[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 4-17: Hồ Rộng Mênh Mông




Dư âm của buổi dạ vũ đọng lại với vài sự cố như cuộc cãi vã của nhóm Harry hay sức khỏe bất bình thường của Theodore-tôi thật sự lo đấy. Và cũng sau buổi tiệc đó giáo sư Snape cáu gắt hơn hẳn- ông sẵn sàng đuổi bất kỳ ai ra khỏi khu vườn của trường vào cuối đêm dạ vũ, khiến quyết định đi ra ngoài của tôi bị cắt đi gọn ghẽ.

Sáng hôm sau, Theodore được rời bệnh thất. Cậu ấy vẫn trông khá là bình thường, chỉ có hơi mệt mỏi ; và khi tôi hỏi lại nguyên do thì vẫn trả lời một cách qua loa. Được vài hôm thì cũng bỏ qua hẳn chuyện đó, (đúng hơn là không muốn làm phiền cậu) tôi lại trở lại nhịp sống bình thường

Kỳ nghỉ lễ kết thúc trong yên bình, và thật may mắn khi tôi không phải ra khỏi lâu đài để học- trừ môn Dược Thảo. Đôi khi có thể thấy Viktor Krum nhảy xuống hồ Đen tập bơi, làm tôi nhớ lại quyết định hóa thành người cá để dự vòng thi thứ hai của mình, và thế là cứ khoảng vài ba ngày tôi lại vào phòng tắm huynh trưởng dưới dạng một người cá.

Ban đầu hiệu quả rất tốt, tôi nghĩ rằng mình sẽ có khả năng ngâm mình cả đời dưới nước , sau khi hoàn thành thì biến thành con nhện hay con gì đó nhỏ nhỏ để trốn về phòng sinh hoạt. Xem ra tôi còn rất nhàn nhã trước vòng thi thứ hai, đôi khi sẽ đi nghiên cứu lại cách khắc chế lũ Hinkypunk được ghi chép từ năm ngoái. Bùa Tống Xuất và bùa Triệu Tập tôi cũng đã thành thạo. Bữa đó, giáo sư Flitwick phát cho mỗi đứa một cái gối để thực hiện bùa. Ngặt nỗi có Longbottom nhà Gryffindor đều đánh trúng bùa lên những thứ nặng cân và nguy hiểm hơn, tỉ dụ như vị giáo sư thấp thấp nào đó chẳng hạn ?

Và cứ thế là hàng đống gối- kèm theo cả một giáo sư đầy nghị lực bay qua bay lại trong lớp như Anh với Pháp trước khi hai nước trở thành đồng minh. May mắn thay là không có cái gối nào bay trúng vào mặt tôi cả, đám Gryffindor cũng không có gì để cười nhạo. Bao nhiêu cái gối được tôi liệng vào chiếc rương đích đến, và bốn mươi phần trăm là không phải dùng bùa Tống Xuất. Ừ thì có cả dùng tay bật lại như bóng rổ, nhưng chung quy vẫn đủ điểm cần thiết. Nếu như có học xong chương trình học ở đây thì tôi chỉ có thể kiếm một chức vụ nào đó trong bộ Pháp Thuật như một chuyên viên bất khả ngôn chẳng hạn, vì vốn dĩ tôi không có thời gian lấy bằng trung học để tiếp tục học đại học hay lập nghiệp ở giới Muggle. Chỉ thế là đủ.

Mấy ngày trôi qua thật chậm rãi, chắc là vì tôi đã chuẩn bị quá kỹ và quá nhanh cho vòng thi thứ hai, tới mức ngoài việc học ra, tôi cũng chẳng có gì khác để làm. Xoay quanh tôi vẫn là Theodore nhợt nhạt hơn mọi ngày, Cedric bị vây quanh bởi các cô gái, ngoài ra còn có cả Harry gấp rút làm chuyện gì đó.

Tôi thừa biết có câu nói "dục tốc bất đạt", nhưng bố ai quan tâm ? Chí ít là lúc bây giờ, trong nỗi lo rằng mình sẽ quên béng toàn bộ kế hoạch được lên một cách tỉ mỉ tới mức thuộc lòng vào lúc nhảy xuống hồ tìm các bạn người cá, tôi không thể không ngồi yên được dù chỉ một giây. Hết lăn lộn trên giường cho đến vò tóc Theodore, đôi khi lại liếc qua cái bảng mica tòng teng trên bức tường màu đen, trong khi mấy ông phù thủy ở bức tranh thêu đối diện cứ đánh mắt nhìn dòng chữ của tôi và thầm ca thán: "Chữ đứa nào mà xấu thế !"

Tôi lườm nguýt bức tranh một hồi, nếu nó không có tri giác thì người ta sẽ nghĩ tôi bị điên và không ngại ngần tống tôi vào trại tâm thần. Ấn tượng của tôi về chỗ quái quỷ đó không mấy tốt đẹp, vì nơi đó tràn ngập những thứ khó lường, có khi còn bỏ mạng trong đó cũng nên. Nhưng nếu tôi vào đó mà trở thành Van Gogh thì sẽ rất tốt, rất tốt...

Một ngày trước bài thi thứ hai, khi tôi ăn xong bữa tối thì lại không thấy Theodore đâu. Một nỗi lo về sức khỏe của cậu dấy lên trong đầu tôi và khiến đêm cuối cùng trở nên căng thẳng hết sức, tới mức mà da gà da vịt đã nổi hết lên trong khi còn đang đắp một lớp chăn dày cộp. Tôi không lạnh, mà còn hơi nóng nữa. Lại còn có chút hồi hộp vì vòng thi sắp tới, nghĩ về cảm giác đằm mình trong làn nước với cái đuôi cá dài ngoằng, vượt qua những con thủy quái để rồi ngạc nhiên vì con tin của chính bản thân.

Mặc dù đã đặt báo thức là bảy giờ rưỡi cho sáng hôm sau, nhưng hơn sáu giờ tôi đã mở mắt. Không thể nào ngủ tiếp được nữa, thật là quá lạ lùng khi vào những ngày bình thường, tôi cứ dậy vào khung giờ này và ngái ngủ trong phòng tắm, như thể có gì đó đã thay đổi trong đồng hồ sinh học của tôi, giống như là sự lo âu đã tác động lên hệ thần kinh và bắt ép chúng làm việc một cách bất thường. Ngó qua tấm bảng mica vẫn còn dính bùa dán vĩnh viễn mà lòng như lửa đốt, tôi nghĩ mình còn có đồ bơi, nhưng giống với đồ lặn hơn, thậm chí là có cả miếng bảo vệ đầu gối ?

Tôi nhét hết đồ dùng cần thiết vào một cái túi dây rút. Chết tiệt, tại sao tôi lại không nhớ ra từ hôm qua, là khi đem quần áo của tôi trụng vào nước thì nó sẽ trở thành cục tạ bất đắc dĩ chứ ? Bộ đồ bơi đã ngốn của tôi không ít thời gian, và khi hoàn thành bữa trưa vào mười một giờ rưỡi, tôi bật động cơ phi ra ngoài bờ hồ Đen.

Mới có tháng hai, trời nắng nhẹ. Mặt nước óng ánh trắng bạc, tương phản với màu đen dưới đáy. Tôi vào căn chòi dựng tạm để thay đồ cùng Delacour, chị ta mặc một bộ đồ giống đồ bơi hơn so với của tôi : một bộ đồ màu xanh nhạt khá nữ tính, nhưng không đến nỗi đầy ren mà chỉ là lộ nhiều da thịt hơn so với dáng vẻ tôi thường thấy ở các học sinh Beauxbatons. Cedric và Krum cũng đã bước ra ngoài và đứng bên bàn giám khảo, sau đó thì có Harry hối hả chạy đến.

Xung quanh là những khán đài xây nổi trên nước, các học sinh đều kích động mà dí mặt vào lưới bảo hộ. Ludo Bagman chỉ đũa vào họng mình và nói "Sonorus", giọng ông đã to lên gấp bội.

"Hôm nay, có thứ gì đó đã bị lấy đi từ các quán quân. Bây giờ, họ phải tìm và lấy lại nó trong một tiếng đồng hồ. Vòng thi sẽ bắt đầu sau tiếng còi của tôi đây..."

Tiếng còi vang lên the thé; và tôi đã bật chế độ cạnh tranh, một phát nhảy thẳng xuống hồ rồi trở thành người cá, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.

Cái đuôi của tôi dài ngoằng, phe phẩy trong làn nước mát mẻ. Xung quanh ồn ào lắm, nhưng đó không phải là tiếng của con người. Đó là một âm thanh nhiễu loạn, một loại ngôn ngữ nào đó mà tôi chưa biết tới. Cảnh vật xung quanh trong xanh hơn hẳn, tôi có thể thấy rõ như khi ở trên mặt đất.

Tôi bơi nhanh qua đám rong dài cỡ hai ba mét, giống như đi vào một cánh đồng đầy rẫy cây cỏ cao quá cỡ. Người tôi nhẹ tênh và mỗi lần quật đuôi thì cứ lướt đi thật xa, bơi qua những tảng đá với hình vẽ đám người cá cầm giáo mác rượt con mực khổng lồ.

Xem ra khoảng thời gian bơi đi bơi lại của tôi không phải là vô ích. Bây giờ tôi đã lọt vào một khu vực trù phú y như một ngôi làng dưới nước, chỉ khác là nhà cửa đều làm bằng đá và đôi chỗ còn có cả một khu vườn rong đầy màu sắc hay một con thú kiểng xích bên lề. Có lẽ vì cấu trúc nhãn cầu của tôi đã thay đổi nên sẽ nhìn rất rõ dưới nước ? Lũ người cá xung quanh, một số thì ở yên trong nhà và một số thì ra ngoài, nhưng họ không làm gì tôi cả. Tôi bơi nhanh đến chỗ trung tâm, nơi một đám người cá cầm giáo mác đang bơi thành hình lốc xoáy, rồi nhìn vào cái đồng hồ óng ánh bạc đeo trên tay. Đã được nửa tiếng, và chưa có ai đến được đây cả. Tôi bắt đầu hơi lo lắng cho Cedric, tới mức ngẩn người ra và để cho một ngọn rong cao nhòng táp vào mặt. Thực ra nó không giống rong, mà dày và dai như một sợi dây thừng. Tôi đạp vào lớp bùn phía dưới để bơi lên theo ngọn rong, phát hiện một đôi chân, lên cao chút nữa mới biết là Theodore.

Bên cạnh còn có Weasley, Granger, một cô bé của Beauxbatons và một nữ sinh Ravenclaw. Tôi tự hỏi xem người quan trọng của Cedric là ai trong số bốn người này.

Bây giờ tôi mò tay vào chỗ thắt lưng hòng kiếm được cây đũa phép, nhưng lại tá hỏa phát hiện ra rằng nó đã biến mất tiêu. Tôi tự trấn an bản thân rằng mình đã vứt nó vào cái túi để ở phòng thay đồ và quên bếch nó đi thi, thành ra bây giờ bối rối hết sức. Vốn dĩ tôi có thể dùng một bùa Diffindo để cắt đi mớ rong này, nhưng thật may là việc bỏ quên đũa phép ở đâu đó không còn quá kinh khủng nữa, vì khi tôi nói chuyện, một đám bong bóng cứ thoát ra khỏi khuôn miệng của tôi và hóa lặng thinh, chắc là do tôi không phải một người cá hoàn chỉnh.

Tôi nhớ đến vào năm học trước, Draco đã bị bằng mã táp cho gãy tay. Táp cho gãy tay lại nhớ đến móng vuốt sắc nhọn. Móng vuốt sắc nhọn thì cắt được rong. Nhắc đến đó thì tôi nảy lên một phát, biến tay mình từ bàn tay xanh lét có mang cá thành một cái gì đó lông lá với vuốt của một con chim. Các bạn người cá bắt đầu chỉ trỏ nhìn tôi khi thấy bàn tay đầy lông đó. Họ đã nhận ra rằng thứ mắt vàng đang lởn vởn dưới các con tin không phải là đồng loại của họ, mà là phù thủy.

Sau một hồi đóng mở mấy cái vuốt, tôi cắt được mớ rong. Theodore nổi lên một chút vì sức nâng của nước, nhưng sau đó chìm xuống vì thứ đang bám vào chân cậu ấy- là tôi. Tôi ôm cậu vào người, cảm giác vẫn còn âm ấm, tức là vẫn còn sống nhăn răng. Lẳng lặng nhìn xuống dưới xem đã có ai đến chưa, rốt cuộc cũng chỉ có Harry, tôi liền nôn nóng mà bơi lên cao, tụi thủy quái thì không thấy mặt đâu, có lẽ vì chúng vốn đã sợ người cá, mà tôi lại có cái đuôi cá chình ình thay cho chân.

Theodore nặng hơn tôi nghĩ. Nhưng vì hưởng lực nâng của nước, tôi nghĩ nếu cậu đang thả lỏng thì sẽ dễ dàng nổi lềnh phềnh trên mặt nước sau một cú đẩy mạnh của tôi. Đó là một ý nghĩ quá điên rồ nhưng đáng để thử, vì bạn biết đó, người lười thường thông minh hơn vì họ luôn tìm cách để làm việc mà tốn ít công sức nhất (?!)

Tôi kéo tay cậu , trong lúc còn đang gục gặc và những sợi tóc nâu cứ bồng bềnh trong biển nước, rồi vừa bơi vừa đẩy mạnh lên, chẳng mấy chốc tầng nước đã bị đầu của hai đứa vạch qua. Dòng khí lạnh táp vào mặt tôi, khiến cho nó trở nên lạnh buốt như cái cảm giác khi vừa ăn kẹo bạc hà và uống nước đá.

Tôi hít thở ngụm khí trong lành đầu tiên rồi lập tức ho sặc sụa, vì nước đã tràn vào khắp các khoang mũi họng. Theodore tỉnh dậy từ bao giờ ; cậu ấy bơi cùng tôi vào bờ, rồi chìm nghỉm trong lớp khăn bông dày mà bà Pomfrey đắp lên. Delacour ở phía bên kia hoảng sợ vô cùng, những sợi tóc bạch kim dính vào khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng tới mức kích động, toan nhảy xuống hồ nhưng bị các học sinh Beauxbatons ngăn lại.

Tôi nuốt thêm một ngụm dược trong miễn cưỡng, thấy từ tay áo như mỏng đi vì nước của Theodore hiện lên một vết sẹo dài, khúc khuỷu như cành cây.

SPECIAL CRACK #4

Tôi trôi nổi trên mặt nước, chỉ hở có mỗi đầu. Theodore đã vào bờ, nhưng có tiếng hát gì đó là lạ vang lên.

"Xung quanh anh toàn là nước ey" Tôi vô thức hát một câu, mà có khi cũng không phải hát