Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 191: Đề nghị




Ngày thứ hai là chủ nhật, khi Harry và Severus xuất hiện ở cửa lễ đường đã khá muộn, bữa sáng của Slytherin được dùng phân nửa. Trong nháy mắt nhìn thấy thủ tịch nhà mình bọn họ đều sững sờ, không riêng vì thủ tịch và viện trưởng rất hiếm khi xuất hiện ở lễ đường vào ngày cuối tuần, còn vì từ hôm qua bọn họ đã không ngừng phải gào thét: Potter thủ tịch, ánh mắt của ngài tốt quá đi.

Bọn họ tận mắt thấy viện trưởng lôi thôi lếch thếch vì tới Hogsmeade hẹn hò với thủ tịch, thay trường bào màu xám bạc, thậm chí còn vệ sinh bản thân, điều này đối với các tiểu động vật Hogwarts quanh năm chỉ thấy giáo sư độc dược mặc hắc bào mà nói quả thật là tin tức đại bạo tạc. Càng miễn bàn không ít Slytherin tận mắt thấy thủ tịch hầu như mang đi tất cả kẹo que đẫm máu trong tiệm kẹo Công Tước Mật ở Hogsmeade, bọn họ còn chính tai nghe được mấy lời ngọt nị giữa hai người. Còn có sau buổi thi đấu, viện trưởng ở trước mặt mọi người ôm thủ tịch Potter hôn mê bất tỉnh chạy đi, trên mặt là lo nghĩ chưa từng có ai thấy…

—— trời ơi, ai nói viện trưởng bọn họ không quý tộc, không biết lãng mạn, không hiểu ôn nhu nhất?

Nhìn xem, vẻn vẹn là thay đổi hình tượng, sững sờ ra đó là cao tầng quý tộc. Có chút lãng mạn chỉ dành riêng cho ai, lãng mạn đến cảnh giới như vậy cao tay ấn hơn người bình thường nhiều. Ôn nhu của Slytherin chỉ dành cho trân bảo và người nhà, mà ôn nhu của viện trưởng hình như thiếu hơn nữa, chỉ cho thủ tịch Potter.Người yêu hoàn mỹ đến thế, ánh mắt của thủ tịch Potter phải tốt cỡ nào mới có thể phát hiển áo quần bảnh bao dưới bề ngoài lôi thôi lếch thếch, lãng mạn dưới vỏ bọc cứng nhắc, ôn nhu dưới miệng lưỡi ác độc?

“Ôi, Harry, chúc mừng cậu.” Khi Severus dắt Harry tới bàn dài Slytherin, Martin và Schatz vừa vặn cũng tới, thấy Harry đi phía trước, Schatz bèn lớn giọng gọi một tiếng.

Trước khi quay đầu lại, Harry thấy sắc mặt hơi bất mãn của bạn lữ phảng phất đang nói: “Sao Gryffindor vậy?”

“Phân nửa huyết mạch của cậu ấy tới từ một Gryffindor.” Harry nhỏ giọng dùng âm lượng người khác nghe không được nói.

Thế là, giáo sư độc dược nghe được câu trả lời của bạn lữ, khóe miệng không khỏi rạch ra chút độ cong.

“Chúc mừng tôi cái gì? Là biểu hiện trong khi thi đấu, hay là về bài luận văn thay đổi thuốc thần trí lần đầu tiên vừa phát biểu?” Harry mỉm cười hỏi.

“Em lại phát biểu luận văn thần trí thuốc mới nhất à?” Severus nhíu mày, “Sao ta không biết?”

“Chiều thứ sáu khi em lên lớp có nhận được một phong thư, anh không phải đã biết rồi sao?” Severus gật đầu, Harry nói tiếp, “Là Everton gửi cho em, ông ấy nói 《Tuần san độc dược》 kỳ mới nhất của hôm nay muốn làm một chuyên mục đặc biệt cho em, phỏng chừng lát nữa anh sẽ nhận được.”

“Ta đã nói, vì sao cả luận văn thay đổi Wolfsbane Potion lần thứ tư của ta Everton đều nói phải dời tới chuyên mục đặc biệt kỳ sau. Thật là, ta còn cho rằng là luận văn của người nổi tiếng nào đè lên đầu ta nữa chứ…” Severus ra vẻ không cam lòng.

Harry mỉm cười, trêu rằng: “Lần sau thẳng thắn báo trước với Everton, nếu chúng ta cùng có luận văn, em không ngại xài chung một chuyên mục. Bất quá, phỏng chừng bài luận văn nghiên cứu kế tiếp chí ít phải chờ đến sang năm.”

“Everton nếu biết, sẽ khóc.” Severus ác ý cười, anh biết luận văn của Harry được giới độc dược thích cỡ nào, không chỉ nội dung, hành văn của y cũng là đặc sắc giới độc dược ít có, đối với tổng biên Everton của 《Tuần san độc dược》, luận văn của Harry đại biểu cho lượng tiêu thụ và nhân khí.

“Ôi ôi, không khí giữa các cậu sao tốt quá vậy? Bọn này muốn chen miệng một câu cũng không được.” Schatz cười oán giận, sau đó rất hiếu kỳ nhìn Harry, “Chậc chậc, tôi nói các cậu đã có được một trân bảo đúng không?”

Harry hơi ngượng ngùng cười, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh, gật đầu: “Phải.”

Trên thực tế, Harry biết hôm qua Schatz cũng ở trạm xá, vừa rồi bất quá là cố ý mà thôi.

“Tuy rằng Martin vẫn kiên trì nói, tính cách của em ấy ở khi mang thai Angel không thay đổi cái gì, bất quá, tôi vẫn phải nhắc nhở anh, anh Prince, trong thời gian đặc thù này, bất cứ yêu cầu gì của bọn họ đều phải được thỏa mãn ngay, bằng không…” Schatz vừa nói đến đây, Martin đã như gió xuân thổi qua ho nhẹ hai tiếng——

“Bằng không thế nào hả?”

“Không, không thế nào cả…” Schatz cười khổ nói.”Hừ!” Martin hừ lạnh một tiếng, thấy Severus và Harry vẫn thân mật như vậy, nhớ tới quyết tuyệt hôm qua của Severus, không khỏi hoài nghi liệu Severus có nói những chuyện ấy cho Harry không.

“À, đúng rồi, hôm qua nhìn ký ức của Sev, vết thương của Moxipher vẫn cần phải quan sát một thời gian, cũng đừng lơ là nhé.” Harry biết Martin nghĩ gì, thế nên uyển chuyển báo ra đáp án.

“Ừ, tôi sẽ chú ý.” Martin tuy rằng khá kinh ngạc với thái độ của Harry, nhưng càng nhiều là với mức độ cảm tình thâm hậu giữa bọn họ.

Draco thấy cha đỡ đầu nhà mình đỡ Harry ngồi cạnh cậu xong đã lén lút cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, lại âm thầm phỏng đoán ngôn từ vừa rồi của Schatz, cậu thật ưu buồn —— cậu lại phải làm bảo tiêu cho một Potter rồi. Thời gian đặc thù này… Ai, nhận đi, cậu vốn là trời sinh khổ mạng mà.

Harry nhìn cái vẻ ưu sầu của bạn mình, biết Draco phỏng chừng đã đoán được chân tướng, dù sao từ ký ức của Severus, khi Salazar tới, ba dũng sĩ khác đã uống thuốc tránh mộng. Cũng tức là nói Neville vẫn chưa biết y có tiểu bảo bảo, suy ra, gia tộc Malfoy cũng không nhận được bất cứ tin tức gì. Nhưng đồng thời y rất rõ “ông” bạn của mình suy xét sâu xa đến mức nào, có lẽ không cần đến buổi chiều, Severus sẽ nhận đến thư chúc mừng của Lucius và Regulus.

“Hôm qua cậu không sao chứ?” Thấy viện trưởng rời đi rồi, Blaise quan tâm hỏi.

“Vẫn ổn, chỉ là nhiều một phiền phức ngọt ngào nhỏ.” Harry lấy cho mình một ít đồ ăn không đầy mỡ, rồi hỏi, “Bữa tiệc tối qua của các cậu là ai khai tiệc?”

“Là Baron.” Blaise vốn định hỏi “là phiền phức ngọt ngào nhỏ gì” nhưng câu hỏi kế tiếp của Harry đã làm cậu không thể không trả lời, “Nhưng mà, ăn được phân nửa, Slytherin các hạ xuất hiện trên ghế giáo sư.”

“À, vậy à.” Harry uống một ngụm sữa, “Hôm qua có công bố điểm không?”

“Chậc, cậu còn có lòng quan tâm nó à?” Draco thay cha đỡ đầu của mình ưu buồn không thôi —— Harry không bớt lo này còn định tham gia thi đấu nữa ư?

“Cậu hạng nhất, hoàn toàn xứng đáng. Điểm 100 tuyệt đối. Sau đó là Dumstrang Laplace, cậu ấy hoàn mỹ lợi dùng bóng râm, đồng thời thành công lấy được quả trứng vàng, 90 điểm. Mà cô Delacour thì sử dụng thần chú thôi miên, hầu như suýt thành công, nếu không phải bị cái váy xinh đẹp ấy hủy đi tất cả, tôi nghĩ cô ấy sẽ được điểm số như Laplace, thậm chí cao hơn tí chút, bất quá, may mà vẫn cô ấy vẫn bắt được quả trứng vàng, điểm của Delacour là 85.” Blaise lập tức báo ra tình huống của hai trường khác.

“Neville thì sao?” Harry cầm một miếng bánh mì, xử lý nó.

“Vận may của cậu ấy quả thật khiến các trọng tài không thể không ca ngợi, thế nên bọn họ cho cậu ấy 60 điểm. Ôi, Neville đáng thương, giờ vẫn còn nằm trong trạm xá. Bọn này định lát nữa đi thăm cậu ấy, cậu đi không?” Blaise hỏi.

Đúng lúc này, một con rắn khổng lồ bò vào lễ đường. Không ít học sinh bị dọa đến thét chói tai.

“Chậc, Herpo của cậu kìa. Cẩn thận ngẫm lại, đã lâu rồi không thấy nó, nhưng giờ là mùa đông, tôi cho rằng nó nên đi ngủ chứ.” Blaise lập tức nhận ra thú cưng của Harry.”Blaise, thứ tôi nhắc nhở, Herpo không phải rắn, mà là Basilisk.” Harry nói, “Nó không cần ngủ đông.”

【Herpo, sao ngươi lại tới đây.】 Harry phát ra một thứ thanh âm khiến đại đa số người kinh ngạc.

【Harry, Sala nói, ngài có tiểu bảo bảo, bảo ta tới bảo vệ ngài và bé con.】 Basilisk ti ti phun lưỡi nói.

【Có thể thu nhỏ lại không?】 Harry duỗi tay sờ đầu Herpo.

【Ô ô…】 Đã thu nhỏ lại Herpo quấn lên tay Harry bắt đầu lớn tiếng khóc, 【Người ta ghét Sala, thắt người ta thành nơ bướm xong đã bỏ quên người ta… Ô ô… Nếu không phải Harry có tiểu bảo bảo, người ta không biết lúc nào mới được Sala nhớ tới nữa. Ô ô…】

Harry nghẹn lời nhìn Herpo oán giận, cuối cùng đành phải dùng một ít mỹ vị trên bàn dài Slytherin thu mua dạ dày của nó, mới làm thú cưng của mình nín khóc.

【À, đúng rồi, Sala nói, Harry ăn xong điểm tâm hãy tới phòng hiệu trưởng, bọn họ có việc cần bàn giao.】 Herpo ở khi Harry đút được lửng dạ, nhớ tới lời dặn của Salazar, kế biến mình thành nhỏ hơn, quấn lên chiếc vòng Nụ Hôn Rắn của Harry.

【Ừ.】

“Lát nữa giúp tôi mang mấy món đồ cho Neville, à, đúng rồi, Draco, cái này các cậu cũng đưa cho cậu ấy.” Harry nói xong lấy ra một hộp quà nhỏ.

“Sao vậy? Cậu không đi cùng bọn này sao?” Blaise hỏi.

“Herpo báo cho tôi biết, tôi phải tới phòng hiệu trưởng một chuyến.” Harry nói.

Harry vừa tán gẫu với các bạn, vừa ăn bữa sáng. Trên ghế giáo sư Severus cũng vừa ăn sáng vừa nghe các đồng sự chúc mừng, cuối cùng khi bữa sáng sắp kết thúc, Helga nói: “Lát nữa tiểu quỷ đầu sẽ tới phòng hiệu trưởng, chúng ta có chút việc muốn nói riêng với thằng bé. Chừng 10 giờ con có thể tới đón nó.”

“Dạ, các hạ.” Anh phỏng chừng năm vị các hạ là muốn dặn dò Harry một số điều cần chú ý, dù sao Harry không hề có kinh nghiệm, mà còn lấy trình độ xấu hổ của Harry, anh có mặt phỏng chừng y căn bản không nghe được bao nhiêu.

Thế nên, Severus ghi lại giờ đón Harry, sau đó quyết định buổi chiều dẫn y vào Rừng Cấm tản bộ.

Anh nhìn bạn lữ đang nói gì đó với Draco, lũy thừa tâm tình tăng lên không ít.

Ăn xong bữa sáng, Harry trực tiếp tới phòng hiệu trưởng, Blaise gọi Hermione và Draco, Pansy tới trạm xá, trên đường đi Draco đột nhiên nói: “Có chuyện phải lộ trước cho các cậu, tôi hoài nghi, Harry lại mang thai rồi.”

Ba trong số bốn người đều sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Draco.

“Ôi, không phải là thật chứ?” Blaise ra vẻ kinh khủng.

“Harry về mới bao lâu?” Pansy cũng kinh hãi trợn tròn.

“Gần ba tháng. Mà còn lấy cảm tình của cậu ấy và cha đỡ đầu, bọn họ hầu như cả ngày dính với nhau, tôi dám nói, Harry xưa nay không biết cách cự tuyệt cha đỡ đầu.” Draco nói.

“Nhưng, Harry là nam mà.” Hermione có chút không thích ứng.

“Ơ kìa, Mione thân ái, ở đây là Thế Giới Phù Thủy…” Pansy nói xong đã bắt đầu phổ cập cho khuê mật….

Phòng hiệu trưởng.

Harry cũng đang nghe buổi toạ đàm “Những điều cần chú ý khi nam phù thủy/yêu linh mang thai” cha mẹ nuôi mở riêng cho mình.

“Bắt đầu từ trung tuần tháng sau, bụng con sẽ lớn lên, may mà năm nay con là tuyển thủ của trận đấu Triwizard, thành tích cuối kỳ có thể trực tiếp chấm ‘O’, thế nên, đến lúc đó, nếu con thấy xấu hổ, có thể không cần xuất hiện trước mặt mọi người.” Helga săn sóc nói.

“Trận thi đấu thứ hai ở ngày 14 tháng 1, khi đó nước Hồ Đen rất lạnh, vậy đi, Hel, cậu dạy tiểu quỷ đầu hát bài khấn chúc của nhân ngư đi.” Rowena nói, Helga gật đầu.

“Còn có, trong lúc mang thai con sẽ có không ít nhu cầu, đừng xấu hổ cũng đừng sợ đứa bé sẽ bị thương, vì khi con có nhu cầu chính là lúc đứa bé cần cha. Lớn mật tí, nói rõ điểm này với Severus. Nếu con cảm thấy khó mở miệng, chúng ta sẽ thay con chuyển lời.” Godric nói rất trực tiếp, nhưng trực tiếp như vậy lại khiến mặt Harry đỏ như trái táo chín, nhưng y vẫn ghi nhớ.

“Ngoài ra, có một chuyện phải nói cho con,” Peclers nói, “Chiều qua chúng ta có một cuộc hẹn với Bartemius • Crouch, cậu ta sẽ trở thành gián điệp cho chúng ta, giúp chúng ta lấy ra Horcrux của Voldemort trong Gringotts. Khi ấy con nhớ bảo Severus đi lấy.”

“Dạ.” Nhắc tới chính sự, huyết sắc trên mặt Harry biến mất không ít.

“Một điểm nữa, chừng khoảng tháng năm năm sau, đứa bé sẽ lớn đến mức có thể lấy ra, cho nên, mấy tháng nay, mỗi ngày con phải dùng thêm một bình thuốc điều trị pháp thuật và thuốc dinh dưỡng do Severus chế tác, nhớ, nhất định phải là Severus chế tác. Điều này rất quan trọng với con và đứa bé.” Salazar nói.

Harry gật đầu ghi lại.

Linh tinh lặt vặt dặn dò thêm một số điều, Rowena lại mở miệng: “Tiểu quỷ đầu, ta biết, không quản con hiểu rõ Severus thế nào, thậm chí đã tha thứ thằng bé, nhưng đối với lời Severus đã nói, ta nghĩ đó không phải một câu giải thích là có thể bỏ qua.”

Harry trầm mặc, đích xác là vậy.

“Đã thế, thân ái, có muốn xỏ Severus tí không?” Salazar lộ ra vẻ giật dây, “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không khiến con thấy khó xử…”

Harry thừa nhận, đề nghị này khiến người khó mà cự tuyệt…