[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 2-9: Sa Mạc Đen




Tôi trở về phòng sinh hoạt, thấy người hơi lâng lâng. Chưa bao giờ nơi này đông như thế, đầy nhóc những học sinh đủ độ tuổi. Flint xung phong phi tới tôi đầu tiên, dùng lại đòn kẹp cổ làm tôi sợ hãi từ đầu năm tới giờ.

"Vừa rồi em ngầu đét, Irenne !" Anh ta vui sướng nói. "Em biết nói Xà Ngữ, sao không nói sớm ?"

"Hả, gì ?" Tôi thắc mắc.

"Em vừa nói chuyện với con rắn của Parkinson ấy, em là kế vị của Slytherin !"

"Thả em ra trước đã, đội trưởng" Tôi ho khụ khụ mấy cái, rồi squat ngay trước mặt mọi người vì mệt. "Được rồi, em biết là khả năng Xà Ngữ được truyền thừa theo huyết thống của Slytherin, nhưng dựa vào đâu mà mọi người có thể cho rằng sự việc là như vậy ?"

"Cậu nói chuyện với con rắn" Zabini nói "Nó nghe lạ hoắc, giống như cậu đang nói bằng giọng mũi ấy, nhưng âm tiết chẳng ra đâu vào đâu"

"Về căn bản thì tôi cũng có nghe được vài câu nói phát ra từ con rắn" Tôi gãi gãi đầu "Để xem sau này sự việc sẽ chuyển biến như thế nào"

"Tôi nghĩ Flint nghĩ đúng về nhưng điều đang xảy ra" Yaxley từ đâu xuất hiện "Em chế ngự rất tốt loài rắn"

"Bởi vì con rắn đó có vẻ an toàn nên em mới cầm nó lên" Tôi lại gãi đầu tiếp. "Không biết sau này tụi nhà khác sẽ bàn tán như thế nào"

"Tôi không quan tâm chúng nói hay làm gì" Huynh trưởng Yaxley cúi xuống nhìn tôi "Đừng bao giờ tìm cách mở phòng chứa bí mật"

oOo

Bên cạnh thành viên đội Quidditch và Cedric, tôi giữ được mối quan hệ khá tốt với Theodore. Tôi gặp cậu ta hồi năm nhất, trong tiết độc dược đầu tiên. Tư tưởng của cậu ấy có chút tiến bộ so với những người còn lại, tức là không quá quan trọng hóa phần xuất thân của các phù thủy. Vì vậy mà đôi khi nói chuyện với cậu ta, tôi cảm thấy khá thoải mái, thậm chí còn hơn nhiều so với Cedric.

N

hững ngày sau, thời tiết trở lạnh, buổi Dược Thảo bị hoãn bởi giáo sư Sprout cần chăm sóc cho đám nhân sâm, nhưng chẳng tín nhiệm cho đứa nào làm cùng bà, vì công việc này đỏi hỏi sự cẩn thận tuyệt đối, nhất là sau vụ tấn công trước, giáo sư Snape cần nhân sâm để chữa trị cho hai nạn nhân.

Mấy vụ lùm xùm vừa qua làm tâm tình tôi không được tốt lắm, trong khi cầm xấp giấy mới tinh đi dọc hành lang, đầu đang suy nghĩ về sao chổi Hale Bob, tôi vấp phải cái gì đó cứng đờ, rồi ngã oạch xuống nền đá lạnh

"Ng...Ngài Nicholas..." Tôi hoảng hốt nhìn ngài Nicholas de Mimsy- con ma của nhà Gryffindor đang cứng đờ, lơ lửng cách mặt đất tầm hai thước, với cái đầu đã đứt một nửa, cùng vẻ mặt hoảng hốt, ông không còn trong suốt nữa, mà chỉ là một tấm thân đen kịt ám khói, bên cạnh là một cậu bạn nào đó cùng cứng đờ như Nicholas.

Giấy da rơi lả tả khắp nơi. Potter cũng đâm sầm vào hai pho tượng sống, mặt đối mặt với tôi.

"Potter..."-"Eilander..." Chúng tôi hoảng hốt gọi tên nhau.

Ngoài hai từ này ra, những âm thanh duy nhất chỉ có tiếng thở gấp gáp của hai đứa trẻ đang phải đối mặt với điều kinh hoàng, cùng tiếng giảng bài của các giáo sư vang vọng khắp hành lang.

Con yêu tinh Peeves bay sượt qua hai đứa, làm tóc tôi xổ ra và rơi kính của Potter. Nó tinh nghịch nhìn tôi và Potter

"Harry, Irenne, hai đứa bây làm gì ở đây mà giấu giấu diếm diếm như vậy hả ?"

"Ch...." Tôi chưa kịp trả lời, Peeves bay thấp xuống xem xét hai pho tượng, rồi hít không khí vào cho căng buồng phổi mà hét rống lên như thể nó đang đi biểu tình:

"TẤN CÔNG! LẠI TẤN CÔNG MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN MỘT NGƯỜI HAY MA CÓ GÌ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT THÂN! TẤẤẤN CÔÔNG !"

Một loạt tiếng "két" vang lên, dòng người xổ ra từ các lớp học, giẫm đạp lên cậu bạn bị hóa đá cùng ngài Nicholas, có đứa còn nguyên một mái tóc bảy sắc cầu vồng mà chạy ra hành lang. Theo sau là các giáo viên đang gào lớn để trấn tĩnh các học sinh. Tôi cùng Potter phải nép vào tường mới thoát khỏi số phận bị giẫm đạp. Giáo sư McGonnagal bắn một chùm pháo hoa lớn lên cao, đám đông mới dịu đi một chút. Sau khi lùa đám học sinh vào lớp thành công, McMillian sấn sổ bước tới phía hai đứa trẻ đang thở hổn hển vì lo lắng và sợ hãi. Nó chỉ về phía tôi và Potter:

"Bắt quả tang tại trận !"

"Được rồi, Ernie" giáo sư McGonnagal đanh giọng.

Peeves cứ xà nẹo trên không trung, cười khoái trá. Ai cũng biết hỗn loạn là thứ mà nó thích nhất. Trong khi các giáo sư cúi xuống xem xét cậu bạn xui xẻo và ngài Nicholas, Peeves hát rống lên:

"Ôi Potter và Eilander, đồ thối tha, chúng mày đã làm gì hả ? Giết dần học trò đi, chắc là chúng mày khoái tỷ tỳ ty"

Ngay lúc này tôi hận không thể chửi thề, hay tìm cách để cho nó siêu thoát thay vì cứ lảng vảng làm phiền học sinh ở đây, hoặc chí ít là cho nó chịu chung số phận với những nạn nhân của các cuộc tấn công. Có lẽ Potter cũng có suy nghĩ như vậy

"Đủ rồi, Peeves" Giáo sư McGonnagal đanh giọng. Con yêu dù lép vế đi một chút, nhưng vẫn cứ cố thè lưỡi ra trêu chọc tôi và Potter.

Từ xa, tôi có thể thấy giáo sư Sinistra cùng vài người khác đang xách cáng đưa cậu bạn tới bệnh thất, còn lại có McMillian dùng quạt quạt ngài Nicholas đi chữa trị.

"Đi theo ta, Harry và Irenne" giờ chỉ còn ba người, Potter, tôi và giáo sư McGonnagal

"Thưa cô, con thề là con không hề..." Potter mở lời trước

"Chuyện này vượt ngoài phạm vi xử lý của ta, hai đứa à !"

Cả ba lặng lẽ bước vòng qua một góc hành lang, dừng lại trước một bức tượng đá không được thuận mắt lắm.

"Kẹo chanh " Giáo sư McGonnagal nói

Bức tượng sống động né qua một bên, để lộ một cầu thang xoắn ốc mềm mại quay từng vòng, như cầu thang cuốn của Muggle. Tôi cùng Potter và giáo sư bước lên một bục, để cho cầu thang đưa chúng tôi lên cao.

Bên tai vẫn lảng vảng tiếng nói "Giết..."

Tôi bất giác quay về đằng sau, rồi quay trở lại, thấy cảnh vật đã đổi khác. Phòng hiệu trường rộng rãi đầy những thứ đồ vật tức cười, các bức tường đều treo kín chân dung của các vị hiệu trưởng- có thể thấy Phineas Nigellus Black đang trợn mắt nhìn tôi, trái với những người khác đang ngủ gà ngủ gật.

Phía trước có một bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt, đằng sau là một cái kệ chứa cái nón phân loại te tua. Potter cứ chăm chăm nhìn cái mũ, rồi đội nó lên đầu và thì thầm với nó, trong khi tôi chú ý tới một con phượng hoàng già lụ khụ đậu trên nhành cây vàng, lông thì rụng lả tả. Con phượng hoàng đáp lại ánh nhìn kì thị của tôi bằng đôi mắt thâm hiểm không kém, từ mỏ phát ra âm thanh lúc túc. Và trông nó cũng lờ đờ hết sức.

Đột nhiên, nó bốc cháy hừng hực, phụ đạo là tiếng hét nữ tính của một nam thiếu niên chưa vỡ giọng.

Con phượng vẫn tiếp tục cháy, cho đến khi nó thành một khối đen, rã thành tro. Không lâu sau, từ đám tro rúc lên một con phượng bé tí, nom vẫn không được đẹp, giống như con trước.

Cụ Dumbledore hiền từ đặt tay lên vai tôi, làm cho tôi phải quay phắt về phía cụ.

"Chào mừng hai con" Cụ quay về bàn giấy "Thật xui là hai đứa đã nhìn thấy nó vào đúng ngày hỏa thiêu. Thực ra ngày thường nó đẹp lắm, với bộ lông vũ vàng và đỏ hết sức tuyệt vời. Phượng hoàng là những sinh vật kỳ diệu. Chúng có thể mang rất nặng, mà nước mắt chúng lại có sức mạnh hồi sinh. Phượng hoàng mới thật là đồ đệ trung thành tuyệt đối" Cụ nhìn tôi và Potter bằng đôi mắt xanh, sáng quắc đầy tính soi mói.

Tôi lại giật mình khi cánh cửa văn phòng bị mở bung ra bằng sức đẩy khủng khiếp, ông Hargrid xông vào phòng, bộ dáng không nghiêm chỉnh với một con gà trống lủng lảng trong tay, khẩn thiết nói với Dumbledore "Thủ phạm không phải Harry đâu, thưa giáo sư. Chính tôi vẫn còn trò chuyện với nó chỉ mấy giấy trước khi thằng nhỏ kia bị tấn công...."

Ông Hargrid vẫn lải nhải, tay quơ quơ con gà làm lông gà văng khắp nơi, một vài phiến lông tơ đậu lên chóp mũi cao của tôi, còn lông ống cứ rải đều trên mặt đất.

"Bác Hargrid, tôi.."

"Ngài bắt nhầm thủ phạm rồi..."

"Tôi không hề nói rằng hai đứa trẻ này tấn công hai người đó" Cụ giải trình

"Ủa ?" Ông ngừng lắc con gà, ngại ngùng xin lỗi rồi ra ngoài cửa chờ.

Cụ phủi mấy cái lông gà trên bàn, Potter lặp lại câu nói vừa nãy của cụ Dumbledore, trong khi tôi đang dần chìm vào sa mạc màu đen, cùng những bản nhạc bắt tai tôi nghe được trong quá khứ

"Không. Thầy không nghĩ vậy" Cụ trở lại vẻ mặt buồn rười rượi "Dù vậy, thầy vẫn muốn nói chuyện với hai con."

Cuối cùng cụ nhẹ nhàng nói:

"Harry và Irenne à, thầy phải hỏi hai con, rằng hai con có điều gì nói với thầy không ? Bất cứ điều gì."

"Giáo sư...có biết gì về gia đình con không ạ ?" Tôi cùng Potter suy tư một chút, rồi buồn bã hỏi.

"Chà...có hơi khó nói" Cụ Dumbledore đẩy đẩy gọng kính. "Con tất nhiên đã biết mẹ của mình là Elise Prince rồi. Không có một bức hình hay di vật nào được cô ấy để lại, giống như cô ấy đã biến mất khỏi thế giới một cách bí ẩn, cũng không phải vì tai nạn như ông bà con hay nói. Còn ba con thì... chậc, có khi họ đã từ mặt ba con từ trước khi con sinh ra rồi, thầy cũng khó nói lắm"

Sa mạc đen của tôi đã mất đi dấu hiệu của sự sống.

"Nhưng con hãy thử tìm xem, có lẽ có thứ gì đó có thể giúp con tìm được mẹ con ?"

Phòng ký túc xá của tôi ban đầu là một nơi vô cùng ấm áp, với những bức tranh thêu mang tông màu trầm ấm trên tường. Nhưng hôm nay lại lạnh lẽo đến lạ

Con mực khổng lồ màu đen hững hờ bơi qua cửa sổ, xúc tu đập lộp bộp vào tấm kính chắn.

Tôi dần chìm vào mộng mị của chính bản thân.

-------------------------------------------------------------