[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 5-20: Khó Chịu




Vườn cây của nhà Malfoy ngập hoa trắng, lá đen kịt, thiếu sáng. 

Tôi đi theo hàng người áo đen, nhìn thấy hắn đang đứng ngoài đó cùng Draco

Giây phút này, tôi đột ngột nhận ra, bản thân không hề biết gì về hắn. Không. Một. Chút .Nào.

oOo

Buổi sáng hôm sau, tôi nhận được tin dữ. Mười tù nhân đa trốn thoát khỏi Azkaban, hầu hết chúng đều là những thành viên cốt cán đi theo Voldemort, kèm theo tin một cán bộ bị ám sát theo đúng cách mà tôi suýt chết. Buổi sáng ngày thứ tư nhanh chóng bị hủy hoại khi tôi gạt hết mớ bài vở kín bàn xuống, để chỗ cho tờ báo tiên tri và mớ hồ sơ vừa được gửi đến. Người quan trọng nhất trong số này chính là Bellatrix Lestrange-nhũ danh Black và chồng của mụ. 

Tôi không phải là người đã trải qua đại chiến phù thùy lần thứ nhất, nên không rõ tính cách hành vi của mụ như thế nào. Nhưng thông qua bản án của mụ và chồng, không khó gì để nhận ra đó là một mụ điên đúng nghĩa, với thành tích tra tấn nhiều người đến mức khiến họ phát điên.

Sirius Black từng trốn ngục bằng cách trở thành một  con chó để qua mắt giám ngục. Nhưng mụ và đồng bọn thì khác. Mười mấy năm ở trong ngục, chúng sớm đã trở nên điên dại, bị tước đũa phép và thiếu thốn về cơ sở vật chất, về căn bản không thể trốn ra ngoài nếu không có sự giúp đỡ...và án mạng của người viên chức kia, ông ta lại là chuyên viên bất khả ngôn. Không sai, Voldemort có thứ cần tìm ở Sở Bảo Mật. Còn việc giết ông ấy chính là để bịt đầu mối.

Dù có tin dữ như vậy, mụ Umbridge vân không có chút lung lay nào mà tiếp tục ra sắc lệnh mới-cấm các giáo sư cung cấp bất kỳ thông tin nào ngoài bộ môn mà họ được trả tiền để dạy. Tưởng chừng hợp lý, nó lại vấp phải vô số nhưng điều cơ bản quá hiển nhiên: trách nhiệm của chủ nhiệm nhà. Ro ràng người ta thừa biết chủ nhiệm nhà có nhiều điều phải nói với học sinh hơn cả kiến thức bình thường. Phòng giáo vụ từ bao giờ đã trở nên nguội lạnh; các giáo sư chỉ dám thì thầm với nhau và thầy Dumbledore thì im lặng khác thường. Những điều luật oái oăm của mụ làm cho cả giáo viên lân học sinh phát ghét, nhưng thực tế không làm gì được ngoài nhẫn nhịn.

Trái lại, những buổi học với thầy Snape suôn sẻ hơn rất nhiều-ít nhất là đối với tôi. Dù có nhưng lúc tôi sẽ vô tình để lộ một chi tiết nào đó, nhưng mọi việc đều kết thúc bằng một làn mực đen óng ánh vảy rắn.

Trước khi  bắt đầu học thuật Bế Quan, thảm sẹo hình cành cây trên cánh tay trái của tôi liên tục nhói đau hằng đêm, nhất là nhưng lúc tôi thấy cái hành lang đó, dừng lại ở trước cánh cửa gỗ, muốn chạm vào tay nắm nhưng không nhấc nổi tay trái-và chỉ đứng nhìn nó tan chảy thành sáp. Có nhưng lúc tôi thoáng qua một rung động về thứ bùa chú tà ác nào đấy, một bùa chú về ngọn lửa- thứ tưởng chừng sẽ bùng lên dữ dội mỗi lần rung động đó xuất hiện; hoặc là cảm giác tay chân dính chặt vào mạng sườn và trườn bò yểu điệu trên sàn đá lạnh. Nhưng dù việc học tiến triển tốt, nhưng tôi vân không thôi nhìn thấy những điều đó. Tôi có hơi nghi ngờ về nhận thức bản thân-có lẽ là tôi chỉ cho giáo sư thấy nhưng gì mà tôi nghĩ trong tức thì; hoặc mức độ bảo vệ của tôi quá yếu.

"Có thể là hắn mạnh hơn so với lúc trước không ?" Theodore kéo tóc tôi lên thành hai cái râu gián. " Nên thực tế cậu đang chặn đứng một phần sự thâm nhập đó, nếu không thì hắn có thể làm nhiều hơn nưa"

"Cái chính là, nó khác với lúc thầy Snape 'đọc'"  Tôi lăn trên thảm lông mềm "Tôi thường thấy cả suy nghĩ của bản thân luôn, nhưng đối với hắn thì không"

Đã lắm lần tôi muốn cho nổ quách cánh cửa ấy cho nhẹ dạ. Vì sự tò mò của cả tôi và Harry-thậm chí là Voldemort, tôi nổi lên nỗi thèm khát muốn khám phá thứ gì đang được cất giấu ở Sở Bảo Mật mà khiến hắn phải hao tổn tâm sức như thế, và cũng muốn tự mình xem thứ ở trong đó quan trọng đến mức nào. Nhưng cuối cùng, tôi vân phải cay đắng trước lời thông báo của cô trợ lý rằng Quân Đoàn không tài nào đưa thêm người vào Sở Bảo Mật như việc họ đa làm với các cơ quan khác.

Tuần đầu tiên của tháng hai kết thúc trong sự bức bối khiến tôi cáu bẳn như tới tháng. Chuyến đi chơi đến làng Hogsmeade trở nên nhàm chán một cách lạ kỳ, và càng khó chịu hơn khi trời mưa ngập đến bắp đùi. Đặc biệt, gái trai cứ theo cặp mà bâu vào nhau trong tiệm trà của bà Pudifoot trông phát ghét, nếu hôm nay không phải là lễ tình nhân thì tôi se tìm cách phá cho bằng được. Tuy nhiên, điều làm tôi thấy hả dạ nhất chính là hình ảnh cô Chang vừa khóc sướt mướt vừa chạy khỏi tiệm trà giưa trời mưa, và cậu Harry đi theo sau, cáu kỉnh khua chân làm cho nước mưa bắn tung tóe lên tận lưng quần; mồm nói câu "Đàn bà !" rõ to.

Vui quá cơ.

Rất may, tôi không vướng vào chuyện hẹn hò lễ tình nhân. Theodore sẽ muốn, nhưng căn bản là tôi trốn giỏi quá, vua của Hà Lội, cái vòng cổ cũng vứt lại ở bàn học rồi.

Cơn khó ở mau chóng bay đi khi tôi thấy đội Quidditch luyện tập khá tốt. Thậm chí mụ Umbridge còn ngầm ủng hộ chúng tôi (nhờ công Draco và đồng bọn ra sức bợ đít, dù tôi ghét mụ lòi kèn), còn đội kỳ phùng địch thủ suốt bao năm lại có tới ba thành viên chủ chốt bị treo giò. Trận đấu với Ravenclaw thì kết thúc ngay trong hai mươi phút đầu với cô nàng tầm thủ bị bóng đánh tới không bay nổi-tất nhiên là không có gian lận.

Dù sao, tôi khó mà gạt mớ cảm xúc đó trước khi ngủ như lời thầy Snape dặn mỗi khi đuổi tôi về phòng sinh hoạt. Tôi có thử hai ba lần, nhưng tôi thường kết thúc với sự hối tiếc về một số việc trong quá khứ. Đã tới nửa đêm, và tiêng đồng hồ cứ như gõ từng hồi vào tai tôi; nước đen vồ vập bên khung cửa kính. Cổ tay và cổ chân tôi đều rã rời, nhưng mất quá lâu để tôi có thể ngủ thiếp đi.

oOo

special crack #6:

"Vừa nay trò định dùng bùa Châm Đốt ?" Giáo sư Snape xoa xoa cườm tay

"Không, thưa thầy"Harry đáp

"Tôi biết thừa là trò muốn rồi. TÔI ĐỌC TRÒ NHƯ MỘT CUỐN SÁCH!!!!"