Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 200: Viện thủ cầu cứu




Ôm một quyển sách, Harry ngồi trên sô pha ở hầm tinh tế đọc, đây là một quyển bút ký về ứng dụng pháp thuật, là tư tàng của trang viên Percival. Harry thấy khá hứng thú với kho sách của Percival, đặc biệt là sau khi xem xong list sách mà ma linh Imhotep đưa tới, y đã làm một quyết định, nghĩ cách xem xong mớ sách này. Trên thực tế, không chỉ y có hứng thú với chỗ tư tàng ấy, Rowena cũng đặc biệt không thua kém, thế nên, có thứ tốt tự nhiên phải chia xẻ với mẹ, điều này khiến Rowena luôn uy hiếp dơi con nhà mình phải tốt với Harry hơn. Vì vậy, mấy ngày qua Cain một ngày ba phong thư hỏi thăm, rất có xu thế phát triển về phía cha đỡ đầu kiểu mẫu.

Severus ngồi sau bàn làm việc, chấm bài của lũ tiểu cỏ lác. Dù sao anh mới là giáo sư độc dược của Hogwarts, luôn làm phiền con trai đỡ đầu, không quản thế nào cũng rất kỳ cục. Thế nên, ở khi Harry đọc sách, anh sẽ chấm bài. Đương nhiên, vì khiến tâm tình mình có thể vui vẻ làm bạn với y, anh giao mớ bài tập dễ chọc giận mình nhất của Gryffindor cho Draco, Draco biết hiện tại là thời kì đặc thù, tự nhiên không hai lời đáp ứng.

So với các sản phụ khác, đòi hỏi của Harry quả thật thiếu đến đáng thương. Điểm này khiến khá nhiều người khó mà tin được, phải biết bọn họ đã làm tốt chuẩn bị tùy thời bị dần nhừ tử. Nhưng, Harry lại biểu hiện điềm tĩnh hầu như chẳng khác gì không mang thai, ngoại trừ có lúc dính người. Làm mọi người cực kỳ ngoài ý muốn. Thế là có một ngày, Draco bị phái tới hầm tán gẫu cùng Harry.

Sau khi hàn huyên một ít chuyện quá khứ và tương lai xong, Draco bắt đầu lén lút tiếp cận chủ đề: "Harry, tôi còn nhớ khi Pan có Scorp, đã giày vò gia tinh trang viên Malfoy và tôi không ít. Nhưng nghe cha đỡ đầu kể, cậu căn bản không như vậy, vì thế, tôi hôm nay tới là muốn học hỏi tí."

Harry cười cười, nhấp một ngụm hồng trà. Sau đó đặt nó về bàn, tay sờ bụng mình, nói: "Draco, cậu cảm thấy đối với một kẻ có thể mặt không đổi sắc nuốt trôi cơm tù Azkaban, thường gặm tài liệu độc dược chống đói cả tháng, hoặc uống thuốc dinh dưỡng qua ngày mà nói, còn có gì có thể oán giận khi hiện tại có thể ăn từng bữa ngon lành mà dinh dưỡng, thậm chí có thể thường đổi khẩu vị? Hay nói, cậu cảm thấy tôi nên cưỡng ép mình vô cớ nổi giận với bạn bè, bạn lữ và người nhà, chỉ vì một tí khó chịu?"

"Ách..." Nhớ tới quá khứ chua xót của Harry, Draco trầm mặc.

"Draco, tôi không thể làm ra những việc giày vò cha mẹ và Sev, nói đến cùng, tôi khó khăn lắm mới có một cái nhà, tôi quý trọng người nhà, người yêu, bạn bè của mình hơn bất cứ ai, tôi không nỡ để bọn họ phiền lòng, vất vả vì tôi. Không ai rõ hơn chính bản thân tôi rằng tôi hiện tại hạnh phúc cỡ nào, thỏa mãn cỡ nào." Lời y nói gọi người phải thay y đau lòng.

Mà khi Draco thuật lại những lời này cho Severus và các đầu sỏ, bọn họ đều trầm mặc. Salazar thậm chí nhạy cảm hỏi Draco: "Cơm tù? Harry từng ăn cơm tù?"

"Dạ, khi đó, cậu ấy ở Azkaban dùng tử tù làm thí nghiệm sống, thường ăn cơm của các phạm nhân." Draco đáp, "Có mấy lần, con vì kinh phí hành động đặc biệt cần tới đó nhờ cậu ấy ký thủ lệnh phát hiện. Khi đó đã hơn 3 giờ chiều, cậu ấy vừa ghi xong phản ứng của một thí nghiệm, phỏng chừng đói lả rồi, mới tìm cơm tù ăn."

"Thằng bé thường vậy lắm à?" Godric hỏi.

"Dạ, không riêng là con, con trai đỡ đầu của cậu ấy cũng biết, thằng bé ấy còn dặn gia tinh nhớ đưa cơm. Nhưng, Harry thường hay tâm huyết dâng trào chạy tới Azkaban làm thí nghiệm. Thế nên, những khi tìm không được cậu ấy, mọi người mới biết cậu ấy ở đó." Draco cười khổ.

"Được rồi, con biết cách nào lấy được cơm tù của Azkaban không?" Helga hỏi.

"Nghe nói, quản gia gia tinh nhà Prince khá thân với gia tinh đầu bếp Azkaban." Draco nói.

Thế là, Jimmy bị gọi tới, yêu cầu nó làm một phần cơm tù đúng gạo đúng nước.

Các đầu sỏ và Severus nhìn phần cơm tù ấy, đều thở dài, trước không nói nuốt trôi hay không, chỉ là nhìn đã thấy buồn nôn. Bọn họ thế mới rõ tình huống không người trông chừng của Harry đời trước, cũng rõ vị Nghê Hạ từng truyền rằng khiến người hận cực song song tôn kính cực gọi người đau lòng cỡ nào. Y thậm chí không dám làm phiền người khác, cho dù biết mình có làm phiền cũng khiến người ngọt như đường mật.

...

"Harry," Severus chấm xong 20 phần bài tập, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, tới trước mặt bạn lữ, "Nên đứng dậy đi dạo."

"Ừ, Sev, cha mẹ có nói lúc nào lấy bọn nhỏ ra không?" Harry vừa cật lực đứng dậy, vừa hỏi.

"Sao hả? Chịu hết nổi rồi à?" Severus cười trêu.

"Sev thật xấu..." Harry nhíu mày, mắng một câu.

"Rồi, ta xấu." Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn má Harry, "Sala nói, chừng trung tuần tháng sau."

"Sev, buổi tối chúng ta tới Rừng Cấm thăm Alernol đi? Bọn nhỏ hình như rất thích nó." Harry vừa đỡ eo chậm rãi đi dạo trong phòng, vừa nói.

"Được, nếu là nguyện vọng của em." Severus vừa cẩn thận chăm sóc, vừa nói.

Hai người qua thế giới ngọt ngào của mình ở hầm, đối với Harry, ngày như vậy đã không thể tốt đẹp hơn. Đi được một hồi, y khá mệt. Thế là Severus đỡ y ngồi xuống, lần này là ngồi vào lòng anh.

"Harry, thuốc chúc phúc đã làm xong," Severus nói, "Chỉ cần chờ lắng đọng nữa thôi."

"Ừ," Harry gật đầu, tỏ vẻ đã biết, "Vậy, tên của bọn nhỏ anh nghĩ ra chưa?"

"Chưa, em có tính toán gì không?" Severus hỏi.

"Không, chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Harry cười cầm lấy điểm tâm Severus đưa.

Đang ăn, đột nhiên lò sưởi lóe lên ánh lửa.

"Severus còn có tiểu quỷ đầu, chúng ta và bà Listerine, ông Mozart, ông Zoroark, sẽ ở năm phút sau đến hầm." Lò sưởi truyền ra tiếng Peclers.

Sau đó ánh lửa biến mất.

Harry ngoài ý muốn nhìn Severus, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì dĩ nhiên khiến ba viện thủ của St. Mungo đều ra mặt vậy?"

"Không biết, không nghe nói có chuyện gì." Severus cũng nghi hoặc.

Bọn họ dọn dẹp lại căn phòng, Harry dùng pháp thuật tăng thêm vài cái sô pha. Rồi ngồi đợi các vị khách tới.

Peclers vừa rồi nhắc tên Harry, là gợi ý y không cần tránh mặt. Qua một hồi, năm người lần lượt bước ra từ lò sưởi.

"A, tiểu quỷ đầu, bọn nhỏ hôm nay có nghịch không?" Helga vừa tới đã lập tức hỏi.

"Hôm nay ngược lại rất an tĩnh, phỏng chừng là Sev ở đây, nên bọn nhỏ khá ngoan." Harry sờ bụng mình.

"Nhớ ăn uống đầy đủ, có gì cần thì nói, đừng khách khí với Severus. Bọn nhỏ có phân nửa của thằng bé." Peclers cũng nói.

Mà ba người sau lưng bọn họ là lần đầu tiên thấy cái bụng không có thần chú làm lơ của Harry che giấu, đều giật thót tim.

"Này..."

"Harry mang thai." Severus ngồi bên cạnh giải thích, "Các vị, có chuyện gì à?"

"Ách..." Ba vị viện thủ nhìn nhau.

"Để ta nói đi." Helga nói, "Bọn họ tới tìm tiểu quỷ đầu."

"Tìm con?" Harry lập tức phản ứng lại, "Là có bệnh nhân phiền toái nào sao?"

"Ừ, sáng nay có người đưa tới một bệnh nhân, trúng chúc phúc của ác ma và nguyền rủa của Oán Thần." Mozart nói, "Có lẽ còn có bảy tám câu thần chú khác."

"Các chẩn đoán đều nói cậu ta chết chắc rồi, mà chúng tôi thì sực nhớ ra cậu." Zoroark nói, "Cậu có lẽ là hy vọng cuối cùng."

"Nhưng, xem ra, cậu không thể ra tay..." Listerine nói.

"Ách, có thể nói cho tôi biết, nếu vẻn vẹn chỉ vì vậy, các vị hẳn không thể cùng nhau tới đây?" Harry suy nghĩ một lát nói.

"Ông nội của cậu ta từng cứu cha tôi." Mozart nói, "Thế nên, tôi hy vọng cậu có thể giúp cậu ta."

Harry ngẫm lại, sau đó khá do dự nói: "Các vị cũng thấy rồi đấy, tình huống hiện tại của tôi không tốt lắm."

"Tuy rằng rất khó xử, nhưng, chúng tôi hy vọng cậu chí ít đi xem một lần, nếu không Leeson sẽ rất khó xử." Zoroark nói.

"Trên thực tế, tiểu quỷ đầu, con cũng biết người bệnh này." Helga nói.

"Là ai?" Harry hỏi.

"Bill • Weasley." Peclers đáp.

Harry nghe xong, sững sờ. Kiếp trước hình như không có chuyện này mới đúng? Do dự nhìn Severus một cái, Severus biết y dao động, song song anh cũng biết Harry gần đây khá buồn, thế là nhéo tay y, anh nói: "Đây là quyết định của em, muốn đi thì đi. Cần gì, ta sẽ giúp em."

"Tình huống hiện tại của tôi không cho phép tôi tới St. Mungo, ngoài ra, nếu như tôi có thể trị, tôi hy vọng có thể có một đội chữa bệnh do tôi chọn lựa thành viên, tôi yêu cầu có quyền điều phối tổ đội này." Được bạn lữ ủng hộ, Harry lập tức quyết định.

"Người nhà còn có đồng sự của cậu ta hiện đều ở trạm xá." Leeson • Mozart thở ra một hơi.

"Sao nhanh vậy?" Harry bật cười.

"Kỳ thực đã tới từ sáng sớm, chỉ là không phải vì cậu." Bà Listerine nói.

"Đã vậy, đi thôi."

Thế là, bọn họ ra ngoài từ cửa chính.

Đây là lần đầu tiên Harry lấy bề ngoài mang thái xuất hiện trước mặt mọi người, các tiểu động vật trên đường gặp được cũng là lần đầu tiên thấy Harry sau suốt hơn hai tháng qua. Bọn họ bị Harry dọa hãi, thế là, Helga phải thuận tay đưa thêm mười mấy tiểu động vật khác vào trạm xá. Harry rất vô tội nhìn trạm xá có khả năng lại bị chật ních, định cho mình một câu thần chú che giấu.

"Thôi đừng, cũng phải để người biết chứ." Severus ngăn Harry lại.

"Ừ." Harry ngẫm lại cũng phải, thế là y cứ thế bước vào trạm xá.

Trong trạm xá, Arthur đang an ủi Molly khóc ngất trời, bọn nhỏ nhà Weasley đều không biết làm sao nhìn người anh cả nằm trên giường, Ginny nhỏ nhất cũng chỉ biết khóc.

Khi Harry tới, mọi người đều nhìn y, bọn họ kinh ngạc khi thấy cái bụng to đùng của y.

"Chậc, Harry, mới hơn hai tháng không gặp thì phải?" Schatz hỏi, "Cậu cho đứa bé ăn gì vậy, lớn nhanh thế?"

"Lát nữa hãy nói, tôi trước xem bệnh nhân cái đã." Harry lập tức nói.

Nghe y nói vậy, mọi người đều nhường đường.