Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 209: Sáng sủa




Các học sinh Dumstrang bày tỏ sự ghen tị và ước ao với các Slytherin có thể ăn được đại tiệc giáo sư Evans tự tay nấu. Trên thực tế, Harry chỉ là định xử lý sạch sẽ Nagini, nên mới làm nhiều như vậy, nếu không phải thế, y căn bản sẽ không để người khác nếm được thủ nghệ của y. Đối với Horcrux cuối cùng này của Voldemort, lại là đầu sỏ giết Severus đời trước, y không cảm thấy dằn vặt vừa rồi có gì sai. Nhưng mà, y đích xác không hạ được miệng với các món mình nấu. Vì thế chỉ ăn một ít rau, không riêng là y, cả Draco cũng chỉ là nếm một ít mỳ.

Ăn xong bữa tối, Harry giải tán các Slytherin, sau đó về phòng làm việc ở hầm của Severus, Draco chạy theo.

"Sao vậy? Draco?" Nhìn ông bạn, y quan tâm hỏi. "Cha đỡ đầu đã nói cho tôi biết rồi, kế tiếp cậu tính thế nào?" Draco vừa rồi không động vào mớ thịt rắn thơm ngon ấy, không phải vì không thích, mà là vì cậu biết lai lịch nguyên liệu. "Tôi trước đã nhờ mẹ Nana chế tạo một loại dụng cụ phát sóng trực tiếp như TV Muggle. Lần này, Voldemort sống lại và chết sẽ hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người." Harry nói. "Bất quá, dù là vậy, cậu giờ đã giết Nagini, sẽ không khiến Voldemort cảnh giác chứ?" Điểm Draco lo lắng nhất trí với các đầu sỏ. "Vậy phải xem Crouch, tôi giết Nagini, Voldemort không có khả năng không cảm ứng được. Crouch có thể khiến Voldemort gìn nguyên kế hoạch hay không, mới là điều chúng ta cần quan tâm." Harry vừa đi vừa nói, y đã cho mình và Draco một Anti-Eavesdropping Charm, để bảo đảm người khác không thể nghe được cuộc nói chuyện.

"Cậu xác định Death Eaters tử trung có thể phản bội cả huyết thống ấy sẽ giúp chúng ta?" Draco hỏi.

"Không xác định, nhưng tôi tin thuốc tẩy não Severus chế tạo." Harry cười nói. "Nếu vậy, tôi không còn gì để nghi ngờ, dù sao đồ chơi ấy hữu hiệu hơn cả Imperius, mấy kẻ tù tội nhờ loại thuốc này của cậu, đã cống hiến không ít cho Thế Giới Phù Thủy." Nói thật, Draco cảm thấy bộ não của Harry luôn có vô số chủ ý tốt.

"Ừ, tới rồi, cậu muốn vào thăm Sev không?" Bất tri bất giác, Harry đã tới cửa phòng làm việc của viện trưởng Slytherin. "Miễn, tối nay tôi còn có việc." Giỡn gì vậy, Harry, cả buổi chiều ngày hôm nay tôi đã bị ánh mắt âm u của cha đỡ đầu tra tấn.

Nhìn ông bạn lẩn mất, khóe môi Harry kéo ra nụ cười khẽ. Draco hình như sợ Sev hơn ngày trước.

Đẩy cửa vào phòng làm việc, đã thấy bạn lữ ngồi sau bàn, chấm bài tập. Harry hầu như ngay ở ánh mắt đầu tiên thấy anh, đáy mắt đã tụ lên ái ý, chậm rãi tới bên anh. Nhìn anh hung hăng viết một chữ "P" đỏ tươi lên tấm da dê nào đó, mới ôn nhu nói: "Sev, chúng ta nên đi thăm bọn nhỏ, về rồi em giúp anh chấm."

"Trước bữa tối em có về đây thay quần áo à?" Severus buông bút lông chim xuống, hỏi.

"Phải, em cũng không thể mang đầy mùi máu tới đại sảnh." Harry cười ngồi lên tay vịn của ghế viện trưởng. "Túi độc và răng nọc ta đã thấy, xem như cất giữ của chúng ta đi." Severus nói xong đứng dậy, kéo Harry vào lòng, "Harry, cảm ơn." "Anh thích là được." Y nhàn nhạt cười, bàn tay nhỏ chụp lên bàn tay lớn, lòng bàn tay dán nhau, ngón tay Severus luôn có cảm giác se lạnh, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm, y thích cảm giác dán tay lại với nhau ấy, nó cho y cảm giác chỉ có y biết độ ấm trong lòng bàn tay người lạnh lùng như Severus.

Severus sủng nịch cầm tay bạn lữ, kéo y vào lò sưởi, quăng một nắm bột Floo, rooi62 biến mất khỏi hầm.

...

"Ta muốn nhanh chóng khôi phục. Người bạn trung thành của ta, ngươi có chủ ý gì tốt không?" Trong bóng tối, giọng Voldemort cực kỳ âm u. "Chủ nhân, tôi cho rằng kế hoạch lúc trước đã rất tốt. Hiện tại là cuối tháng bảy, cách nhiệm vụ thứ ba chỉ có ba tuần. Chỉ là, tôi có lẽ không thể tiếp cận riêng với cái cúp." Bartemius • Crouch cung kính nói.

"Ta chờ không kịp, Barty!" Voldemort áp lực cơn giận. "Nhưng, ở trước đó, chúng ta căn bản không có cơ hội làm Harry • Potter và Neville • Longbottom lạc đan." Bartemius • Crouch nhỏ giọng nói.

"Đáng chết kẻ lánh đời, đáng chết Dumbledore!" Voldemort mắng.

"Cũng chỉ còn ba tuần, chủ nhân..." Đuôi-Trùng cẩn thận nói, gã không muốn chủ nhân vì nóng ruột mà xảy ra chuyện, nói vậy, gã sẽ chẳng còn hy vọng gì.

"..." Voldemort trầm mặc một hồi, đổi chủ đề: "Vậy, Barty, ngươi chế định xong kế hoạch đánh tráo rồi chứ?" "À, vâng." Bartemius • Crouch nói, "Chủ nhân, tôi nhớ Animagus của Đuôi-Trùng là một con chuột. Nó có thể giấu trong túi áo choàng của tôi, khi tôi và những người khác đặt Chiếc Cốc Lửa vào mê cung, hắn sẽ bò ra khỏi túi, rồi đợi đến khi chúng tôi đi, cho Chiếc Cốc Lửa một câu thần chú khỏa cảng, sau đó sử dụng khóa cảng đã mang theo trước đó về bên chủ nhân." "Ôi, thật là kế hoạch tuyệt diệu, Barty, người bạn thân ái của ta, chờ ta thu hồi được vinh quang, ngươi sẽ đứng bên cạnh ta." Voldemort tán thưởng.

"Cảm ơn chủ nhân ban ân..." Bartemius • Crouch vẻ mặt hưng phấn, nhưng đáy mắt lại là rét lạnh.

"Nhưng, nếu vậy, sợ rằng chỉ có một học sinh được đưa tới." Đuôi-Trùng cẩn thận nhắc một câu. "Trên thực tế, ta cũng chỉ cần một mà thôi, là Longbottom hay Potter, vậy xem hai người họ cái nào ưu tú hơn, dù sao thân thể của Voldemort vĩ đại không thể sử dụng máu của kẻ nhu nhược." Voldemort đắc ý dào dạt.

"Chủ nhân anh minh!" Bartemius • Crouch cẩn thận dâng lên một câu nịnh hót.

Voldemort miệng không nói, nhưng đáy lòng vẫn rất hưởng thụ, hắn lóe lên hình ảnh mình ngồi trên vương tọa màu đen cao cao——

Nagini, nàng chờ, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng...

...

Harry và Severus vui đùa với bọn nhỏ ở trang viên Potter một hồi xong, đã về lại hầm, dù sao trên bàn Severus còn có rất nhiều bài tập chưa chấm, mà còn Harry chưa làm bài tập buổi chiều anh giao. Vì thế, khi vừa về tới hầm, Harry đã định đi làm. "Ta đặc biệt cho phép em không cần làm bài, hiện tại tới giúp ta xử lý mớ rác rưởi lũ cỏ lác này lưu lại." Severus nói, dù sao nhà mình sớm đã có được trình độ như mình, làm đống bài tập nhảm nhí ấy để làm gì? Lãng phí tấm da dê sao?

Harry cũng không già mồm cãi láo, theo thói quen cầm đi mớ bài của tiểu sư tử, y biết bạn lữ khá đau đầu với bài tập của Gryffindor. Tuy rằng bản thân y cũng không thích mấy, nhưng, y không nhẫn tâm thấy Severus tức giận.

"Harry, bài tập của Gryffindor để đó ta chấm... Em không phải thích chấm luận văn của Ravenclaw hơn sao?" Severus có chút cảm động với phản ứng đầu tiên của y.

"Không sao, đây là bài tập năm thứ bảy, của George và Fred rất thú vị." Harry sững sờ một lát, sau đó cười nói.

Severus thầm than một tiếng, không nói gì thêm. Vì vậy bọn họ an tĩnh ngồi chấm bài trong phòng, căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng "sàn sạt" nhỏ bé đầu bút lông chim ma sát vào tấm da dê. Nhưng cũng vì vậy, Severus có thể càng cảm giác rõ ràng hơi thở của Harry, đó là một loại khí chất ôn hòa, khiến người thoải mái. Anh trộm nâng mắt, nhìn tiểu cự quái ngồi trên sô pha. Một thân giáo bào Hogwarts điệu thấp, đôi mắt màu lục nghiêm túc nhìn tấm da dê trên gối, thường viết vào đó vài hàng. Thỉnh thoảng cầm bút lông chim nhíu mày, lại rất nhanh thả lỏng. Severus cảm thấy bạn lữ của mình như một viên kim cương óng ánh loá mắt tuyệt đẹp, luôn hấp dẫn mắt người. Ánh mắt anh bỗng tràn ra sự nhu hòa, anh nghĩ, có lẽ mình là kẻ may mắn nhất, có được bạn lữ như vậy? Sau đó anh âm thầm thu hồi tầm mắt, tiếp tục tranh đấu với đống rác rưởi lũ cỏ lác lưu lại, nhưng môi lại kéo ra một nụ cười. "Sev, nghỉ ngơi thôi." Khi chuyên tâm với công việc thời gian luôn qua rất nhanh, sau khi xem xong mớ bài tập, Harry duỗi eo, sờ bụng, buổi tối y hầu như không ăn gì.

Severus chú ý thấy mờ ám nhỏ này của y, không khỏi thấy đói, nói thật, bữa tối anh cũng không ăn bao nhiêu, đối với kẻ biết tài liệu nấu ra bữa tiệc ấy là gì mà còn từng tận mắt thấy nó ăn cơm, đại khái đều nuốt không trôi đi. Thế là, anh tới ngồi bên Harry, ôm bạn lữ vào lòng, ôn nhu hỏi: "Đói rồi hả? Ta cũng vậy. Muốn ăn gì?"

"Lulu..." Harry gọi gia tinh tới, trực tiếp dặn, "Bưng điểm tâm buổi chiều ta đã nấu lên."

Gia tinh lập tức bưng tới một bình trà nóng, một cái tách, một ly sữa, hai cái đĩa nhỏ, hai cái nĩa, một con dao cắt bánh và một cái bánh ngọt việt quất tinh xảo. Bánh ngọt vừa nhìn đã biết là y tự tay thiết kế, không nhiều bơ, đại thể dùng là mứt trái cây, một loại trái tuyệt vời cực kỳ thỏa mãn vị giác của Severus.

Harry trước rót cho anh một tách trà nóng, tối nay anh tuần tra ban đêm, nên trà rất đậm. Bản thân y lại là một ly sữa, bảo đảm cho giấc ngủ. Lại cắt bánh ngọt ra để vào đĩa nhỏ, đẩy tới trước mặt Severus.

"Em biết chúng ta đều không no, Sev, nếm thử đi, hẳn không tệ." Harry nói.

Severus uống một ngụm trà, rồi ăn bánh ngọt Harry cố ý làm...

Anh không thể không thừa nhận, tinh tế nhai kỹ, mùi hương thoang thoảng tự nhiên tỏa ra khi nướng của bánh ngọt sẽ dạt dào bên cánh mũi, nhũ đầu cũng hưởng thụ được cái vị ngọt mà không ngấy nguyên vẹn. Ừm... Mùi của trái việt quất, dưới vị nền của nước trà đậm hơi đắng, đã thanh nhã lại còn thơm, rất đặc biệt. Về mặt đồ ăn, Harry xác thực có thưởng thức độc đáo.

"Ta nghĩ, ngày thường chúng ta có thể cùng thưởng thức bánh ngọt, đương nhiên, chỉ giới hạn trong lúc chỉ có hai ta." Severus thoả mãn nói.

"Nếu anh thích, đương nhiên." Harry hưng phấn mà nhướng mày.

Severus kéo khóe môi, quá khứ anh chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ thoả mãn với Harry như vậy, cuộc sống của anh cũng sẽ vì người này mà trở nên——

Sáng sủa.