[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 1-5: Á Châu Châu Trần




Thời gian trôi qua có thể gọi là yên bình. Tôi thuê một căn phòng giá rẻ trong quán Cái Vạc Lủng, tất nhiên là tiền nào của nấy, đôi khi sẽ có tàu hỏa chạy qua rầm rầm phá tan giấc ngủ trưa, nhưng vẫn có thể nhờ một bà phù thủy phù phép cách âm dùm. Trong khoảng thời gian đó, tôi có đọc trước vài đầu sách, luyện qua vài câu thần chú như Repairo dùng sửa chữa đồ vật, hay Alohomora dùng mở khóa một số vật dụng, giúp cải thiện cuộc sống của tôi rất nhiều.

Tôi nhớ lại hôm đó, giáo sư Snape luôn nhắc về thứ gọi là dòng thời gian. Laura đã phá vỡ nó, nghĩa là cô ấy sẽ gặp thứ gì đó kinh khủng. Tôi đã đọc rất nhiều những giả thuyết về quá khứ và tương lai, nhưng sự thay đổi trong quá khứ chủ yếu dẫn đến ba trường hợp ở tương lai là đường tắt, bảo toàn và bay màu.

Ở trong trường hợp đường tắt, khi người ta cố gắng thay đổi thứ gì đó trong quá khứ thì nó vẫn sẽ có một điểm đến như nhau mặc dù đã có quá nhiều sự thay đổi. Tôi tìm được nó trong tập đầu tiên của bộ truyện Doraemon dành cho bọn trẻ con, nhưng dường như chúng ít đọc mấy quyển truyện như thế này. Trường hợp thứ hai ổn định hơn, khi sự thay đổi quá khứ chỉ giống như một đoạn gấp khúc nhỏ, mọi chuyện vẫn đâu vào đấy. Trường hợp thứ ba tồi tệ nhất, chỉ một sự thay đổi nhỏ cũng làm rối loạn tất cả, thậm chí là xóa sổ sự tồn tại của chính bản thân và gia đình, thay đổi số phận của những người mà ta từng gặp mặt hay khiến cả thế giới sụp đổ. Trường hợp này có lẽ hợp lý nhất khi được thuyết đa vũ trụ chống lưng, nghĩa là đang tồn tại rất nhiều vũ trụ với nhiều bối cảnh khác nhau.

Trường hợp mà giáo sư Snape nhắc đến là trường hợp thứ ba- trường hợp tồi tệ nhất. Có lẽ Laura đúng ra phải là người cho tôi biết về thế giới phù thủy đầu tiên thay vì bưng bít nó bằng một cách không rõ nguyên do, cũng như sẽ không nổi đóa khi nghe đến Hogwarts. Những gì tôi làm hiện tại là ước, là tưởng tượng rằng lời mà giáo sư Snape nói ra chỉ là lời nói dối có chủ đích để khiến tôi tạm tránh xa Laura trong lúc cô mất kiểm soát. Tôi nghĩ nếu trường có cho tôi nghỉ Giáng Sinh thì rất tốt, tôi sẽ trở về Glasgow thăm và gửi cô một lời xin lỗi.

Ngày 1 tháng 9, tôi cùng với vài đàn anh và đồng học sống trong Hẻm Xéo đi tới nhà ga Ngã Tư Vua bằng một chuyến xe đò kỳ lạ. Chiếc xe đó là một cái xe bus hai tầng màu xanh lam đầy nhóc những cái giường đơn, thậm chí còn treo trên trần một cái đèn chùm dùng để quẩy của dân slavic. Sẽ rất bình thường nếu tay lái xe không phải là một tay lái lụa đỉnh cấp với khả năng quay xe thần thánh, và bây giờ tôi phải giữ cho mình không ói lên cái áo của anh chàng thu vé tên Stanley Shunkpie. Mong là trên xe có sẵn túi nôn, hoặc là chuyến đi sẽ kết thúc thật sớm.

Con xe đò dừng lại một cách đột ngột ở trước cửa nhà ga Ngã Tư Vua, tất cả những người bên trong đều theo quán tính mà đổ rào về phía trước, con Snowy sợ hãi đập cánh tán loạn làm rơi rụng không biết bao nhiêu lông, may mắn là tôi đã biết cách làm sao để nhét được đống đồ dùng trị giá hai trăm sáu mươi lăm bảng Anh vào một cái vali cỡ vừa, bằng không thì toàn bộ số dụng cụ sẽ rơi rớt hết và vỡ tan tành.

Đằng kia là nhà ga, chuyến xe đò trả khách rất gần với ga số chín. Tôi xuống xe, xách theo cái vali và cái lồng chứa Snowy, ngang nhiên chạy thẳng vào rào chắn như lời hướng dẫn của giáo sư Snape, trong lòng chỉ nơm nớp lo sợ rằng sẽ có một vụ tông rào khốc liệt diễn ra ngay sau khi một cọng lông tơ của tôi đụng vào tường và ngay lập tức được thưởng một vé vào thẳng bệnh viện..

Tôi đi qua một không gian đen thui, rồi lại xuất hiện ở một nhà ga khác, bây giờ đã đầy nhóc những phù thủy nhí, các đàn anh đàn chị lớp lớn hơn, hay các vị phụ huynh tiễn con đi học. Toa tàu ở đằng trước, đỏ chói và cổ điển, bao nhiêu khói hay hơi nước phun ra từ ống khói, nhưng xung quanh vẫn mát mẻ dễ chịu như bật quạt. Học sinh thực sự nhanh chân hơn tôi tưởng nhiều. Hầu hết các toa đều kín chỗ, tôi may mắn tìm được một toa còn trống, xách đồ vào đó, nhưng liền ngay và lập tức bị đuổi ra không rõ lý do, và cứ thế, hành trình rong ruổi khắp các toa tàu tưởng chừng như vô tận bắt đầu, cuối cùng tìm được một toa trống nho nhỏ nằm ở cuối đoàn tàu.

"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng..." Tôi mở he hé cửa, nhìn vào toa. "Các toa khác đều đã kín chỗ rồi, liệu em có thể ngồi đây không ?" Một thói quen của tôi, khi nhìn thấy bất cứ ai đều phải xưng anh chị.

Nam thanh niên trong toa, tóc nâu mắt xám, mang khí chất thân thiện và hiền lành, rất dễ gần. Anh ta rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, nhìn tôi

"Ồ, không. Em cứ tự nhiên"

Tới khi người trước mặt nói ra câu đó, tôi mới đường hoàng mở cửa mà ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhìn thấy anh mắt của anh ta rất nhu hòa, không lạnh lẽo hay dò xét giống như giáo sư Snape

"Em tên là gì ?" Anh đóng quyển sách lại

"Em là Irenne Eilander, năm nhất ,hân hạnh được gặp anh" Tôi chìa tay ra, ngỏ ý bắt tay xã giao.

"Anh là Cedric Diggory, năm ba nhà Huffplepuff, rất vui được gặp em" Cedric thấy tôi làm vậy, cũng nắm tay tôi mà lắc nhẹ.

"Có hơi đột ngột nhưng anh có thể cho em biết... Slytherin và Huffplepuff là gì ?" Tôi ngừng bắt tay, liền hỏi. "Em nghĩ rằng anh đương nhiên phải rõ điều này nhất"

"Hogwarts được phân thành bốn nhà. Nó giống như các lớp học ở trường học của muggle vậy, nhưng tất cả các học sinh của các năm đều ăn ở chung với nhau, chỉ khác nhau ở giờ học các môn học. Ngoài hai nhà em vừa nói, còn hai nhà nữa là Gryffindor và Ravenclaw. Tất cả đều có lịch sử đáng tự hào, đào tạo ra những phù thủy và pháp sư tài ba"

"Ồ" Tôi gật gù. "Họ phân loại chúng ta như thế nào ?"

"Thật đáng tiếc nhưng..." Cedric nở một nụ cười thân thiện. " Chẳng phải sẽ bất ngờ hơn nếu ta không biết trước quy cách phân loại sao ? Có lẽ em phải trải nghiệm dần thôi"

"Vâng..." Tôi thất vọng nói.

Cedric có nhiều điểm chung với tôi, vì vậy mà nói chuyện vô cùng ăn ý suốt đường đi, đủ chuyện từ chương trình học cho đến việc dạy trước một số câu thần chú đơn giản, gia đình, bạn bè, hầu như đều có thể lôi ra bàn bạc mà không hề có sự bất đồng quan điểm nào, nhưng liền bị cắt ngang bởi ai đó

"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng có ai thấy một con cóc đi qua đây không ?" Một cô bé tóc nâu xù, đồng phục chỉnh tề mở cửa nói, giọng điệu như bà chủ.

"Ờm...Không ?" Tôi trả lời

"Hai người nên thay đồ đi. Người lái tàu nói rằng còn khoảng mười phút nữa là đến nơi" Cô bé đóng cửa toa tàu, rời đi. Tôi rời khỏi cuộc trò chuyện, ôm đồ xuống nhà vệ sinh cuối toa thay quần áo.

oOo

Tàu dừng lại, ông Hagrid cầm đèn lồng, đứng ở ga tàu vẫy vẫy tay. Tôi xuống ga, theo một hàng dài học sinh qua một con đường tối, rồi đi thuyền vào Hogwarts. Cedric không theo chúng tôi, mà lại đi theo hướng khác.

Hogwarts từ xa trông tráng lệ hết sức, đèn thắp lung linh huyền ảo, như những ngôi sao trên trời. Bóng đèn lờ mờ soi sáng những tòa tháp với đỉnh nhọn hoắt. Rẽ qua dãy trường xuân, tất cả dừng lại trước một cánh cửa lớn, đằng sau đó là một bà giáo tóc đen mướt, khuôn mặt nghiêm nghị.

"Cảm ơn, Hagrid. Hãy giao lũ trẻ cho tôi" Bà nói