[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 4-10: Chụp Ảnh Thờ




Theo chân hai người kia với khoảng cách đủ hai mét, tôi bước vào sau cùng. Ở đây giống như một phim trường nho nhỏ, đặt ba cái bàn phủ vải nhung nối liền nhau, và chừng năm cái ghế, trong đó ông Ludo Bagman đã ngồi mất một chỗ.

Cedric và Delacour đang nói chuyện với nhau, Krum lạnh lùng đứng trong góc. Ông Bagman dòm thấy Harry thì cũng vui mừng lắm.

"Ô, quán quân thứ tư và năm !" Tôi đang đợi hai cô cậu ! Lễ cân đũa phép thôi, cũng không có gì quá quan trọng..."

Harry lặp lại một cách lo lắng:

"Lễ cân đũa phép ?"

"Chúng ta phải kiểm tra đũa phép của các quán quân có đầy đủ chức năng không, chẳng có vấn đề gì ghê gớm hết, con biết đó, đũa phép là công cụ quan trọng nhất để các con thực hiện những bài thi sắp tới. Hiện giờ các chuyên gia đang ở trên lầu với cụ Dumbledore . Và rồi sau đó sẽ chụp vài tấm hình."

Ông lại chỉ tay về phía một phù thủy mặc áo chùng đỏ: "Đây là cô Rita Skeeter . Cô ấy đang viết một cột báo nhỏ về cuộc thi đấu cho tờ Nhật báo Tiên tri ..."

Cô ta nhìn tôi và các quán quân khác, dừng lại ở chỗ Harry: "Không hẳn là nhỏ đâu, ông Ludo à"

Skeeter có mái tóc vàng óng và uốn xoăn một cách công phu, nhưng cũng hóa cứng đờ khi bao phủ lấy xương hàm rộng của cô ta. Một cái kính trendy được Rita đặt lên sống mũi, phối với cái ví xách tay bằng da cá sấu. Mười đầu ngón tay điểm mười cái móng dài ba phân tone-sur-tone với bộ áo chùng đỏ neon mà dân desginer căm thù.  Cô ta chăm chú nhìn Harry tới mức không thèm liếc qua người mà mình đang đối thoại chung: ông Ludo Bagman

"Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu không ạ? Ông biết đó, đây là quán quân nhỏ tuổi nhất... Thêm một chút màu sắc cho bài báo ấy mà..."

Ông Bagman kêu lên

"Đương nhiên! Cứ làm... nếu Harry không phản đối."

"Ơ..."

Cô Rita Skeeter nói ngay:

"Dễ thương làm sao!"

Mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của cô ta túm ngay lấy cánh tay Harry bằng một cái nắm mạnh mẽ tới mức nhìn rõ mồn một lớp áo chùng bị lún xuống (mong rằng móng tay của Rita không bấu hẳn vào da thịt Harry), và cô kéo cậu ra khỏi phòng, mở một cánh cửa vào một phòng khác.

Và thế là tôi ngồi tạm vào một chiếc ghế ở gần cửa,như một gã bợm rượu sầu đời bên cạnh Cedric đang giữ dáng vẻ nghiêm túc. Tới khi cụ Dumbledore và hai vị hiệu trưởng từ trên lầu bước xuống, tôi mới chịu ngẩng dậy và vuốt ngược mái tóc bông xù.

Cụ mở cái cửa phòng mà trước đó Rita đã lôi Harry vào, bàn bạc một chút rồi kéo tất cả ra. Harry chọn một chỗ trống bên cạnh tôi, còn Rita thì ngồi trong một góc. Cây bút lông ngỗng tốc ký bản mới nhất của hãng Argentine được cô ta đặt dựng đứng trên một tập giấy da dê lơ lửng.

Cụ Dumbledore đứng vào vị trí của cụ ở bàn giám khảo, và nói với năm người chúng tôi: "Tôi xin giới thiệu ông Ollivander. Ông sẽ kiểm tra đũa của các thí sinh để đảm bảo rằng những cây đũa phép ấy ở trong tình trạng tốt đẹp trước khi cuộc thi bắt đầu." 

Ông Ollivander, một cách hoài niệm và cũng thật thình lình bước ra từ ngoài cửa. Ông không miên man nhiều lắm mà đi luôn vào công việc cân đo đũa phép.

Đầu tiên là đũa của Delacour. Mặc dù cô có chiều cao tương đương với tôi nhưng chiều dài đũa lại thua xa: chỉ có 9 1/2 inch, làm bằng gỗ hồng, độ bền khá kém và có lõi làm bằng tóc của bà ngoại cô- một tiên nữ. Vì vậy Delacour là một hỗn huyết tiên nữ, lý giải cho mái tóc tỏa sáng nhè nhẹ của mình.

Đến lượt Cedric, anh đi tới chỗ cụ Ollivander, và khi Delacour lướt qua anh ấy, cô mỉm cười, khiến tôi cảm thấy có chút nóng ruột.

Đũa của Cedric dài 12 1/4, vẫn là ngắn hơn so với tôi. Gỗ tro, lõi lông bạch kỳ mã. Là con bạch kỳ mã đực đặc biệt xinh đẹp với mười bảy tay, suýt nữa lấy mạng cụ Ollivander. Khi qua tay anh, nó cũng được chăm sóc rất kỹ càng.

Đũa của Krum rất dày, làm từ gỗ trăn và gân tim rồng, dài 10 1/4 inch. Cùng loại lõi với cây của tôi.

Đũa của Harry khiến cụ cảm thán nhiều nhất. Gỗ cây ô-rô, lộng phượng hoàng, dài đúng 11 inch. Cùng lõi với cái của Voldermort. Một mối liên kết hoàn hảo đến lạ kỳ, bởi vì giữa cậu ấy và Voldemort có nhiều điểm giống nhau và cả đối nghịch nhau

"Cuối cùng, Irenne Shafiq" Cụ Ollivander xướng lên. Tôi lấy từ cái thắt lưng chuyên dụng để cất giữ đũa phép và vài món lặt vặt khác một chiếc đũa dài xấp xỉ một cái thước mà các giáo viên hay sử dụng. Một chiếc đũa điêu khắc tỉ mỉ những hình con quạ và cây thường xuân, mặc dù đã phủ qua một lớp sơn nhưng mùi hương cũng không phai đi bao nhiêu.

"Gỗ trầm hương và lõi gân tim rồng" Cụ Ollivander  xoay đi xoay lại chiếc đũa "Cây đũa dài thứ hai trên thế giới, chỉ sau đũa phép của Rubeus Hagrid"

"A....Thật bất ngờ"

"Chính nhà Shafiq là những kẻ đầu tiên phá vỡ luật lệ 'đũa phép chọn phù thủy'" Cụ nghẹn ngào "Cygnius Shafiq, cha của con đã chọn mười ba mảnh gỗ trầm hương từ mười ba cây gỗ khác nhau để cho ra hiệu quả tốt nhất, và sợi gân tim thứ mười ba trong quả tim của con rồng đuôi gai Hungary để làm lõi. Đó không phải là một con số phù thủy quyền lực như số bảy, hay là số may mắn như số mười hai. Một con số lạ lùng xuất hiện trong gia tộc Shafiq"

Cuối cùng, cụ vẩy đũa. Hàng loạt những con bướm xổ ra, và cuối cùng trốn thoát qua ô cửa sổ để mở.

"Hoạt động hoàn hảo. Xin cảm ơn"