Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 208: Kết cục thê thảm của Nagini




Chiều thứ ba, là tiết độc dược của Slytherin và Gryffindor năm thứ tư. Dưới tình hình chung, Harry ăn xong bữa trưa sẽ tới hầm giúp giáo sư, sau đó các Slytherin sẽ do Draco dẫn tới phòng học. Hôm nay cũng vậy, khi các Slytherin đã trình diện đầy đủ, Gryffindor mới được chừng bảy tám phần. "Được rồi, cứ thế nhé, em đi trước." Harry trạng thái trưởng thành mặc trường bào màu xanh sẫm, dùng giọng nói trầm ổn mà tuyệt vời lên tiếng, y đã giúp bạn lữ sắp xếp xong tủ dược liệu. Tới trong góc xách lên một cái lồng, mọi người thấy trong đó có một con rắn cạp nong cuộn tròn, hình như bị rót độc dược gì, thành thật ngủ. Con rắn này thoạt nhìn khá có tuổi, dài chừng 12 mét Anh.

"Ừ, đi đi." Severus gật đầu, cho Harry một tờ giấy xin nghỉ vẫn nằm trong khả năng của anh.

Mà Draco thấy con rắn ấy, cả người cứng ngắc, Pansy đứng cạnh cậu phát hiện sự bất thường đó, bèn nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Đó là... là... Nagini..." Draco vĩnh viễn sẽ không quên con rắn cạp nong ấy.

Cậu tận mắt thấy nó nuốt sống một người, đó là một trong những hình ảnh khủng bố nhất thời đại thiếu niên cậu từng được thấy. Người nọ là một Death Eaters cấp thấp, vì phạm sai lầm, nên Voldemort bị "ban cho" "tín đồ" trung thành nhất của hắn —— Nagini. Cậu vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh nửa phần thân thể của người nọ giãy dụa ngoài miệng rắn, cậu vì nó, làm ác mộng suốt cả một năm. Thậm chí ngày sau khi đã trải qua rất nhiều, cậu vẫn vì nó mà sợ hãi.

"Nagini?" Pansy không hiểu nhìn con rắn khổng lồ trong cái lồng trên tay Harry.

"Nagini gì vậy?" Hermione cũng hiếu kỳ hỏi.

Draco nhìn đồng bọn bên cạnh, miễn cưỡng thoát khỏi cơn kinh ngạc, cậu không muốn dọa hỏng bọn họ, có lẽ ở khi hết tiết cậu có thể đi hỏi cha đỡ đầu, gần đây đã xảy ra chuyện gì. Nói thật, gần đây cậu đích xác rất bỏ lơ Harry và cha đỡ đầu, dĩ nhiên cả chuyện lớn như bắt được Nagini, cũng không biết. Vì thế, hạ quyết tâm xong, Draco nhỏ giọng nói: "Không có gì, phỏng chừng là nhìn lầm rồi."

Lúc này, Severus thấy người đã đến đông đủ, bèn bắt đầu tiết học: "Hôm nay các trò cần làm là nước rêu trắng. Ai có thể cho ta biết, nước rêu trắng là gì?"

Hầu như trong nháy mắt anh mở miệng, cả phòng học đều an tĩnh lại, cho dù là Gryffindor dũng cảm nhất cũng không dám ầm ĩ ở lớp của viện trưởng Slytherin, giáo sư độc dược học khủng bố nhất Hogwarts, vì nó đại biểu cho điểm học viện khó lắm mới kiếm được của bọn họ sẽ bị trừ một đống lớn và đại lượng đủ mọi kiểu lao động phục vụ. Mà học sinh Slytherin thì càng không, quyền uy của viện trưởng Slytherin giáo sư Prince là mỗi một Slytherin đều công nhận, càng huống hồ có thủ tịch Potter.

...

Harry xách lồng, vươn tay ra gãi quả lê trên bức tranh, rồi vào nhà bếp.

Các gia tinh sớm đã được dặn dò, không ra một khoảng trống lớn. Phía trên có một bộ dụng cụ cắt gọt đầy đủ và các loại gia vị, còn có một cái bàn dài 12 mét Anh. "Tiểu chủ nhân Harry, chào ngài, tôi là Ivy, chủ nhân Helga sai tôi tới giúp ngài hoàn thành công việc." Một gia tinh ăn mặc chỉnh chu tới trước mặt y, dẫn y tới bên cái bàn. Mà Harry khi thấy các gia tinh khác không hề có hành vi quá kích gì, chỉ là ngoan ngoãn đứng bên cạnh chuẩn bị bữa tối, âm thầm thở ra một hơi.

Kéo con rắn cạp nong ra khỏi lồng, để lên cái bàn 12 mét Anh.

Y đã xem qua một ít sách cổ mang tới từ trang viên Percival, nên, đũa phép trượt vào tay, bắt đầu ưu nhã ngâm tụng. Mãi đến khi một mảnh vỡ màu xám trong suốt bị kéo ra từ đầu con rắn. Mảnh vỡ ấy rất nhanh biến thành khuôn mặt say ngủ, Harry nhớ tới khuôn mặt rắn không có mũi —— Voldemort.

Y cho mảnh vỡ ấy một câu thần chú giam cầm, đóng vào một cái chén, rồi cho mình một cái Disillusionment Charm giới hạn khu vực, kế dùng một câu thần chú điện giật kích hoạt nó.

...

Voldemort mất ngủ cả đêm, hắn rất lo cho Nagini, nàng là người bạn duy nhất hắn có. Hắn để ý Nagini, hắn tin tưởng, cho dù cả thế giới phản bội mình, hắn cũng còn có Nagini. Hắn và Nagini có năng lực cảm ứng rất mạnh, có thể từ khoảng cách xa kết nối với nhau, thậm chí nếu như cần, hắn có thể dưới tình huống nào đó điều khiển Nagini. Nhưng, từ khi mất liên hệ với Bellatrix, Voldemort đã không thể kết nối với ái sủng của mình.

Tròn một ngày, phiền táo bất an hắn không ngừng giày vò Peter để giảm bớt sự lo lắng. Mãi đến buổi chiều, hắn mới hỗn loạn ngủ yên. Trước khi ngủ, ý nghĩ cuối cùng của hắn là: trạng thái hiện tại của mình thật tệ hại, nếu không phải vậy, hắn hiện tại có thể ra ngoài tìm Nagini.

Nhưng hắn vừa hỗn loạn thiếp đi, sâu trong linh hồn đã truyền tới cơn đau bén nhọn. Nhưng dù cả thế, hắn cũng không thể khiến mình giật tỉnh khỏi sự mệt mỏi. Kế một hình ảnh xuất hiện trước mắt —— nằm trên cái bàn dài 12 mét Anh là người bạn hắn lo lắng tròn một ngày —— Nagini.

Hắn nhất thời muốn phát ra tiếng gọi bén nhọn, nhưng lại không thể làm gì. Chỉ có thể nhìn, nhìn một đôi tay cầm lấy kìm nhổ đinh, mở miệng Nagini ra, nhổ đi từng cái răng nọc của nàng...

Không, đừng!

...

Harry gần như lạnh nhạt nhổ xuống từng cái răng nọc của con rắn cạp nong, sau đó cầm dao nhẹ nhàng rạch vào túi độc, hoàn chỉnh lấy ra cái túi thừa đầy nọc độc từ cái đầu rắn hình tam giác, thủ pháp thành thạo. Xử lý xong những thứ này, y từ vị trí bảy tấc lóc da Nagini, chậm rãi lột xuống tấm da rắn, cạo vảy, để sang bên dự trữ. Y nhìn con rắn đã bị lột da, dùng một câu thần chú tách rời xương thịt, tách ra bộ xương của nó, lại để sang bên.

Lúc này, Harry nhìn đôi mắt đen kịt còn có thể hoạt động của tiểu thư rắn, y đương nhiên biết nó chưa chết. Nếu dễ dàng để con rắn cắn Severus này chết, vậy phận làm bạn lữ như y cũng quá không hợp cách. Y mặc kệ con rắn đã mất đi đại bộ phận da và xương nằm đó rỉ máu, tiện tay chà một lớp muối ăn lên phần thịt đã mất làn da che chở. Tiểu thư rắn đáng thương đau đến ai khóc, hết lần này tới lần khác lại không thể ngất đi.

Harry dùng pháp thuật gia đình chia bộ da rắn ra làm ba phần. Một phần trong đó rửa sạch rồi tinh tế cắt thành vụn, đánh với đại lượng trứng gà, cho thêm gia vị, giao cho Ivy để nó phân nửa đem đi chiên phân nửa đem đi chưng. Kế nhìn một phần ba khác y ngẫm nghĩ một hồi rồi vung đũa phép, cắt nó thành khối chữ nhật vừa miệng, chia làm hai phần, trụng một phần trong đó vào nước nóng, thêm gia vị trộn đều; một phần khác thì chiên dầu, rắc muối tiêu. Mặt khác, một phần ba còn lại cũng chia làm hai, phân nửa cắt thành dạng sợi liền, làm nguyên liệu cho món dưa chuột da rắn trộn cay, phân nửa khác cắt thành sợi hầm với xương.

Nữa là thịt rắn, từng miếng bị lóc xuống, lóc một miếng làm một món, để Nagini biết rõ từng miếng thịt của mình bị nấu thành gì, cũng để một mảnh hồn khác thấy rõ quá trình.

Không thể không nói, lượng da, thịt và xương Nagini rất đủ, đủ đến có thể làm tròn 100 phần ăn. Cả buổi chiều Harry dưới sự trợ giúp của gia tinh làm hơn 40 món. Khi thấy tiểu chủ nhân Harry có thể dùng thịt rắn làm ra nhiều món ngon như vậy, các gia tinh đều tỏ vẻ hoa lệ sùng bái, song song cả buổi chiều bận rộn trong bếp, y cuối cùng đã xử lý Nagini chỉ thừa lại một cái đầu.

Nagini vẫn chưa chết, nó tuy rằng biết mình sắp chết, nhưng mỗi khi ấy luôn có một loại lực lượng kéo nó từ kề cận cái chết trở về, tiếp tục cảm nhận mùi vị sống không bằng chết. Nagini chỉ thừa lại một cái đầu hình tam giác cuối cùng lè lưỡi, phát ra tiếng gọi suy yếu——

"Voldy..."

...

Voldemort cảm thấy mình chưa từng hận một người như vậy.

Phải, cho dù là người cha ruột Muggle của hắn, cho dù là người mẹ Squib sinh ra hắn lại không làm đủ trách nhiệm nuôi dưỡng, cho dù là lũ ranh và bà lão luôn khi dễ hắn ở cô nhi viện, cho dù là Dumbledore vẫn hay làm hỏng chuyện tốt của hắn, cũng không đáng ghét bằng kẻ đang dằn vặt Nagini này.

Hắn còn nhớ khi đầu tiên mắt gặp Nagini, nàng nhỏ như vậy... Phải, trong mắt Voldemort, Nagini là "nàng" mà không phải "nó". Bọn họ cùng sống ở cô nhi viện, cùng vào Thế Giới Phù Thủy, cùng giết người, cùng huy hoàng, cũng cùng suy sụp... Hắn vẫn tin chắc, Nagini sẽ vẫn làm bạn với hắn, vì mục tiêu này, hắn biến nàng thành một con rắn pháp thuật.

Thế nhưng, hiện tại, hắn nhìn nàng bị người nhổ răng, lấy nọc, lột da, tách xương, lọc thịt lại bất lực; nhìn da nàng bị cắt thành vụn, thành khối, thành sợi, hoặc rán, hoặc chưng, hoặc hấp, hoặc chiên, hoặc xào, hoặc hầm lại chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn; nhìn thịt nàng bị xử lý thành đủ các món ăn...

Hắn nghe được Nagini chỉ thừa lại một cái đầu rắn cuối cùng gọi một tiếng: "Voldy..."

Hắn cảm thấy ruột gan mình đứt thành từng khúc, sau đó là một bàn tay cầm dao mở sọ Nagini ra, dùng thìa múc lấy từng muỗng não, lúc này, nguồn sống của Nagini mới biến mất.

Thấy được cảnh ấy trong lúc hôn mê khiến Voldemort chỉ muốn cho kẻ đó một tá, à, không, hẳn là mấy trăm tá Cruciatus Curse, sau đó để kẻ đó nếm thử đau khổ Nagini đã chịu!

Hắn biết nó không phải mộng, mà là cảnh chân thật mảnh hồn gửi ở chỗ Nagini nhìn thấy.

Kế, linh hồn truyền tới cái rát đáng sợ, hắn không biết xảy ra chuyện gì, hình ảnh đã lập tức tối sầm lại.

Giây kế tiếp, Voldemort mở ra đôi ngươi đáng sợ màu đỏ tươi.

Phát ra một tiếng thét chói tai khàn khàn mà điên cuồng——

"Tao muốn giết mày!!!"

...

Harry dùng ngọn lửa ma quỷ nhìn cảnh mảnh hồn bị gạt bỏ, sau đó rắc hành, gừng và muối lên não Nagini, nhờ gia tinh cẩn thận dùng lửa riu hầm nó. Kế y nhìn bữa đại tiệc thịt rắn sắc, hương, vị đều có mình dùng buổi chiều làm xong, nhất thời cảm thấy đầy thành tựu.

Bắt đầu chỉ huy gia tinh hoàn thành bước trang trí cuối cùng, không thể không nói, Nagini đủ lớn, có thể cho các Slytherin no nê một trận, thậm chí còn dư không ít, Harry dứt khoát bảo các gia tinh không cần nấu các món của bàn giáo sư.

Cuối cùng, y nhìn lại mọi thứ, lại động thủ làm một ít desserts đáng yêu mà mỹ vị cho ghế giáo sư.

Thế là, một bữa tiệc rắn rất khác biệt đã hoàn thành.

...

Bữa tối

Khi các bàn dài khác đã xuất hiện đồ ăn, mà bàn dài của Slytherin và ghế giáo sư lại đều vắng vẻ, các Slytherin do dự nhìn về phía ghế giáo sư. "À, hôm nay Harry muốn mời chúng ta nếm thử một ít món mới, a, thằng bé đã bận rộn cả buổi chiều trong bếp đấy." Peclers giải thích với mọi người ở ghế giáo sư, "Chậc, xem, thằng bé tới rồi kìa."

Harry một thân hắc bào đi phía trước, phía sau theo hơn năm mươi gia tinh ăn mặc thể diện, trong tay mỗi cái đều là những món mùi thơm phưng phức, y mỉm cười, khom mình với các giáo sư, nói: "Xin lỗi, con tới trễ."

Đũa phép vung lên mấy cái đĩa trong tay gia tinh lập tức bay về phía hai bàn dài. Các gia tinh theo sau biến mất.

Nhìn các món ấy, mọi người đều nếm thử, lập tức rõ ràng chúng không phải do gia tinh Hogwarts làm, nhất thời đều là ca ngợi trù nghệ của Harry.

"Severus, anh thật có lộc ăn." Giáo sư Sprout một lời hai nghĩa chế nhạo đồng sự.

"Chậc, tôi nghĩ, lần sau có lẽ chúng ta có thể thấy luận văn thuốc giảm béo phiên bản thay đổi?" Hội trưởng Karpins cũng trêu nói.