Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 180: Sợ




Harry nghe được tên mình, thoáng lộ ra một cười khéo léo. Y không phải cố ý sử dụng tên đầy đủ, mà là, y phải ngăn chặn khả năng mình sẽ lấy tư cách xấu hổ của tuyển thủ thứ tư xuất hiện. So với nửa tên đầy đủ, tên đầy đủ càng có hiệu lực pháp thuật. Y rất rõ Voldemort hy vọng mình dự thi cỡ nào, thế nên, y suy đoán dưới tình huống mình vẫn không có động tĩnh, Voldemort nhất định sẽ giúp mình báo danh, mà còn vì khả năng lớn nhất, hắn sẽ sử dụng cách lừa gạt, lừa gạt Chiếc Cốc Lửa có bốn trường dự thi, đồng thời Harry là người báo danh duy nhất của trường học này. Nếu vậy, tên của Harry 100% sẽ xuất hiện với tư cách tuyển thủ thứ tư, đây là Harry không nguyện ý nhận, dùng lời của các cha mẹ nuôi y là: Rõ ràng có tư cách cũng có năng lực, vì sao phải làm tuyển thủ thứ tư xấu hổ? Về phần Harry lo lắng họ đệm ở giữa sẽ bại lộ sự tồn tại của các đầu sỏ, Godric tỏ vẻ nó không phải là vấn đề. Thế nên, Harry dùng tên đầy đủ quăng vào, vậy, Chiếc Cốc Lửa sẽ nhận định tấm da dê có tên đầy đủ, mà không phải nửa tên đầy đủ. Cũng chính là nói, Voldemort báo danh bị vô hiệu.

Tên của Harry vừa được đọc ra, cả đại sảnh an tĩnh trong nháy mắt, sau đó bộc phát những tiếng vỗ tay cực kỳ vang dội. Không ít học sinh đều nói: “Quả nhiên là cậu ấy…” Các Slytherin mỗi người cùng chung vinh quang, Draco nhìn Harry an tĩnh mỉm cười, vừa vỗ tay vừa lộ ra một ánh mắt chỉ biết là cậu. Blaise lại hưng phấn mà lộ ra một nụ cười to rất không quý tộc. Đương nhiên cũng có mấy học sinh Gryffindor và mấy Beauxbatons xì dài, nhưng mà, hiển nhiên tiếng xì dài của bọn họ không thể áp được tiếng vỗ tay như sấm.Harry đứng lên, rất ưu nhã thi lễ với mọi người trong lễ đường, bình tĩnh bước tới cánh cửa sau ghế giáo sư, khi băng qua góc ghế, Harry cảm thấy một bàn tay quen thuộc ôn nhu nắm lấy tay mình —— Severus, Harry đáp trả bạn lữ, kế hai người buông tay ra. Harry tiếp tục đi về trước, khi tới sau lưng Helga, Helga cố ý đứng dậy, cho y một cái ôm ấm áp. Kề bên tai y nói: “Tiểu quỷ đầu, chúng ta vì con mà kiêu ngạo. Con ngoan, đi đi…”

Mọi người nhìn cái bóng của Harry biến mất sau cửa, bầu không khí đại sảnh chỉ còn hưng phấn và náo nhiệt, giọng Peclers một lần nữa vang lên: “Vậy, các vị đã có thể trở về, Halloween…”

Peclers chưa nói dứt lời, ngoài ý muốn đã xảy ra —— ngọn lửa trong Chiếc Cốc Lửa dĩ nhiên lại hóa đỏ! Một tấm da dê khác xuất hiện phía trên, dị biến như vậy khiến mọi người nhất thời an tĩnh lại. Bao gồm cả Draco và Severus, Peclers có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn bắt lấy tấm da dê, mở ra…



Harry đi ra lễ đường, tới một căn phòng nhỏ treo đầy chân dung của nam phù thủy và nữ phù thủy. Đối diện y là một lò sưởi, lửa bên trong cháy rất mạnh. Moxipher • Laplace dựa vào mép cửa sổ cạnh lò sưởi, đưa lưng về phía cửa chính, tựa hồ là an tĩnh trầm tư. Fleur • Delacour thì ngồi bên ánh lửa, tia sáng ánh ra, bao lấy thân hình cô, thỉnh thoảng cô lại hất mái tóc vàng lóe sáng ra phía sau. Khi y bước xuống thang cầu, Moxipher quay lại, nhìn thấy là Harry, lộ ra một nụ cười như trong dự liệu, mà Fleur thì có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến thành vẻ mặt châm chọc.

“Giáo sư, ngài sẽ xuất hiện ở đây, con không hề ngoài ý muốn.” Moxipher cười nói.

“Ha hả, làm dũng sĩ của Hogwarts, chúng ta kế tiếp sẽ là đối thủ.” Harry mỉm cười.

Moxipher cười cười, lắc đầu, trình độ của giáo sư Evans ai không biết chứ? Bất quá có thể được thầy xưng một tiếng “đối thủ”, cậu rất vui vẻ. Thế là, hai người cùng đứng bên cửa sổ nhỏ giọng tán gẫu. Nhưng mà vừa hàn huyên được hai câu thì có người vào phòng.

“Neville? Sao cậu lại tới đây?” Harry kinh ngạc nhìn thiếu niên đang hoảng hốt.

Moxipher cũng rất ngoài ý muốn nhìn cậu bé mặt tròn này, mà Fleur thì cho rằng Neville là tới gửi lời nhắn, cô hỏi: “Bọn họ yêu cầu chúng tôi về đại sảnh sao?”

Neville ngẩn ngơ đứng đó, sắc mặt tái nhợt, kinh khủng nhìn bọn họ, Harry nhíu lông mày, trong lòng lập tức gõ vang chuông báo —— đừng như y nghĩ chứ? Harry chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân rối ren, Ludo • Bagman vào phòng, ông nhìn thấy Neville còn đứng ở bậc thang, thế là kéo tay cậu đi về trước.

“Thật không bình thường!” Ông lẩm bẩm, “Đích xác là không bình thường! Các quý cậu… quý cô.” Ông thêm một câu, lại gần lò sưởi, nói với cả ba: “Xin cho phép tôi được giới thiệu —— thật không thể tưởng tượng nổi —— vị tuyển thủ thứ tư của trận đấu.”

Vẻ mặt Harry trống rỗng, y lẳng lặng nhìn tình thế phát triển. Moxipher cảm thấy lẫn lộn nhìn Bagman lại nhìn Harry, cuối cùng nhìn Neville, như hoài nghi mình phải chăng nghe lầm. Mà Fleur thì lắc đầu bật cười, “Ôi, một lời nói đùa rất buồn cười, ông Bagman ạ.””Lời nói đùa?” Bagman lặp lại, cũng rất mê hoặc, “Không, không, căn bản không phải lời nói đùa. Chiếc Cốc Lửa đã phun ra tên của cậu bé này.”

Fleur nhíu lông mày, cô đã chịu đủ rồi: “Nhưng mà, nó rõ ràng là sai,” Cô khinh miệt nói với Bagman, “Cậu ta không thể dự thi. Hogwarts đã có một dũng sĩ.”

“Ừ… là rất kỳ quái,” Bagman sờ cái cằm trơn nhẵn nhìn Neville, lại nhìn Harry vẫn không tỏ thái độ, tựa hồ là so sánh cái nào đáng giá đầu tư hơn, sau đó ông nói, “Nhưng mà, mọi người biết đấy, tên của cậu bé này được phun ra từ Chiếc Cốc Lửa… Ý tôi là dưới tình huống này, tôi cho rằng bỏ thi là không thể nào. Đây là quy tắc, mọi người phải…”

Cửa lại mở, một đám người xông vào. Harry nghe bên kia tường truyền tới vô số tiếng ông ông của học sinh, Auror đi ở cuối cùng đóng cửa lại.

“Phu nhân Maxime!” Fleur lập tức chạy về phía hiệu trưởng, “Bọn họ nói cậu này cũng sẽ thi!”

Cái đầu ưu mỹ của phu nhân Maxime đã đụng phải ngọn nến trên đèn treo, bà mặc một bộ trường bào vải đen rộng thùng thình. Ngạo mạn chất vấn: “Đây là có ý gì? Hogwarts dĩ nhiên có hai tuyển thủ. Tôi không nhớ có ai từng nói trường chủ nhà có thể có hai tuyển thủ, liệu có phải tôi chưa đọc kỹ những quy tắc này không?”

“Đủ rồi, Olympe, ta nghĩ nó là một ngoài ý muốn, cậu bé này thoạt nhìn rất kỳ quái. Ta nghĩ, Hogwarts cũng không biết chuyện này.” Klour nói.

“Thế nhưng, giáo sư Clayderman,” Phu nhân Maxime lên tiếng, bàn tay to đùng đeo rất nhiều đá mắt mèo của bà đặt trên vai Fleur. “Vậy là không công bằng với chúng ta.”

“Cậu Gaunrothbohm, đừng khẩn trương, con trai. Con có bỏ tên mình vào Chiếc Cốc Lửa không? Hoặc có nhờ học sinh khác giúp con không?” Peclers ôn hòa mà lãnh tĩnh hỏi Neville.

“Hiệu trưởng… Con thề, con không có.” Neville khóc lên, “Nếu con muốn báo danh, con sẽ dùng Gaunrothbohm, mà không phải… không phải ‘Longbottom’.” Từ cuối cùng hầu như là tiếng muỗi kêu. Giáo sư Sprout nhìn cậu học sinh đang nỉ non, không khỏi đau lòng ôm lấy thằng bé.

Maxime kinh ngạc nhìn Neville đã bị dọa khóc, nhìn cậu bé mềm yếu này, bà hình như đã rõ, có lẽ mình sai rồi, cũng không phải Hogwarts an bài, mà thật sự là một ngoài ý muốn. Nhưng bà vẫn rất không cam lòng, nhìn hai người duy nhất có khả năng công chính ở đây, bà nói: “Ông Crouch, ông Bagman, các ông là người của Bộ Pháp Thuật Anh, các ông nhất định cũng cho rằng điều này không hợp với lẽ thường phải không.”

Bagman cầm một cái khăn tay lau mặt. Mặt ông tròn tròn, rất có tính trẻ con. Ông nhìn Crouch, Crouch đứng bên ngoài ánh lửa, mặt giấu trong kẽ âm u, thoạt nhìn rất âm trầm, bóng tối khiến ông già đi rất nhiều, cũng khiến người cảm thấy ông như một bộ xương. Ông mở miệng, giọng điệu tản mạn như ngày thường: “Chúng ta phải tuân thủ quy tắc. Trên quy tắc viết rất rõ, phàm là người có tên được phun ra từ Chiếc Cốc Lửa đều phải tham gia thi đấu.”

“Barty rõ điều lệ như lòng bàn tay.” Bagman cười xoay người nhìn phu nhân Maxime, tựa như chuyện này cứ thế là xong.

“Ta đã thỉnh cầu thủ tiêu tư cách của Gaunrothbohm, nếu như có thể…” Peclers nói, “Vì thân thể của thằng bé này không cho phép nó tới gần sinh vật huyền bí.””Sợ rằng không được, ngài Estifan, Chiếc Cốc Lửa đã tắt, phải tới lần thi đấu sau mới có thể cháy lại.” Bagman nói.

Peclers bất đắc dĩ nhìn Helga, Helga nói: “Nếu không, em gọi Nana tới?”

“Sợ rằng Nana cũng không có cách… Khế ước pháp thuật đã bắt đầu có hiệu lực, chúng ta chỉ có thể nhận, đáng chết, nếu như để ta biết là ai làm, ta nhất định cho hắn đẹp!” Peclers hung ác nói, bộ dáng hệt như Tu La Địa Ngục, khiến mọi người run rẩy, “Hừ!”

“Thế nhưng——”

“Phu nhân Maxime thân ái, nếu như ngài có đề nghị gì tốt hơn, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.” Barty • Crouch lẳng lặng đợi bà nói. Nhưng bà không mở miệng chỉ là trừng mắt. Bagman lại rất hưng phấn.

“Vậy chúng ta bắt đầu.” Bagman chà chà tay, thấy Grindelwald bên cạnh tính nói gì, lập tức không dám làm lỡ, “Nên cho các tuyển thủ chỉ lệnh? Barty, có hứng thú giúp một tay không?”

“Nhiệm vụ thứ nhất dùng để đo lường lòng can đảm của các vị,” Barty cũng tiếp lời, phảng phất không muốn bị người đánh gãy, điều này khiến Harry thoáng nhíu lông mày, “Đương nhiên chúng tôi sẽ không nói cho các vị nó là nhiệm vụ gì. Đối mặt với không biết, dũng khí là rất quan trọng, cực kỳ quan trọng. Nhiệm vụ thứ nhất sẽ được tiến hành vào ngày mười tháng mười hai, cũng sẽ ở trước mặt toàn thể trọng tài và học sinh. Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ tuyển thủ dự thi không thể nhờ giáo sư giúp đỡ, cũng không thể nhận bất kỳ hình thức viện trợ gì của giáo sư, các tuyển thủ sẽ bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất dưới sự trợ giúp của đũa phép. Sau khi hoàn thành nó bọn họ sẽ được báo cho biết tin tức liên quan tới nhiệm vụ thứ hai. Xét thấy khả năng hao tâm tốn sức khi thi đấu, kỳ thi cuối kỳ của các tuyển thủ được miễn.”

Nói xong, ông quay người nhìn tổ trọng tài: “Chư vị, tôi nghĩ vậy đã đủ, phải không?”

Tổ trọng tài đều gật đầu, tuy rằng xảy ra tí ngoài ý muốn, bất quá không tính gì, chỉ cần chú ý hơn là được.

Severus lập tức dẫn Harry đi, mà Neville đang nỉ non cũng bị giáo sư Sprout mang đi.

Trên đường Harry nắm chặt tay Severus, phảng phất một người chết chìm nắm lấy sợi rơm duy nhất. Severus biết Harry đang sợ hãi——

Trận đấu Triwizard đã chính thức bắt đầu, Harry trước làm nhiều chuẩn bị như vậy, lại vẫn xảy ra cạm bẫy to đùng đến thế, Harry nhất định là nhớ tới quá khứ. Dù sao, lần đầu tiên y cảm được tử vong chính là tại trận đấu Triwizard…

“Harry,” Severus dẫn thiếu niên vào một mật đạo, sau đó ôm y vào khuỷu tay, “Đừng nghĩ nữa…”

“Sev, em rất sợ.” Giọng Harry run rẩy, “Em sợ, Sev…”

“Ta biết.” Severus thở dài một hơi, anh biết, Harry xưa nay không lớn gan, chỉ là người khác cần dũng khí của y, “Cho nên, ta ở đây. Harry, ta ở đây.”

Một trái tim già rồi, sẽ sợ hãi ngày mai.

Một người ở một mình quen rồi, sẽ sợ hãi huyên náo.

Đây đều là cô độc.

Nhưng, hiện tại, ta ở đây.

Ta ở đây.Cho nên, em không cần sợ nữa.