Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 192: Món quà cảm ơn cuối cùng




Đối với tấm lòng yêu thương mình của bạn lữ, Harry có thể hiểu, cũng có thể tha thứ. Nhưng hiểu và tha thứ lại không thể thay thế cho giải thích, chính như Salazar đã nói, Severus rất nhanh đã chọn buông tha, không hề ngẫm lại liệu có cách nào khác bảo toàn hai bên không. Sau hai giờ nói chuyện, Harry cảm thấy vũ hội Giáng Sinh tuần sau sẽ rất thú vị, mà còn phỏng chừng Severus sẽ vĩnh viễn không muốn nhớ tới nó. Nhưng có lẽ vì một ít ước số Gryffindor nào đó quấy phá, y vẫn đáp ứng kế hoạch do Rowena, Salazar, Helga cộng thêm Peclers đứa ra, mà Godric và Cain thì bất đắc dĩ bị phái đi phối hợp.”Chậc, 10 giờ rồi, tiểu quỷ đầu, Severus đã chờ bên ngoài.” Peclers cười nói, “Thật đúng giờ.”

“Con ra ngoài đi, nhớ nói cho Severus về những nhu cầu ấy.” Cuối cùng, Godric còn không quên ái muội nhắc nhở, khiến Harry bưng cái mặt đỏ thẫm hầu như trốn khỏi phòng làm việc hiệu trưởng.

“Godr, anh thật là có tâm kế.” Salazar ca ngợi bạn lữ, “Cứ vậy tiểu quỷ đầu sẽ không vì mềm lòng mà tiết lộ kế hoạch cho Severus.”

“Cho nên nói sư tử ngốc cũng có lúc thông minh.” Rowena nói, đáy lòng lại cực kỳ thưởng thức Godric, Godric không phải không hiểu giảo hoạt, nên biết nhà Gryffindor nếu không đủ giảo hoạt căn bản khó mà sống qua tuổi 14. Trên thực tế Rowena biết rõ giả ngây giả dại thường ngày là một kiểu giảo hoạt khác loại của Godric, nếu không phải vậy, Salazar cũng không bị Godric hấp dẫn đến mức không quản thế nào cũng không buông tay.

Severus thấy bạn lữ của mình đi ra từ cánh cửa phía sau hai bức tượng, trên mặt là quẫn bách và xấu hổ chưa kịp phai màu, anh bĩu môi, trầm mặc bước tới nắm tay bạn lữ, lại phát hiện bạn lữ thoáng né tránh, nhưng anh vẫn vững vàng chộp lấy tay Harry. Sau đó kéo y vào lối đi không người của giáo sư, rất nhanh về tới hầm.

“Mấy vị các hạ nói gì? Có gì cần báo cho ta biết không?” Vào hầm, Severus ôm Harry.

“Sev, bọn họ nói em cần thuốc điều trị pháp thuật và thuốc dinh dưỡng do anh tự tay chế tác, mỗi ngày mỗi thứ một bình.” Harry nói ra phần dễ mở miệng nhất.

“Em thích vị gì?” Severus cười hỏi.

“Vị Severus, được không?” Harry nằm sấp trong lòng Severus ngửi cái mùi kham khổ, cảm thấy rất an tâm, thế nên bật thốt lên.

Severus ngẫm lại, nói: “Có thể thử.”

Harry nhìn bạn lữ vì lời mình thốt lên mà nghiêm túc suy nghĩ không khỏi dấy lên sự cảm động, y nhẹ nhàng hôn mặt Severus. Về phần những chuyện khác… Còn có chuyện gì khác sao? Harry • đà điểu • Potter của chúng ta, lấp đầy cảm động đã tự quên đi một số điều khiến mình thấy khó mở miệng —— được rồi, được rồi, xe đến trước núi ắt có đường.

Lễ Giáng Sinh ở ngay vào chủ nhật tuần sau, mọi người vào trưa chủ nhật này đã thấy được thông báo về vũ hội Giáng Sinh trên bảng. Thế là, viện trưởng của bốn học viện Hogwarts bắt đầu đột kích tiết múa xã giao với các tiểu động vật. Giáo sư McGonnagal rất bất đắc dĩ mời học sinh của mình giáo sư Lupin tới dạy nhảy cho tiểu sư tử Flitwick thì bảo các Ravenclaw tự đi nghiên cứu bước nhảy Sprout thì nhờ học sinh biết nhảy tới dạy những người không biết mà bớt lo nhất là Severus, ở ngay chiều chủ nhật ấy anh vẻn vẹn chỉ cần vào phòng nghỉ công cộng Slytherin nói một câu với tiểu xà: “Có ai không biết nhảy không?” Trái lại có mấy hỗn huyết đứng lên, vì thế Harry giao bọn họ cho Draco —— dù sao Draco cũng từng là viện trưởng Slytherin trong tương lai.

Draco cũng biết nếu cậu không đáp ứng, cha đỡ đầu sẽ tìm cách xử đẹp mình, thế nên cậu không hai lời gật đầu.

Sau đó, Harry bị ném vào phòng nghỉ công cộng đọc sách. Tình huống hiếm thấy như vậy khiến không ít người cảm thấy mặt trời hôm nay phải chăng lặn ở hướng Đông? Draco và Blaise lập tức một trái một phải dẫn Harry tới góc phòng nghỉ, Draco ném một câu thần chú xuống.”Sao hôm nay cậu không ở phòng thí nghiệm vậy?” Blaise cười đặc biệt gian trá.

“Sev không cho.” Harry vô tội nói.

“Được rồi, hiện tại nói cho tôi biết, cậu có phải…” Ánh mắt Draco liếc về phía bụng Harry.

Harry chạm nhẹ vào bụng mình, thành khẩn trả lời ông bạn: “Phải, 8 tuần rồi.”

Draco và Blaise nhìn nhau, Blaise liếc trắng: Thật bị Draco đoán trúng phốc.

“Vậy Chiếc Cốc Lửa, cậu chuẩn bị thế nào?” Draco xoa huyệt thái dương, cậu phải thay các học sinh Slytherin lau một phen mồ hôi lạnh, cha đỡ đầu thường ngày đã rất khó ở chung, mà cha đỡ đầu nếu đang trong trạng thái lo lắng cho bạn lữ còn sẽ cáu kỉnh cỡ nào? Chỉ mong các Slytherin bớt ầm ĩ chút.

“Có thể làm gì chứ? Tiếp tục thôi.” Cái vẻ không hề gì của Harry khiến cả hai đều thấy y rất muốn ăn đòn.

“Harry • Potter!!! Cậu đang mang thai! Cha đỡ đầu và các hạ không quản sao?” Draco khó được gầm lên.

“Cha Pec cảm thấy, trận thi đấu thứ hai không thành vấn đề với tôi mẹ Hel nói, tôi thậm chí không cần xuống nước mẹ Nana cho rằng, pháp thuật cộng minh giữa tôi và Sev cực kỳ mạnh mẽ thế nên xao động pháp thuật của đứa bé trên cơ bản không tạo thành uy hiếp cha Gody nói, lượng vận động thích hợp tốt cho con, cũng tốt cho tôi cha Sarah khuyên tôi, đừng buông tha ở khi chưa bắt đầu, cái gì cản lối thì xử lý cái đó.” Harry đắc ý nhìn sắc mặt của hai người bạn phảng phất bị lời mình nghẹn lại, “Về phần Sev, có ngần ấy cam đoan, phỏng chừng còn yên tâm hơn cả tôi.”

“Cậu oách!” Blaise câm lặng nhìn Cứu Thế Chủ.

Mà, Draco hiển nhiên nghĩ nhiều hơn, trận thi đấu thứ hai không thành vấn đề, vậy trận thi đấu thứ ba thì sao? Tính ngày, khi đó, Harry đã gần lâm bồn, phải làm thế nào mới tốt đây? Lại nói Voldemort còn chờ Harry ở mộ địa kia kìa.

“Vậy, trận thi đấu thứ ba cậu tính thế nào?” Draco lại hỏi.

Vốn dĩ đã yên tâm Blaise một lần nữa lo lắng, cậu ưu sầu nhìn người bạn.

“Khi ấy, tôi đã không phải ông bầu rồi.” Harry cười cười, nói cho hai người bạn nghe cách của Salazar. Lúc này bọn họ mới yên tâm.

Sau khi trận thi đấu thứ nhất kết thúc, Harry dùng long ngữ vượt ải được đưa tin đặc biệt, trong bài báo, 《Nhật Báo Tiên Tri》 một lần nữa lan truyền hình tượng hoàn mỹ của y khắp Thế Giới Phù Thủy. Không riêng là học sinh của một trong ba trường pháp thuật, thậm chí các trọng tài hầu như ai ai cũng coi y là truyền kỳ. Mỗi khi y tới mượn sách ở thư viện, không ít người sẽ tranh nhau cướp tới chào y —— điều này khiến y rất không thích, vì nó khiến y nhớ tới lần đầu tiên khi tiếp xúc với Thế Giới Phù Thủy, sự sùng bái mù quáng của bọn họ. Từng trải qua cuộc đời ấy, Harry cực đoan căm ghét phù thủy sùng bái mù quáng —— vì sao sự mù quáng của người khác, lại bắt cuộc sống của y tính bill chứ? Nhất định phải ép y như một vị Thánh sao?

Mà tin tức vũ hội Giáng Sinh đã truyền khắp thành Hogwarts, các cô bé và không ít cậu bé đều chờ mong mình có thể nhận được sự ưu ái của dũng sĩ hoàn mỹ nhất. Điều này khiến Harry càng thường xuyên trốn ở hầm, có mấy lần thậm chí không dám lên lớp. Theo lễ Giáng Sinh gần kề, các cậu bé của ba học viện khác bắt đầu phát sầu, vì Harry chậm chạp không hành động, các cô bé đại thể đều ôm chút ảo tưởng, mong chờ mình sẽ trở thành bạn nhảy của vị chủ nhân anh tuấn hoàn mỹ của trang viên Potter, có thể cùng y lả lướt tung bay trên sân khấu.

Mà các Slytherin thì đa số có hôn ước giả tuổi tác xấp xỉ, nên tự nhiên không cần lo lắng, cho dù là hỗn huyết cũng rất dễ tìm được bạn. Càng huống hồ, bọn họ sớm đã biết Potter thủ tịch là người của ai, không muốn bị làm khó, tốt nhất đừng chạm vào thú cưng của Xà vương đại nhân.

Tới sáng thứ năm, Harry vẫn không có động tác gì, thế là có 2 cô bé liều mạng liên hợp lại ở khi Harry chuẩn bị dẫn các Slytherin lên lớp thần chú, cản y lại ngay trước lễ đường. Khi thấy 2 cô bé này xuất hiện, Draco đã phát giác không ổn —— Ginny • Weasley và Linda • Greendograss.

“Potter… học trưởng, anh cần một bạn nhảy, đúng không ạ? Hai chúng em… anh có thể chọn một.” Ánh mắt Ginny lấp đầy hy vọng và chờ đợi của thiếu nữ.

“Cô Weasley, cho dù Harry không có bạn nhảy cũng sẽ không chọn cô, cô nên rõ ràng, chân Harry đại khái còn quý giá hơn cả bản thân cô, giẫm hỏng nó, cô đền không nổi đâu.” Draco ngạo mạn nói.

“Ôi, Draco, nói không chắc vị tiểu thư này đánh chủ ý ấy đấy.” Blaise che miệng cười, sau đó đổi mục tiêu, “A, cô Greendograss, tôi nghĩ mình nên ca ngợi dũng khí của cô, một câu ‘Thật không hổ là Gryffindor’ không biết cô vừa lòng không nhỉ? Không biết nếu cha cô hay tin ông ấy sẽ vì hành vi của cô mà mất đi tổ trạch ông cố tổ ông ấy để lại đến nay, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”

“Được rồi, các bạn của tôi ơi, đối với hai vị nữ sĩ hành vi của các cậu rất không hợp cách đấy.” Harry thân sĩ cười. Sau đó, giơ cao bàn tay trái không thường dùng, để mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn gia chủ nhà Potter ngón áp út ấy đang đeo, y thoáng nâng giọng: “Các tiểu thư, tôi rất tiếc nuối, tôi hy vọng các vị nhớ kỹ, tôi đã có hôn ước, đồng thời hôn ước này là lấy tình yêu làm cơ sở, lấy linh hồn làm hứa hẹn, lấy tất cả vinh quang gia tộc làm chứng kiến, lấy trung thành làm nghĩa vụ, lấy pháp thuật làm liên hệ, lấy sinh mệnh làm chung kết, lấy huyết mạch làm bằng chứng. Thế nên, tôi quyết không, cũng không có khả năng chọn bất cứ một người nào trong số các vị làm bạn nhảy, tôi phải phụ trách cho cuộc hôn nhân của mình, phải suy nghĩ cho tâm tình của bạn lữ tôi. Giờ thì, các tiểu thư thân ái, tôi phải lên lớp. Chúc các vị có một buổi sáng vui vẻ.”

Khi Harry sát vai Ginny bước qua, y tựa hồ nghe được tiếng trái tim thiếu nữ dành cho người hùng trong cảm nhận sụp đổ, y biết sự chờ mong tốt đẹp này vĩnh viễn không thể chữa trị được. Đối với điểm ấy, y không hề tiếc hận, vì y biết, chỉ có như vậy, cô bé mới sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn, một tương lai khác hẳn —— đây là món quà cảm ơn cuối cùng y dành cho gia đình Weasley.