị bánh sẽ ngon lắm đấy, mùi vị có lẽ tương tự cái cupcake lần trước tớ làm."
Ba người Pansy chỉ chờ Ann nói đến đó, cả ba nói lời chúc mừng sinh nhật Ann rồi mau chóng chạy đi sửa soạn.
Cả đám vây quanh bàn Ann ăn bánh kem, ai nấy đều rất thỏa mãn.
Thậm chí Daphne ăn xong miếng cuối cùng, còn nhìn Ann cảm thán " Nói thật chứ, tương lai ai có thể ở cạnh Ann thì quá hạnh phúc rồi, cậu ấy làm được quá nhiều món ngon."
Millicent gật đầu đồng ý, vừa rồi cái bánh kem có hơn một phần ba là vào bụng cô nàng.
Fanny đẩy đẩy khuỷu tay Ann, nhìn cô mỉm cười thâm sâu.
Vừa đến Tiền sảnh, Ann đã bị Hermione ôm chầm lấy, trông nàng rất hào hứng " Sinh nhật vui vẻ, Ann." Sau đó đưa cho cô một gói quà màu tím. Harry và Ron cũng tiến đến tặng quà cho Ann, lúc sau đi ngang qua dãy bàn Gryffindor, Ginny cùng Neville cũng chúc mừng sinh nhật cô.
Bên bàn ăn Hufflepuff, Ann cũng nhận được rất nhiều câu chúc mừng sinh nhật.
Thậm chí Luna còn đi thẳng từ bàn Ravenclaw, ngồi xuống đưa cho Ann một gói quà vuông vức bọc giấy da " Chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Thời điểm cú mèo đến, Ann nhận được quà và thư của Diana cùng Eren. Trong đó, Eren còn đặc biệt gửi đến tận hai con cú mèo, vì sợ con kia lạc đường Ann không nhận được quà. Nhân tiện, chú ấy còn nói quà của vợ chồng Akers, Vegas và Jill đã được đưa tới, đã giúp cô sắp xếp vào trong phòng ngủ.
Vì vậy mà sau bữa sáng, Ann không thể không ôm đống quà trở về kí túc xá một chuyến, trên đường đi cô còn gặp phải giáo sư Sprout đang đi tới nhà kính, Ann lại nhận thêm được một lời chúc phúc.
Thẳng đến lúc về Sảnh đường, bắt đầu bài thi, tâm tình Ann vẫn khó bình thường trở lại. Thì ra, bất tri bất giác, cô và Hogwarts đã gắn kết sâu đến thế.
Ann vừa ghi xong đáp án cho câu cuối, đồng hồ cát trên bàn giám khảo cũng chảy xong.
" Thế nào Ann ?" Hermione căng thẳng hỏi Ann, lúc thi nàng vẫn thường ngó qua chỗ cô, gặp được chỗ nào trong vở có ghi chép, nàng lo lắng Ann sẽ quên, gặp chỗ nào vở không có ghi nhưng sách lại có nói đến, nàng lại lo lắng Ann sẽ không viết ra.
" Khá ổn." Ann tự tin nói " Về lí thuyết thì mình có chút nắm chắc, các câu hỏi đều trả lời được."
Thời gian dùng bữa trưa, Ann nhận được thêm một lời chúc phúc nữa, đến từ một học sinh năm hai Slytherin, Malcolm Baddock.
Ann nhớ cậu bé này, năm đó cuốn «Con đường trưởng thành của Học thần» vừa xuất bản, Fanny chính là 'mượn' sách từ chỗ cậu bé.
Nhìn đối phương vừa nói xong, đã chạy trối chết rời khỏi, Fanny chép chép miệng cảm thán " Ann, cậu thật là có sức hấp dẫn, có người nào đấy sáng sớm vô ý nghe được người khác chúc mừng sinh nhật cậu, nên cũng đến nói."
Ann có chút ngơ ngác, hồi lâu sau cô mới định thần lại, dời mắt tiếp tục ăn cơm.
Buổi chiều trong lúc đợi thi thực hành, Ann nhìn qua Hermione, nàng có vẻ còn lo lắng hơn cả cô.
" Ann, đừng căng thẳng nhé, cứ bình tĩnh thôi." Hermione không thèm đứng trong hành ngũ học sinh nhà mình, mà đi lại chỗ Slytherin, tuy là Malfoy có âm thầm chê trách nhưng nàng cũng không thèm quan tâm.
" Nếu thật sự thi không tốt cũng chả sao..." Hermione vội vàng nói " À, mình không phải muốn nói cậu thi không tốt đâu, mà là lỡ như, lỡ như xuất hiện một tí trục trặc cũng không sao cả."
" Bài thi lí thuyết đã chiếm 50% điểm của môn Biến hình." Hermione nói một hơi dài " Mình đọc ở «Những điểm cần chú ý trong kì thi OWLs» đã xem kĩ rồi, Ann, lí thuyết của cậu đã làm rất tốt, hai năm nay điểm lí thuyết của cậu cao lắm..."
Hermione bị gọi tên trước Ann, nàng đến lúc đi thi mới ngưng nói lại, ôm lấy cô " Chúc may mắn."
Ann cũng đành đáp lại " Cậu cũng vậy, chúc may mắn."
Toàn bộ quá trình, Fanny đều đứng bên cạnh hóng chuyện, rất muốn cười nhưng đành phải nín nhịn.
Có lẽ lời cầu chúc của Hermione đã linh nghiệm, đề thi lần này vừa trùng khớp với bùa chú biến hình mà Ann tập luyện nhiều nhất, biến con chuột thành một tách trà. Ann thể hiện cũng rất tốt, tách trà của cô chỉ còn sót lại tí lông trắng chưa được xử lí.
Đi ra từ phòng thi số bốn, mấy học sinh thi xong đã tập trung ngoài sân, Hermione cũng đứng đó chờ, vừa thấy Ann bước ra, nàng liền chạy tới " Ann, cậu thi thế nào rồi ?"
Đầu tiên, Ann biểu lộ vẻ mặt u ám không nói năng gì.
" Không sao, không sao đâu." Hermione sốt sắng nói " Buổi sáng cậu làm bài thi lí thuyết không phải không tệ lắm sao, cho dù biểu chiều có chút kém..."
Khóe miệng Ann lộ ra ý cười " Thực ra mà nói, mình đã thành công biến con chuột thành chén trà, chỉ là chỗ quai cầm còn sót tí lông."
" Hả ?" Hermione sửng sốt hồi lâu, rồi cũng cười theo " Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu, Ann. Sau này có thể không cần học môn Biến hình nữa, vậy cậu cũng không cần rầu rĩ về chuyện kiểm tra Biến hình..."
Ann nhìn Hermione cười rất vui vẻ " Đúng vậy, kì thi đã kết thúc, sau này mình không cần phiền muộn vì môn Biến hình này nữa."
Lúc sau Fanny cũng đi ra, Ron theo sau cô nàng. Ann và Fanny chào tạm biệt rồi cùng nhau về kí túc, kì thi đã kết thúc, cả đám bọn họ ai cũng cần thu xếp đồ đạc, thư giãn giải khuây.
Những gì Ann làm sau khi trở lại kí túc chính là ngủ bù, lấy một lí do cực kì chính đáng " Tối qua luyện tập bùa chú biến hình tới tận đêm khuya, sáng sớm lại bị Dobby dọa phát khϊếp, cơm chiều nay đừng gọi tớ, đêm nay tớ sẽ đến phòng bếp sau."
" Được." Fanny nói " À, đúng rồi, 6 giờ sáng mai tớ muốn tới chỗ bà Hooch, bà ấy muốn kiểm tra tớ thử một chút, đêm nay chắc là sẽ đi ngủ sớm, khi nào cậu mới trở lại ?"
" Không biết nữa." Ann nói " Cậu ngủ sớm cũng không sao cả, cứ như mọi lần lúc tớ đi nhà kính, để cửa lại là được rồi."