[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 4-16: Vẫn Phải Nhảy




Từ phòng sinh hoạt qua sảnh chính cũng khá nhanh, tôi có thể đứng chờ ở đó thêm vài phút, nhưng cho đến khi nơi này đầy nhóc người thì tôi vẫn chưa thấy Theodore. Cảm giác cứ thấp thỏm một cách khó chịu, mắt nhìn xuống sàn, chốc chốc lại liếc qua xem có mái đầu màu be nào ở đây không.

Từng giây trôi qua, phái đoàn trường Dumstrang và Beauxbatons đã bước vào, tôi buộc phải theo hướng dẫn của giáo sư McGonnagal để tập trung vào mạn phải đại sảnh đường  cùng các quán quân và bạn nhảy của họ. Harry đi chung với một cô bạn người Ấn, Delacour có bạn nhảy là đội trưởng Quidditch Ravenclaw (nhìn tới đây thì tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút). Bây giờ chỉ có Cedric một mình, với bộ lễ phục màu ánh vàng, mái tóc được chải chuốt chỉn chu gần giống với tôi.

"Irenne !" Tiếng nói của giáo sư McGonnagall  lôi tôi về thực tại. Bà đang mặc một bộ váy caro màu đỏ trông hơi không hợp với tuổi, và nét mặt chắc hẳn là gấp gáp "Trò không có bạn nhảy ?!"

"Thực ra là có " Tôi bối rối "Chỉ là cậu ấy gặp vài sự cố"

"Còn trò Cedric ?"

"Con chưa tìm được bạn nhảy" Cedric liếc về phía tôi. Có vẻ là một chuyện cực kỳ hư cấu khi mà tôi chắc nịch rằng sẽ có hàng tá người xếp hàng chỉ để mời anh dự dạ vũ.

"Vậy thì hai trò có thể nhảy với nhau được không ?" Bà giáo xoa hai tay vào nhau "Trò có thể đổi bạn nhảy sau, vì trước đó các quán quân bắt buộc phải dẫn theo một bạn nhảy để bước vào sảnh đường"

"Vâng" Cedric liền nhanh chóng lấy tay tôi khoác vào tay anh, đi xuống phía cuối hàng. Có thể thấy anh vẫn luôn nhìn vào tôi, kể cả khi tôi nhìn lại anh ấy

Tôi lờ mờ không biết rõ khi nào sẽ bắt đầu, chỉ khi Harry và bạn nhảy của mình bắt đầu di chuyển thì mới bước theo. Sảnh đường giống như một cung điện băng với những cây cột kiểu Hy Lạp và mười ba cây thông lớn dựng dọc căn phòng, xung quanh trang hoàng bằng những vòng hoa và làn sương băng mở ảo. Những dãy bàn vốn phải trèo qua để ngồi đã được thay thế bằng những  chiếc bàn tròn, giống như một nhà hàng cao cấp. Ở chiếc bàn gần với cây thông thứ mười ba nhất, ba vị hiệu trưởng và ban giám khảo cuộc thi đã ngồi sẵn.

Cedric kéo ghế. Tôi gật đầu một cái, gỡ mũ và ngồi xuống. Thức ăn không hiện sẵn trên bàn như thường ngày nữa, mà là một tập thực đơn hoa mỹ. Có món Nga, rất tốt. Một phần salad olivye rất ổn để khai vị, mặc dù thành phần của nó không hề có gì liên quan tới olive, chỉ là đậu hà lan, xúc xích, cà rốt và khoai tây trộn chung với trứng luộc và maiyonese, cảm giác giống như ai đó vừa bỏ bữa tối của bạn vào máy xay, nhưng phải nói là hương vị rất ổn. Sau đó thì có pelmini, plov và kulebyaka cá hồi, tráng miệng bằng kem chanh, vì tôi vẫn luôn ưa thích đồ lạnh. Chỉ mong rằng những người khác không đánh giá phẩm chất qua gu ăn uống của tôi- ngập tràn toàn đồ ăn của Nga, vốn ăn khớp với học sinh Dumstrang hơn.

Vẫn là như thế, tôi luôn xong bữa từ rất sớm. Khi mọi người đã bắt đầu lau miệng và rời khỏi bàn ăn, ban nhạc Quái Tỷ Muội bắt đầu lên sàn với đủ loại nhạc cụ cùng những tấm áo chùng rách tả tơi một cách có nghệ thuật. Họ chơi những bản nhạc rầu rĩ; và đèn lồng đã tắt gần hết. Tôi bất đắc dĩ nhảy với Cedric, trong khi không thấy bất kỳ dấu vết nào của Theodore.

Tôi vẫn luôn liếc nhìn xung quanh, đến cả khi dẫm vào đâu thì cũng không để ý.

"Em dẫm vào chân anh" Cedric mạnh tay kéo tôi lại, đồng thời khiến tôi giật mình, dẫm thêm một phát nữa.

"Thật xin lỗi" Tôi mất vài phút để điều hòa nhịp chân, và dần dà thì điệu nhảy đã có chút mượt mà. Hương hoa diên vĩ trầm lắng bắt đầu vờn quanh chóp mũi theo từng chuyển động, cảm giác như có thể thấy được luồng hương thơm lan tỏa trong không gian.

"Cảm ơn anh vì chai nước hoa"

"Em biết vì sao anh tặng nó cho em không ?" Cedric mỉm cười, cùng tôi xoay người, vạt áo theo đó mà bay nhảy trong không khí. "Đó là một mùi hương buồn, giống như em bây giờ. Anh mong rằng một ngày nào đó có thể tặng em một chai khác với hơi thở của mùa xuân"

Trong lòng tôi nổ lên một tiếng, và rồi cũng chỉ biết đáp :" Chỉ mong là thế"

Xem ra không ai độ được khả năng vấn đáp bất bình thường của tôi rồi. Nhớ hồi năm nhất còn đá xoáy được Pansy và đồng bọn mà, rồi còn cả với lão Lockhart và Tom- tôi sẽ không nhắc đến cái tên đó nữa, hắn ta làm tôi cảm thấy hơi sợ, mà bây giờ không đáp lại được câu nào ra hồn

Nhạc dừng, rồi chuyển sang một bài khác với tiết tấu nhanh hơn chút đỉnh. Khi tập trung vào việc nhảy nhót, tôi đã làm cho bàn chân của mình trở thành một cái gì đó mà tôi không tin được đó là chân của tôi nữa. Bây giờ chúng đang lần lượt bắt chéo nhau và phối hợp với chân của Cedric, trong lúc hai đôi tay đang đẩy đi đẩy lại theo nhịp nhạc. Thì ra đó là cái cuốn hút của thú khiêu vũ- tôi nghĩ là như vậy

Cho tới khi cổ chân tôi cảm thấy hơi mệt thì tiếng nhạc đã dứt. Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi. Tôi cười. Anh cũng cười. Bụm miệng cười là đằng khác. Nhiều lúc tôi và Mỹ Tâm cũng như vậy: nhìn nhau rồi cười một cách vô nghĩa.

  Bây giờ tôi đang ngồi chung với anh và đám bạn nhà Hufflepuff trong khi những người khác đang cuốn theo chiều gió với một bài hát bốc lửa của ban nhạc. Sau đợt càn quét của đám học sinh thì nơi này sớm đã trở nên bừa bộn.

"Trò Shafiq !" Tôi thoáng giật mình vì bà Pomfrey đang cầm bệnh án đứng đằng sau.

"Vâng ?" Tôi theo bà ấy ra ngoài sảnh đường.

"Theodore Nott có nhờ tôi gửi lời nhắn tới trò" Bà lật lật tập bệnh án "Thằng nhóc chỉ bị hạ đường huyết và kiệt sức một chút. Trò không cần phải lo lắng"

"Vâng, vậy khi nào cậu ấy có thể rời bệnh thất ?" Tôi vô thức nắm chặt lấy vạt váy.

"Sáng mai, nhanh thôi" Vị y sĩ dừng lại ở bệnh án của tôi "Còn tình hình sức khỏe của trò thì sao ?"

"Rất ổn ạ"

"Vậy thì cảm ơn" Bà Pomfrey  đóng bệnh án, nhanh nhẹn đi về phía bệnh thất. "Tôi mong rằng nó có thể kéo dài lâu hơn"

Tôi lặng lẽ đặt tay lên ngực, ho một cái