[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 69-: Thiên Nhiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


updated 13/12/2021

top contributors:
1. @The_13th (3.070.928 VNĐ)

oOo

Phòng học Độc Dược đã sáng sủa và sạch sẽ hơn rất nhiều so với cái thời mà nó vẫn còn tăm tối-cái thời mà nó được ngự trị bởi một ông thầy tóc bóng lưỡng suốt mười mấy năm chỉ mặc đúng một màu áo. Bởi vì năm nay, người đứng lớp trong tiết học này là một ông lão phúc hậu rõ không hợp cạ với nội thất kiểu gothic.

Số học sinh được tiếp tục học độc dược không có nhiều. Cả bốn nhà chỉ có khoảng hai mươi người, trung bình năm người một nhà. Nhóm Harry may mắn làm sao mà đặt chân được vào căn phòng này, dẫu tưởng cậu ta và Weasley không đủ điểm-đó là trước khi tôi biết rằng giáo sư Slughorn đã hạ tiêu chuẩn xuống.

Chúng tôi chọn ngồi vào chỗ gần cái vạc Chân Dược. Với kiến thức độc dược a-ma-tơ của tôi, có thể biết được cái vạc nằm đối diện kia là Tình Dược-bởi cái mùi hoa lily ngọt sâu răng và mùi sả chanh của tên nào đó cứ ám quẻ tôi cho tới khi giáo sư Slughorn đóng nắp vạc lại, xen lẫn làn khói xoáy trôn ốc chen chúc thoát ra khỏi cái lỗ thông hơi bé tí. Và trong cái lọ bé tí treo trên cái giá, chứa chất lỏng vàng gợn sóng là Phúc Lạc Dược.

Phúc Lạc Dược và Bàn Tay Vinh Quang là một tổ hợp mà bất kỳ tên trộm nào cũng mơ ước. Có thứ này trong tay, tôi đích thực sẽ trở thành Arsène Lupin của giới phù thủy, chẳng ngán bất kỳ phi vụ nào. Tưởng như nó chỉ là một món đồ xinh xinh được trưng bảy cho có, giáo sư Slughorn thỏa mãn mong muốn của đám trẻ bằng cách hứa trao thưởng thứ thuốc này cho bất kỳ ai điều chế được Liều Thuốc Của Tử Thần Sống tốt nhất trong đám này.

Vậy chẳng cần thi thố tôi cũng biết một trong năm đứa tôi ẵm giải rồi. Vì đứa nào cũng đạt điểm tuyệt đối, lại còn có chủ nhiệm từng dạy độc dược nưa.

Và thế là, cả đám hăm hở xách tay vào làm ngay. Draco lật cuốn sách một cách nóng nảy cho thấy tham vọng của cậu ta với lọ thuốc lớn đến mức nào, còn Blaise thong thả đi vào kho lấy nguyên liệu trước cho cả đám.

Độc Dược căn bản là sự kết hợp của nấu ăn và hóa học. Một cái tôi không biết, cái còn lại thì không hiểu gì. Nếu chỉ nhìn trong sách thôi thì không đủ, còn phải mất thời gian dài thử nghiệm sao cho được thành quả ưng ý. Bởi vì vậy, nhưng người sau này thành công trong độc dược phải là người thực sự đam mê, thực sự nấu thuốc đến lủng cả vạc, méo cả thìa. Còn tôi thì không có nhiều tâm tư như vậy,chỉ cần làm thế nào cho đủ điểm qua môn là được. 

Nhưng với mục tiêu lần này là Phúc Lạc Dược, lần này phải cố gắng một chút vậy.

Đầu tiên, xắt nhỏ đậu An Thần.

Tôi thề, cái đậu cổn lù này nó cứ nhảy tưng tưng mỗi lần tôi động lưỡi dao vào nó ấy. Thậm chí chỉ riêng công đoạn xắt đậu cũng biết lớp học thành tiết mục bắn nhau bằng đậu. Và thế là một cuộc chiến nho nhỏ diễn ra khi một số đứa nhà Ravenclaw căn góc sao cho đậu nhảy thẳng vào chỗ nhau, thậm chí còn làm nước trong vạc đổ tung tóe và suýt cháy sách của một thanh niên xấu số.

Đậu An Thần băm ra không được bao nhiêu dịch, chỉ cần dùng sống dao ép là được rồi-tôi nhớ lại cái lần pha Chân Dược thấm thía đó, thầm cảm ơn người nghuệch ngoạc vào cuốn sách đó. Không biết nó bây giờ ra sao rồi, bị bán đồng nát hay rơi vào tay ai ? Hề, ít nhất nó sẽ hạnh phúc hơn khi không ở trong tay tôi-tôi nghĩ vậy, vì sách cũ dễ hỏng, với đồ dùng của bản thân thì tôi không có chăm chút lắm.

Sau đó chỉ việc khuấy theo chiều kim đồng hồ, và tôi ngóng ngóng nhìn sách đến mức quên luôn mình khuấy chiều nào. Tự hủy hay lắm Irenne ạ.

Ơ mà thế nào cái vạc thuốc của tôi vẫn ngon cơm thế nhỉ ? Chắc là lại được tổ tiên độ, xong kiểu gì thi cuối kỳ cung tạch. Ha, giáo sư Snape mà đọc được suy nghĩ tôi lúc này thì chắc nhai đầu tôi mất.

Tôi ngó qua nhìn Theodore, phát hiện hắn đã làm gần xong. Quả là chiến thần độc dược, ông hoàng pha chế, thủy tổ chế tác. Không thể phủ nhận chuyện chế tạo hắn rất giỏi, gia đình hắn hình như cũng có truyền thống giả kim.

Phải phải, có những chuyện cần có chút thiên bẩm mới làm được, thiên hạ nói tất cả là cố gắng, còn tôi không nghĩ thế. Hoặc là phải chèn thêm chút may mắn.

Cuộc ganh đua đã gần đến hồi kết. Trong số chúng tôi chỉ có Theodore có thành quả tương đối ổn, còn lại đều đang làm dở hoặc không đạt tiệu chuẩn. Ờm..chúng tôi chưa ai được dạy chi tiết món thuốc này cả, vì nghe giảng bao giờ cũng tốt hơn là đọc sách, nên khó có ai thành công.

Vốn dĩ tôi tưởng nhóm nhà Gryffindor cũng như vậy...Ai ngờ Harry làm thế nào mà chế ra được liều thuốc hoàn hảo như vậy. Với cá tính của cậu ta cùng với thù cũ với giáo sư Snape, tôi thừa biết trình độ độc dược của cậu ta vô cùng thua kém. Thậm chí thần đồng Granger của nhà Gryffindor còn luống cuống không xong. Tổ tiên cậu ta linh thế nhỉ ?

Tuy nhiên, liều thuốc của Theodore cũng được đánh giá tốt. Giáo sư Slughorn phân vân không biết nên dành phần thắng cho ai.

Vì thế mà phòng học lại trở thành trận chiến để mò ra xem ai là người xứng đáng nhận thưởng. Tất nhiên với tinh thần tôn sùng Potter, phần thắng sẽ thuộc về cậu ta-nếu phân định bằng bình chọn. Nhưng tất nhiên tôi không để cậu ta dễ dàng thắng như thế được. Sẵn nhìn thấy lọ thuốc đủ bú được hai ba iều, tôi nói luôn: "Giáo sư chia đôi đi ạ"

Và thế tôi được nhìn thấy một lọ thuốc vàng óng ánh màu mắt tôi lủng lẳng trên cái xích chó đeo cổ của Theodore (cậu ta khăng khăng bảo là vòng cổ nhưng tôi vẫn thích gọi là xích chó).

oOo

Special crack #n (OOC CỰC MẠNH)

T: để tôi kể cho cậu một chuyện làm tôi rất bực vào tối hôm qua

I:...Đ-Đợi đã, đó là do Blaise cá 5 galleon tôi không uống hết được chai dầu gội-

T:Không phải chuyện đ-CẬU UỐNG DẦU GỘI ??!?!