[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 4-19: Vẫn Là Liều Độc Dược Nhưng Độc Hơn




Tôi dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước, trong đầu soạn sẵn bùa chú đủ các loại từ đơn giản tới tàn bạo nhất.

Nhưng muộn rồi...

oOo

Tôi cầm đôi găng tay ra ngoài nhận thư cú. Hội Thiên Nhãn vừa gửi cho tôi tròng kính liên lạc mới, nói là vì chiếc cũ đã phát ra quá nhiều sóng lạ trong quá trình sử dụng khiến vị trí của nó có thể dễ dàng bị phát hiện bằng vài phép dò tiêu chuẩn cơ bản nhất của MACUSA. Tôi cảm thấy chiếc cũ còn hoạt động tốt và vẫn có thể dùng thêm trong nhiều năm nữa, nhưng bà Jones còn nói thêm rằng cái mới sẽ mỏng và gọn nhẹ hơn nhiều. Cái cũ tôi đang để trong phòng, nó to hơn mắt kính của cô Trelawney một tẹo.

Cú gửi hàng cũng không phải là Snowy mà là một con con cú đen lạ hoắc tên Deimos. Gói hàng được ngụy trang thành một cái ống nhòm học thiên văn, trong đó một đầu ống kính sẽ có chứa một tròng kính liên lạc. Đồng hồ đeo tay của tôi mới mua từ hồi đầu năm tư, màu vàng đồng, các kim nhìn vào đều cảm thấy khô khốc cực kỳ. Nó có hai mặt kính, mặt dưới là bảo vệ kim đồng hồ, được gắn cố định, còn mặt trên có thể xoay đi xoay lại cỡ 260 độ, lại còn thay thế được. Tôi ám chừng thấy kích thước của tròng kính liên lạc mới có vẻ khá khớp với khung, có lẽ dùng bùa dán vĩnh viễn gắn lại cũng ổn.

Mải mê cho con Deimos ăn, tôi nhanh chóng bị một tiếng thét thảm thương làm cho giật mình. Tháp cú cũng không đến nỗi rộng lớn, chỉ cần nhìn qua mạn phải có thể thấy ba người nào đó đang bù lu bù loa lên. Với mái đầu xù đặc trưng, tôi biết một trong ba người đó là Granger. Nhanh chóng nhét gói hàng vào túi, tôi chạy đến chỗ họ xem thử. Thì ra là một vụ khủng bố qua thư. Từ cái bao thư còn dính chất dịch vàng vàng trên tay Weasley và bàn tay lở loét của Granger , tôi mờ đoán được đó là mủ củ u nguyên chất. Loại này nếu dính tạp chất dù chỉ là lượng nhỏ nhất cũng trở thành vô tác dụng, xem chừng người gửi bức thư này đặt không ít tâm tư.

"Chậc, chắc lại là đám quạt của cậu, phải không Harry ?" Tôi huých nhẹ vào vai thằng bé. " Lần sau nếu có nhận thư từ hay hàng hóa gì thì cứ đeo găng tay vào, cả nhóm cậu đấy"

Weasley nhìn tôi không nói gì, mặc dù điệu bộ có hơi ngốc nghếch nhưng cũng đủ hiểu rằng thiện cảm của cậu ta đối với tôi không có nhiều. Không khí xung quanh im lặng và bức bối, tô điểm bởi tiếng cú kêu eng éc và tiếng khóc thút thít của Granger. Họ nhanh chóng rời đi, để tôi ở lại xung quanh bầy cú.

Cảm giác này có hơi quen thuộc giống như Deja Vu, mặc dù tôi thường là người bỏ người ta lại  phía sau.

Theodore chờ tôi ở chân tháp. Sau lần xuống hồ Đen thì tôi có hơi nghi ngờ về vết lằn lạ trên tay cậu ấy. Nó giống như vết sẹo trên tay của tôi sau khi vật lộn với Riddle dưới phòng chứa bí mật hồi năm hai, nhưng trông đậm màu hơn. Trước nay- kể cả trong mùa hè thì cậu ấy đều mặc áo dài tay, lần duy nhất tôi thấy được nó có lẽ là chính lúc đó, cái lúc mà tôi cùng Theodore được đưa lên bờ sau vòng thi thứ hai. Tôi không có đủ dũng khí đi hỏi cậu ấy, mặc dù về căn bản tôi cũng không phải là dạng nhút nhát gì cho cam.

Chúng tôi đi băng qua bờ hồ Đen, có cả một con thuyền của trường Dumstrang đậu lại, nam nữ sinh ra vào đều im lặng hơn hẳn so với Hogwarts. Những cô gái ở đây phần nhiều đều là dạng da đẹp hoặc dáng xinh, còn nam sinh mặc dù nhiều người không đến nỗi ưa nhìn nhưng nhìn vào đường nét cơ thể cũng đủ hiểu là kiểu người khỏe mạnh ưa thể thao. Xa xa còn có cỗ xe ngựa lộng lẫy của Beauxbatons trú lại, nhan sắc lộng lẫy cực kỳ ăn nhập với trang phục tơ lụa mà họ đang mặc. Bà Maxime đứng trước cửa cỗ xe, nhìn thấy tôi lại vẫy vẫy tay.

Tôi chào Theodore, lấy ba bước gộp làm một mà đến chỗ bà Maxime. Nhìn ngoài người ta sẽ cảm thấy tôi với bà ấy không có nhiều liên quan, nhưng trong hội Thiên Nhãn, bà ấy lại là người giữ ghế trong hội đồng tối cao, tức là một người có sức ảnh hưởng lớn và trên hết từng hoạt động dưới trướng của cha mẹ tôi. Xét tình hình hiện tại, tôi cũng chưa rõ bà Maxime gọi tôi như vậy là để làm gì, lại còn đúng lúc tôi vừa nhận được đồ từ hội.

Bà ấy mời tôi vào trong xe. Cỗ xe ngựa của Beauxbatons nhìn ngoài cũng thuộc hạng ngoại cỡ, ai ngờ bên trong lại càng rộng hơn. Nó giống trang viên Nott ở cách bài trí kiểu Pháp và những chi tiết tỉ mỉ trên các bức tường, nhưng so về phối màu lại tươi sáng hơn nhiều phần, đây là phong cách rococo làm mưa làm gió ở Pháp từ thế kỷ XVII. Bà dẫn tôi vào văn phòng thu nhỏ của bà, nơi có đầy đủ đèn sách như văn phòng của Dumbledore, mặc dù đường đi lỗi rẽ không đến nỗi lằng nhằng.

"Irenne, chuyện này có hơi đường đột nhưng..." Bà Maxime dùng đôi tay to lớn của bà nắm chặt lấy tay tôi "...Năm sau con hãy ra nước ngõai học nhé, Ilvermorny hay Beauxbatons cũng được, chúng ta vấn luôn chào đón con..."

"Ý bà là..." Tôi nghi hoặc. Như bà ấy nói, chuyện này không chỉ đường đột vừa vừa vừa mà còn đường đột tới mức hơi mất lịch sự. Tôi rõ mình không phải dạng tài giỏi gì, nhưng chuyện này có cảm giác giống như đập chậu cướp bông ?!

"Chuyện này khó nói lắm...cơ mà cái kẻ chớ gọi tên...chúng ta muốn con được an toàn tới khi công việc đó hoàn thánh, Irenne, đó không chỉ là cho con mà còn cho tất cả chúng ta, cả thế giới này..."

"Bà hãy giải thích rõ ràng hơn được không ạ ? Có như vậy thì tôi mới có thể hiểu và giúp bà"

"Chuyện này...không thể" Bà lắc đầu, giống như đang độc thoại với bản thân. "Nhưng mà, xin con, chỉ một yêu cầu này thôi, ông Crouch đã..."

Một âm thanh to lớn vang lên cắt ngang chuỗi độc thoại của bà Maxime. Cánh cửa mở bung ra, để lộ cụ Dumbledore đang tiến vào cùng mấy học sinh Beauxbatons theo sau ra sức can ngăn.

"Bà Maxime, hãy bình tĩnh"